Tình Yêu Không Lỡ Hẹn - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:38:18
Lượt xem: 796
5.
Lời của Dư Thành đột ngột ngừng lại, anh ấy sững sờ nhìn tôi và Chí Niên.
Tôi giật mình đẩy mạnh Chí Niên ra, anh ấy không đề phòng bị đẩy loạng choạng, ngã xuống sofa kế bên.
Dư Thành lặng lẽ bước lùi, muốn bỏ của chạy lấy người.
Tôi vội gọi anh ấy lại:
"Chồng ơi, anh về rồi à. Cái này... đây là người đến sửa ống nước."
Vừa thốt ra tôi đã hận không thể cắn đứt lưỡi mình, cái lý do này sao nghe y như trong phim Nhật thế? Cái tật nói mà không nghĩ mỗi khi căng thẳng của tôi đúng là hết thuốc chữa.
Dư Thành nghe tôi gọi "chồng" liền trợn mắt đầy kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
"Ồ, thế sửa xong chưa? Nếu xong rồi thì tiễn khách đi."
Hai vạch đen xẹt qua trán tôi
Cái này trông anh ấy y như một thằng ngốc.
Quay đầu lại, Chí Niên đã mặc đồ chỉnh tề, gương mặt u ám khó tả.
Anh ấy lạnh lùng liếc Dư Thành một cái, khi đi ngang qua tôi, không to không nhỏ nói một câu:
"Lần sau tiếp tục."
Tôi: .......... Cái này còn có thể tiếp tục sao?
Chí Niên cười khiêu khích với Dư Thành rồi bước đi không ngoảnh lại.
......
"Vậy là em tự mình nộp phạt à?"
Dư Thành nằm dài lười biếng trên chiếc sofa cũ kỹ nhà tôi.
Khuôn mặt tinh xảo như một bức tranh, dáng vóc và gu ăn mặc hoàn hảo, biểu cảm rõ ràng là đang vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Cả người tôi toát lên vẻ tuyệt vọng:
"Đừng xát muối vào vết thương của em nữa, cảm ơn."
Biết thế đừng gặp anh ấy, dù có đánh c.h.ế.t tôi cũng không đi xem náo nhiệt. Đã lâu thế rồi, vậy mà Chí Niên vẫn thù dai, vẫn muốn trả thù cho bằng được.
Dư Thành cười phá lên:
"Thế giờ em tính sao? Nếu không muốn dính dáng đến anh ta thì chuyển sang ở với anh, chúng ta làm chị em bạn dì."
Tôi thở dài đáp:
"Thôi bỏ đi, thế thì cả hai chúng ta đều không kiếm nổi bạn trai mất."
"Ừ... thì cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên thôi, dù sao cũng qua lâu rồi."
Tôi cúi đầu, tâm trí rối bời.
Thấy tôi phiền muộn, Dư Thành cũng không nói gì nữa.
Căn phòng chìm vào im lặng.
6.
Mấy ngày liền, tôi không còn gặp Chí Niên nữa.
Mặc cho tôi ngày nào cũng đội mũ bảo hiểm cẩn thận, lo lắng mà ăn đồ vỉa hè.
Chiều hôm đó, trên đường tới cửa hàng tiện lợi, tôi bỗng thấy trước mắt tối sầm, tim đập loạn xạ, suýt chút nữa đ.â.m vào chiếc xe đậu ven đường.
Không lẽ làm ca đêm nhiều quá dẫn đến đột tử?
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh túa ra.
Tôi vội tấp xe điện vào lề và gọi một chiếc taxi:
"Bác tài, cho tôi đến Bệnh viện Nhân dân số Một."
Sau khi lấy số, tôi tìm đến phòng khám điện tâm đồ.
Mở cửa thì thấy một người đàn ông mặc đồ thường phục, quay lưng về phía tôi.
"Xin chào, giờ tôi có thể làm điện tâm đồ được không?"
Vừa nói dứt lời, lưng của vị bác sĩ cứng đờ lại.
