TÌNH YÊU KHÔNG THỂ DIỄN TẢ BẰNG LỜI - C9
Cập nhật lúc: 2024-08-29 20:24:43
Lượt xem: 964
Anh ấy giúp tôi đốt lửa, tôi nâng lên, sau đó buông tay, đèn bay lên bầu trời đêm.
Một cô gái cầm máy ảnh tiến lại gần: “Chị gái, anh trai, em vừa chụp hai người cùng nhau đặt đèn, có muốn mua lại không?”
Tôi nhìn vào máy ảnh.
Chụp rất tốt.
Rất giống một đôi tình nhân, cùng nhau thả một ngọn đèn Khổng Minh, trong ảnh toát ra một loại hạnh phúc bình yên.
Tôi nhìn anh ấy, lắc đầu:
“Chúng tôi không cần, xóa đi.”
“Mua đi.”
Tôi sững sờ nhìn về phía anh ấy.
Cô gái cười tươi: “Được, anh trai mời theo em tới lấy ảnh.”
Tôi đứng tại chỗ, nhìn anh ấy đến cửa hàng trả tiền, nhận lấy ảnh chụp.
Trở về, anh ấy đối diện với ánh mắt của tôi, cười khẽ một cái: “Cái này chụp anh rất đẹp trai, giữ lại đi.”
Anh ấy bỏ ảnh vào túi áo.
Chúng tôi đi tiếp.
Không nghĩ tới, người càng ngày càng nhiều, tôi thiếu chút nữa bị chen đến ngã sấp xuống.
Cũng may, một bàn tay vươn tới, đỡ lấy tôi.
“Cẩn thận.”
Tôi nghiêng đầu, anh ấy nâng tôi dậy, tay cũng không rời đi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Mà rời xuống, nắm lấy tay tôi.
Tôi kinh ngạc.
Nhưng cuối cùng cũng không rút ra, mặc cho anh ấy nắm chặt.
Nhịp tim cũng tăng tốc.
“Ngọn đèn kia bay đi đâu rồi, em nhìn ra được không?”
Hiện tại trời nhiều đèn như vậy, làm sao nhìn ra được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-yeu-khong-the-dien-ta-bang-loi/c9.html.]
“Nhìn không ra.”
Anh ấy lại chắc chắn nói: “Bên trái, cái nằm giữa màu hồng và màu xanh kia.”
“Sao anh lại chắc chắn như vậy?”
Tôi nhìn về phía anh ấy.
Anh cười cười, ngón tay cọ cọ vào lòng bàn tay tôi.
“Bởi vì, nó giống em, từ nhỏ đã là heo con chậm chạp.”
Tôi chờ mong, nhưng người này đúng là chỉ muốn ăn đập.
“Anh, anh mới là heo con.”
Tôi nhẹ nhàng đ.ấ.m bả vai anh ấy một cái, anh tiếp lời, lại làm tôi ngây dại.
Anh ấy thở dài một hơi, nhìn tôi.
“Đúng, anh cũng vậy, bởi vì anh luôn đợi heo con ngốc nghếch này.”
Chúng tôi đứng đó rất lâu.
Cuối cùng anh ấy nắm lấy tay tôi, cùng nhau trở về nhà.
17.
Ở thành phố nơi tôi sống gặp được Phó Tư.
Vào một ngày nắng nóng, chân tay tôi lạnh ngắt rồi ngất đi.
Cũng may lúc tỉnh dậy nhìn thấy y tá chứ không phải hắn.
Y tá nhắc nhở: “Gần đây thời tiết nóng bức, cẩn thẩn đề phòng say nắng.”
Tôi ấn ấn mi tâm, đầu óc vẫn còn nặng trĩu.
“Ai đưa tôi đến bệnh viện vậy?”
“Là một anh chàng đẹp trai, chắc là bạn trai của cô nhỉ, anh ấy ôm cô vào đây, bộ dáng rất khẩn trương.”
Sau khi y tá ra ngoài, Khương Tranh đi vào.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, là Khương Tranh đưa tôi tới đây phải không?