TIỂU THIẾP TRỌNG SINH - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-09-27 16:40:51
Lượt xem: 1,138
13
Lúc chạng vạng, Thôi Tu Trúc ngồi ở trong viện, từ trên cao nhìn xuống Vị Ương và Thu Dung đang quỳ trên mặt đất.
“Còn không chịu nhận tội sao?”
Thôi Tu Trúc nghe như là một chút kiên nhẫn đều không còn, sắc mặt âm trầm như địa ngục Tu La.
“Hầu gia, nô tỳ đã nói, không phải chúng nô tỳ làm.”
Thôi Tu Trúc đem chung trà trong tay đập lên mặt đất: “Các ngươi là người của lão phu nhân, lão phu nhân không thích Quý Vân, có phải lão phu nhân sai các ngươi tới làm như vậy?”
“Hầu gia! Lão phu nhân chưa bao giờ có ý niệm như vậy, sao có thể là việc làm của bà ấy?”
Thôi Tu Trúc giống như hoàn toàn bị chọc giận: “Nếu không chịu nói, thì đó là hai người các ngươi tự làm, người tới! Đánh chec hai nô tỳ này!”
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Ta tránh ở chỗ tối, không dám nhìn một màn này, tiếng kêu thê thảm quanh quẩn ở trong sân, không khí càng thêm áp lực.
Sau một lúc, tiếng kêu thê thảm trong viện đã không còn.
Lão phu nhân vội vàng tới, bà liếc mắt nhìn ta đang đứng trong một góc, ta nhẹ nhàng lắc đầu.
Lão phu nhân vội vã đi vào: “Tu Trúc! Ngươi làm cái gì?!”
Lúc Thôi Tu Trúc thấy lão phu nhân gương mặt lạnh chớp mắt một cái: “Sao mẫu thân lại tới đây?”
Lão phu nhân đi đến chỗ Vị Ương và Thu Dung nhìn qua, ánh mắt hiện lên một chút đồng tình, chỉ vào Vị Ương và Thu Dung chất vấn Thôi Tu Trúc: “Ngươi đây là đang làm gì?”
Thôi Tu Trúc sửa tay áo: “Mẫu thân, hai nha đầu này cho Quý Vân ăn long nhãn, làm hại Quý Vân xuất huy/ết, nếu không phải Quý Vân ăn ít, chỉ sợ là phải sinh non.”
“Hai người bọn họ chec cũng không thừa nhận, kết cục này cũng là gieo gió gặt bão.”
Lão phu nhân giận dữ phất tay áo: “Ngươi có chứng cứ chứng minh là hai người bọn họ làm?!”
Thôi Tu Trúc không kiên nhẫn nhìn lão phu nhân: “Mẫu thân, nếu không phải là hai người bọn họ không lẽ Quý Vân tự hạ/i mình?
“Người nấu canh nhi tử đã thẩm vấn, cũng không có vấn đề, lúc nấu canh không có vấn đề gì, lại lúc đưa qua Quý Vân thì xảy ra vấn đề, không phải các nàng thì còn ai vào đây!
“Hai người kia là mẫu thân tuyển chọn, mẫu thân che chở các nàng nhi tử có thể hiểu, nhưng quốc có quốc pháp gia có gia quy, nhi tử nếu như mặc kệ, về sau tề gia trị quốc như thế nào?”
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Nói đến nói đi, ngươi cũng không đưa ra được chứng cứ thực tế, thời tiết này long nhãn khó tìm, chỉ bằng hai người các nàng sao có thể có?”
“Nhi tử cũng đang suy nghĩ vấn đề này,”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-thiep-trong-sinh/chuong-8.html.]
Thôi Tu Trúc đột nhiên trở nên vô cũng nguy hiểm, lạnh lùng nhìn lão phu nhân: “Nhi tử đang suy nghĩ một loại khả năng.”
“Có phải mẫu thân thấy Quý Vân không vừa mắt, cho nên mới đi trước di/ệt trừ nàng cho sảng khoái?”
Lão phu nhân vô cùng giận, đi qua tát vào mặt Thôi Tu Trúc một cái: “Ngươi! Sẽ có một ngày ngươi sẽ biết Tạ Quý Vân rốt cuộc là loại người nào!”
Lão phu nhân mặt mũi sa sầm rời đi.
14
Chuyện này xem như đi qua, Tạ Quý Vân ngày càng mỏi mệt, đại phu cho vài loại thuốc cũng không có hiệu quả.
Chỉ có ta tói giúp nàng ta ấn huyệt vị nàng mới có thể cảm giác tốt hơn một chút.
Dần dần, thời gian ta ở trong phòng Tạ Quý Vân càng ngày càng dài.
Ta ngắm nhìn sổ sách Tạ Quý Vân để chỗ cửa sổ, đó là sổ sách của nàng ta, lần trước Tạ Quý Vân ăn long nhãn để giá họa hai người kia, nhất định là trong sổ sách có mờ ám.
Tạ Quý Vân càng gần lúc sinh thì càng suy yếu, Thôi Tu Trúc đem sự tình trong phủ giao cho ta xử lý, để Tạ Quý Vân có thể an tâm dưỡng thai không hao tâm tốn sức.
Nhưng có thể hữu dụng sao?
Lúc Tạ Quý Vân ngày càng suy yếu vẫn không ngừng bảo ta xoa ấn huyệt vị, đợi tới ngày sinh, Tạ Quý Vân phải chec không thể nghi ngờ.
Ta thừa dịp lúc Tạ Quý Vân không để ý thuận lợi trộm được sổ sách, sau đó đi tới thư phòng của Thôi Tu Trúc.
Ta đem sổ sách giao cho Thôi Tu Trúc, Thôi Tu Trúc nhìn thấy khoản mục mua long nhãn trong sổ của Tạ Quý Vân, giận dữ mà nắm chặt sổ sách.
“Không nghĩ tới Quý Vân lại là dạng này người.”
“Hầu gia, phu nhân có lẽ chỉ là nhất thời tham ăn, chẳng qua, trước đó phu nhân đã từng hỏi qua đại phu, đại phu cũng nói cho phu nhân tốt nhất không nên ăn long nhãn, không nghĩ tới phu nhân lại nhịn không được.”
“Chỉ tiếc hai nô tỳ mà lão phu nhân tuyển chọn, họ vốn cũng là người hầu bên cạnh lão hầu gia.”
Ánh mắt Thôi Tú Trúc chuyển động: “Bọn họ là người bên cha ta sao?”
“Đúng ạ.”
Thôi Tu Trúc lâm vào trầm tư: “Người bên phụ thân đều là từ nhỏ đã chịu ân huệ của phụ thân, từ trước đến nay chỉ biết nghe lời phụ thân nói……”
Thôi Tu Trúc ánh mắt càng ngày càng tối, hồi lâu sau, hắn úp mặt vào tay che lại đôi mắt.
“Những việc này ta đã biết, nàng đem sổ sách trở về đi.”