Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TIỂU THIẾP TRỌNG SINH - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-27 16:33:46
Lượt xem: 491

11

Mấy ngày liên tiếp ta vẫn xoa bóp cho Tạ Quý Vân, cũng may nàng không có nổi đi/ên như trước nữa. 

 

Hôm nay, lão phu nhân và Vân Lộc đột nhiên đến, phía sau còn dẫn theo hai nữ tử xinh đẹp.

 

Tạ Quý Vân nhìn thấy lão phu nhân tới, vội vàng đứng dậy hành lễ: “Bà mẫu.”

 

Lão phu nhân ngồi xuống rồi thờ ơ mở miệng: “Hôm nay tâm tình ta thật tốt, tìm Đông Diệc tới  điều trị thân thể cho ngươi à?”

 

Tạ Quý Vân cười nói: “Lúc trước vẫn luôn nghe nói bà mẫu cảm thấy điểm tâm Đông Diệc làm ăn ngon, thường kêu Đông Diệc đi nói chuyện, chắc Đông Diệc cũng hầu hạ qua bà mẫu, chắc ngài cũng biết kỹ thuật của Đông Diệc.” 

 

Lão phu nhân nhẹ nhàng xua tay: “Ta đoán chừng ngươi lại có, chỉ sợ mỗi ngày kêu Đông Diệc tới thì nhân thủ chưa chắc đủ dùng.”

 

“Cho nên ta tìm hai nha đầu tính tình lanh lợi  lại đây để giúp đỡ ngươi, một người tên Vị Ương, một người tên Thu Dung."

 

“Hai người họ đều rất thông minh, để họ giúp đỡ ngươi giải quyết vài việc thích hợp.”

 

Tạ Quý Vân cười dịu dàng nhưng nhìn kỹ có thể thấy nụ cười không tới đáy mắt: “Đa tạ bà mẫu thông cảm, con dâu thấy hai người kia cũng không tồi.”

 

Lão phu nhân cũng cười: “Ngươi cũng cảm thấy không tồi, vậy lưu họ lại đi, ở bên cạnh ngươi hỗ trợ cũng đỡ phải ngươi vì nhiều sự tình mà phiền lòng.”

 

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Tạ Quý Vân chỉ cười đồng ý, sau khi lão phu nhân vẫn vô cùng hiền lành mà đối xử tử tế với hai tỳ nữ, cho bọn họ ở cạnh chăm sóc nàng ta.

 

Nhưng ta đoán Tạ Quý Vân nhất định sẽ không bỏ qua hai quân cờ này.

 

12

 

Không ngoài tưởng tượng, ngày thứ hai đã xảy ra chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-thiep-trong-sinh/chuong-7.html.]

 

Hôm đó, đại phu vội vội vàng vàng mà chạy tới viện của Tạ Quý Vân.

 

Ta cũng tới viện của Tạ Quý Vân, giờ phút này Thôi Tu Trúc đang ngồi ở mép giường nhìn Tạ Quý Vân đang nằm, sắc mặt nàng ta trắng bệch, có thể thấy được trên trán một lớp mồ hôi mịn.

 

Giọng nói Thôi Tu Trúc chứa vài phần tức giận: “Sao đột nhiên phu nhân lại xuất hu/yết?”

 

“Hồi bẩm hầu gia, phu nhân có thể đã ăn long nhãn, cho nên mới sẽ dẫn tới xuất hu/yết.”

 

Thôi Tu Trúc nhíu mày: “Long nhãn?”

 

“Dạ, cũng may là ăn không nhiều, nếu không đứa bé sợ là giữ không nổi.”

 

Thôi Tu Trúc nhìn những người khác một cách ác độc: “Là ai cho phu nhân ăn long nhãn?”

 

Vị Ương đứng ra quỳ xuống: “Hầu gia, là phu nhân sáng sớm nói muốn ăn chút canh ngọt, cho nên kêu nô tỳ đi phòng bếp múc một chén tới.”

 

Thôi Tu Trúc giận dữ mà nhìn Vị Ương: “Canh ngọt là ai làm?”

 

Thu Dung quỳ gối cạnh Vị Ương: “Bẩm hầu gia, Vị Ương tỷ tỷ hôm nay có việc, liền dặn dò phòng bếp sau đó đi làm việc, chén canh ngọt là Vị Ương tỷ tỷ để nô tỳ đem về.”

 

“Lúc nô tỳ đưa qua chén canh ngọt cũng không có long nhãn, người làm canh ngọt là  Vương ma ma trong phòng bếp, Vương ma ma từ trước đến nay ổn trọng, sẽ không xuất hiện sai lầm thế này.”

 

Thôi Tu Trúc tức giận hừ lạnh một tiếng: “Ý của ngươi là phu nhân tự mình ăn long nhãn?”

 

Ta nói thầm trong lòng: Cũng không phải không có khả năng này.

 

“Người tới, dẫn đi thẩm vấn, trước khi trời tối bản hầu phải biết được đáp án!”

 

Loading...