Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Tặc Lại Bị Giáo Huấn Rồi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:39:15
Lượt xem: 1,052

Lưu ý: Truyện được viết theo hai góc nhìn xen kẽ nhau.

...

Khi ấy, ta đang bị Sở Thanh Hà, thống lĩnh Cẩm Y Vệ nổi danh chốn kinh thành, đè xuống giường.

Bức màn phấn hồng, tấm màn lụa xanh, trong lò hương đang đốt loại hương thơm ngọt ngào dễ chịu.

“Đại nhân đừng… đừng làm nhục A Lý như vậy…”

“Ưm, đại nhân thật lợi hại…”

“Từ nay, A Lý chính là người của đại nhân rồi.”

Bên ngoài lầu, bọn thuộc hạ đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chẳng ai dám phá cửa mà vào. Trong phòng lúc này, sắc mặt của Sở Thanh Hà còn đen hơn cả cái xiềng xích trên tay hắn. Hắn chỉ vừa lấy ra chiếc còng tay, đè ta lên giường rồi khóa chúng ta lại với nhau.

Ấy vậy mà ta lại tự thêm thắt bao nhiêu màn kịch cho mình.

Hắn đáng đời lắm! Ai bảo hắn không nói không rằng mà xông thẳng vào lầu bắt ta, dù rằng chúng ta đã thanh toán mọi nợ nần từ lâu rồi.

Chỉ vì thánh nữ Tây Vực mất một chuỗi ngọc trân châu trên cổ, Sở Thanh Hà nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc trong kinh thành này chỉ có ta – nữ tặc chuyên nhắm vào hộp trang sức của người khác – là kẻ mà hắn để ý nhất, vì thế bây giờ mới vây ta trên giường.

“Im miệng.” Hắn đỏ bừng cả mặt, buông ta ra, “Đừng nói bậy.”

Ta chống cằm, thú vị nhìn hắn: “Sở đại nhân, A Lý nói sai gì sao?”

“Đại nhân không nói không rằng mà xông vào khuê phòng của ta, chẳng phải là làm nhục ta sao?”

“...”

“Đại nhân hai ba chiêu đã chế ngự được ta, chẳng phải là rất lợi hại sao?”

“...”

“Hơn nữa… chẳng phải A Lý đã sớm là người của đại nhân rồi sao?”

Ta mỗi bước tiến sát hơn một chút, khiến mặt Sở Thanh Hà càng lúc càng đỏ, cuối cùng hắn không còn đường lùi, đành ngồi xuống giường, còn ta thuận thế ngồi lên đùi hắn, cánh tay vòng qua cổ, nũng nịu nói:

“Thế nhưng ngoài công vụ, đại nhân chưa từng nghĩ đến A Lý.”

Mặt hắn đỏ đến mức tựa như m.á.u có thể nhỏ ra, thậm chí chẳng màng đến còng tay nữa, trước ánh mắt nghi hoặc của đám thuộc hạ, đẩy cửa lao thẳng ra ngoài.

“Này, trả chìa khóa cho ta!” Ta gọi lớn theo bóng lưng hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-tac-lai-bi-giao-huan-roi/chuong-1.html.]

Chìa khóa từ cửa sổ ném vào trong.

Ta cầm chìa khóa, cười không chút hình tượng.

Thật quá đáng yêu, Sở đại nhân, sau bảy năm ngài vẫn ngây thơ dễ lừa như ngày nào.

Câu chuyện giữa ta và hắn phải quay lại bảy năm về trước mà kể.

Sư phụ Cầm Viễn mua ta về lúc đang trên đường từ chợ rau trở về, trong tay xách hai con cá chép béo chuẩn bị mang về nấu canh đầu cá. Khi đi ngang qua chợ nô lệ, người liếc nhìn, như chọn rau vậy, giữa đám trẻ con gầy gò vàng vọt liền chọn trúng ta.

“Tiểu nha đầu này.”

“Năm xâu tiền.” Kẻ bán nô cười toe toét chìa tay ra.

“Quá đắt, ta không mua nữa.” Sư phụ không hề do dự, xoay người rời đi.

“Ai ai ai.” Kẻ bán nô quýnh lên, “Ngươi nhìn thử vóc dáng này, khuôn mặt này, thêm hai năm nữa, nàng sẽ giúp ngươi kiếm tiền.”

Sư phụ cầm chặt hai con cá chép mập, dường như chẳng hề có ý định ngoái đầu lại. Có lẽ vì bóng lưng của sư phụ có vài phần phong thái của cao nhân, hoặc có lẽ dạo gần đây ta ăn hơi nhiều, kẻ bán nô cắn răng.

Hai con cá chép lớn đổi lấy ta.

Từ đó về sau, ta có tên là A Lý.

Mỗi khi sư huynh cười nhạo ta rẻ mạt, sư phụ lại trừng mắt lườm một cái: “Câm miệng, Hoa Liên.”

Sư huynh vốn là sư phụ dùng ba con cá hoa liên đổi từ tay kế mẫu của hắn.

Mỗi lần nhớ đến chuyện này, ta và sư huynh lại nhìn lên tấm biển có chữ “Thanh Thủy Cư” trước cửa, cảm thấy đồng bệnh tương lân.

Thanh Thủy Cư tuy tên là Thanh Thủy Cư, nhưng thực chất làm ăn cả hai giới hắc bạch. Chỉ cần tiền bạc dồi dào, việc gì cũng dám nhận. Ngươi cần bô tiểu của Hoàng Đế? Thanh Thủy Cư có thể tận tình hỏi ngươi muốn bô mát hay nóng.

Ta không rõ sư phụ Cầm Viễn là nhân vật nào, quan phủ không những không truy cứu, mà hàng năm còn ban tặng danh hiệu "đại hộ nộp thuế" cho người.

Trong Thanh Thủy Cư, ta quản nữ đạo tặc, sư huynh quản nam kỹ. Sư huynh Hoa Liên vốn nhiều lần phản đối điều này, vì võ công của ta quả thực không bằng huynh ấy.

Huynh ấy luôn khao khát trở thành một cao thủ võ lâm cái thế, chứ không phải đối diện với một Thanh Thủy Lâu đầy thị phi, ngày ngày hỏi người phỏng vấn trăm lần “ngươi có cong không?”. Sau mỗi lần làm việc, huynh ấy thậm chí nghi ngờ bản thân có còn thẳng hay không.

Còn ta, chẳng hề có gì để phản đối, sư phụ chọn ta bởi tính cách giản dị. Dù ta có trộm được món đồ quý giá bao nhiêu, ta vẫn mang về nhà, chỉ cần có cơm ăn là đủ.

Lần đầu tiên ta và Sở Thanh Hà gặp nhau tại Thanh Thủy Cư thực ra là một sự tình cờ.

Khi đó, Sở Thanh Hà chỉ là một thiếu niên ngây ngô, đi theo sư phụ, học cách đối nhân xử thế và nhận biết con người.

Thanh Thủy Cư vốn đã rộng, lại thêm rừng trúc ở hậu viện được trồng theo thuật Kỳ Môn Độn Giáp, việc hắn lạc mất sư phụ và đi nhầm đến trước cửa phòng ta cũng là chuyện thường tình.

Loading...