Bác sĩ không nói gì, cũng không quay lại, chỉ giơ tay chỉ vào tấm rèm trong phòng khám.
Tôi không thấy gì bất thường, chỉ nghĩ bác sĩ cũng vất vả, chắc làm cả ngày mệt lử, nói không nổi nữa rồi.
Tôi nằm lên giường sau rèm, nhìn lại bác sĩ thì tôi sững người.
Anh ấy mặc áo blouse bên ngoài đồ thường, đeo khẩu trang và kính râm, thậm chí còn đội mũ phẫu thuật nữa.
Cái kiểu gì thế này? Cướp à? Không biết còn tưởng sắp mổ sọ tôi đấy.
Giọng bác sĩ vọng qua khẩu trang nghe trầm và khàn:
"Kéo áo lên đi."
Tôi ngập ngừng một giây, nhưng vẫn làm theo.
"Kéo hết lên."
Tôi cao giọng hỏi: "Cái gì cơ?"
Bác sĩ mất kiên nhẫn nói:
"Cô chưa làm điện tâm đồ bao giờ à? Tôi mỗi ngày khám không một trăm thì cũng tám chục bệnh nhân, nếu ai cũng như cô thì tôi không cần tan ca nữa."
Anh ấy nói thế làm tôi xấu hổ, nên cắn răng kéo cả áo n.g.ự.c lên.
Tôi không biết có phải mình tưởng tượng hay không, nhưng tôi thấy ánh mắt lóe lên sau cặp kính đen của bác sĩ.
Những dụng cụ lạnh lẽo lần lượt được gắn vào cơ thể tôi, đầu ngón tay hơi lạnh của bác sĩ vô tình lướt qua làn da trên n.g.ự.c khiến tôi nổi da gà.
Thời gian chậm trôi một cách khó chịu, tôi không ngừng lẩm bẩm: Đối với anh ấy tôi chỉ là một bệnh nhân, không phân biệt nam nữ...
Hai phút sau, tôi nhận ra có gì đó không ổn.
Bác sĩ này đang làm gì với cái máy vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-yeu-khong-lo-hen/chuong-2.html.]
"Sao anh không thử bật điện lên xem?"
Anh ấy khựng lại một giây, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bật công tắc nguồn.
Tôi nhìn anh ấy với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Dù không thấy rõ mặt, nhưng cảm giác người này quen lắm, chắc chắn tôi đã gặp ở đâu rồi.
Nghi ngờ của tôi nhanh chóng được giải đáp.
Chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng khám mở ra, rồi một loạt bước chân vang lên.
Người đàn ông trước mặt tôi lao tới như một mũi tên, nhanh chóng cởi chiếc áo blouse trắng, đắp lên phần da trần của tôi.
Ngay giây tiếp theo, tấm rèm bị kéo ra.
"Này? Chí Niên, sao anh lại đi khám bệnh cho người ta thế?"
7.
Kết quả chẩn đoán đã có, tôi không mắc bệnh gì, chỉ là vì thức đêm quá nhiều thôi.
Nhưng tôi cảm giác mình bị Chí Niên, tên khốn này, làm tức đến phát bệnh.
Ở hành lang bệnh viện.
Chí Niên đứng không cảm xúc trước mặt tôi, trên má phải vẫn còn dấu vết của cái tát mà tôi vừa giáng xuống trong cơn giận dữ ở phòng khám.
Tôi lạnh lùng hỏi: "Không có gì muốn nói à?"
Giọng của Chí Niên còn lạnh hơn cả tôi:
"Nói gì? Làm điện tâm đồ thì phải kéo hết áo lên, tôi không làm thì người khác cũng sẽ thấy hết, em thích thế à?"
......Tôi chẳng biết nói gì, có vẻ anh ta nói cũng hợp lý?
Sau khi định thần lại, tôi lập tức phản bác: "Nhưng cũng không phải lý do để anh giả làm bác sĩ!"
Anh ấy là cảnh sát giao thông, mà lại đi chữa bệnh giúp bạn mình đang làm bác sĩ à.
Người bình thường ai lại làm như thế chứ?
Chí Niên tặc lưỡi một cái, tiến hai bước về phía trước, ép tôi vào góc tường:
"Vậy... để công bằng, tôi cũng cho em nhìn lại, được chứ?"
Tôi ngớ người trong giây lát, rồi bất ngờ nở một nụ cười: "Được thôi."
Tay tôi nhanh chóng đặt lên n.g.ự.c anh ta, vặn mạnh hai vòng rưỡi.
Chí Niên rên lên một tiếng, mạch m.á.u trên trán nổi lên, rõ ràng là rất đau.
Khi tôi thả tay ra, anh ấy ôm ngực, trên mặt tràn đầy đau đớn:
"Em ra tay ác thật chứ, suýt thì vặn đứt mất rồi."
Tôi cười hả hê:
"Đứt thì đi in 3D gắn lại, dù sao cũng chỉ là vật trang trí thôi mà."
Chí Niên lườm tôi một cái, thản nhiên nói:
"Sao lại tự đi bệnh viện thế? Bạn trai nhỏ của em đâu?"
"Anh ấy bận mà, với lại cũng chẳng phải bệnh gì lớn, nói với anh ấy rồi lại lo đến mức ăn không ngon ngủ không yên."
Chí Niên nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi đột nhiên bật cười khẩy:
"Lâm Chí, em đang nói dối."
8.
Tôi hoảng loạn trong thoáng chốc, nhưng rồi bình tĩnh lại.
Bị vạch trần thì sao chứ?
Tôi cúi đầu, không nói lời nào.
"Hai người đã chia tay rồi đúng không?"
"Sao anh lại nói vậy?"
Chí Niên cười nhạt một tiếng:
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
"Không có người đàn ông nào nhìn thấy bạn gái mình hôn người khác mà không tức giận, trừ khi đó không phải bạn gái của anh ta."
Tôi rất đồng ý với câu này.
Lúc tôi khoác tay Dư Thành xuất hiện trước mặt Chí Niên, anh ta trông như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống, cầm chai bia định xông tới.
Nếu không nhờ mấy người bạn học can ngăn kịp thời, có lẽ tôi và Dư Thành đã m.ất m*ng rồi.
Chí Niên nâng cằm tôi lên:
"Nếu hai người đã chia tay, tại sao còn lừa tôi? Và tại sao anh ta lại xuất hiện ở nhà em?"
"Hai người không phải là... bạn giường chứ?"
Tôi nghẹn lời.
Nếu gắn bồn cầu vào đầu anh ta mà xả hết những ý nghĩ xấu xa, thì chắc cái đầu anh ấy trống rỗng luôn rồi.
Nhưng Chí Niên tưởng tôi đã thừa nhận, nụ cười dần biến mất, giọng anh ấy bỗng cao lên:
"Thật sự tôi nói đúng rồi sao?"
Tôi muốn trêu chọc anh ta: "Đúng vậy, người lớn mà, đâu có gì bất thường?"
Tay Chí Niên siết chặt cằm tôi hơn, tôi thậm chí cảm thấy đầu ngón tay anh ấy hơi run rẩy.
Anh ấy nghiến răng hỏi: "Em thật sự thích Dư Thành đến mức chấp nhận làm bạn giường sao?"
Thấy cảm xúc anh ta không ổn, tôi vội nói: "Anh thật sự tin à? Chúng tôi bây giờ chỉ là bạn thôi."
Sắc mặt Chí Niên có vẻ đỡ hơn đôi chút, cuối cùng anh ấy cũng không tiếp tục vấn đề này nữa.
"Đi thôi, tôi đưa em về nhà."
Tôi theo phản xạ từ chối: "Không cần đâu, tôi..."
"Đừng lắm lời, anh sợ em sẽ ch*t dọc đường mất."