TÌNH YÊU KHÔNG THỂ DIỄN TẢ BẰNG LỜI - C8
Cập nhật lúc: 2024-08-29 20:24:32
Lượt xem: 1,135
15.
Bạn tôi gọi điện thoại tới, nhờ tôi nhớ giúp một dãy số, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được bút.
Vì vậy đi tới phòng anh ấy.
Anh ấy đang họp.
“Được rồi, kiểm tra lại lần nữa.”
Anh ấy nghiêng đầu, chú ý tới tôi.
Tôi dùng khẩu hình nói: “Có bút không?”
Anh ra hiệu cho tôi đi vào, sau đó mở ngăn kéo, đưa cho tôi một cây bút máy, còn thuận tay ném cho tôi một quyển sổ.
Tôi dựa vào bàn của anh ấy, cúi xuống ghi lại.
Kết thúc cuộc gọi, tôi chuẩn bị trả lại bút.
Lại phát hiện ra cuộc họp của anh ấy đã kết thúc.
Anh ấy đang nhìn thẳng vào tôi.
“Cảm ơn.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi trả lại bút.
Anh ấy nhíu mày, nhận lấy.
Chụp số điện thoại, tôi xoay người đi ra ngoài.
“Trình Khanh, tối mai bên đường Tân Giang tổ chức lễ hội đèn Khổng Minh, có muốn cùng anh đi chơi không?”
Tôi quay lại, sửng sốt một lúc.
Anh ấy cho rằng tôi muốn từ chối, nhướng mày.
“Nếu không muốn đi, coi như anh chưa nói.”
“Đi chứ, chắc chắn sẽ rất vui nhỉ.”
Khóe miệng anh ấy khẽ cong lên.
“Vậy ngày mai em tan tầm, anh tới đón em.”
“Được.”
Tôi ra ngoài, gửi số điện thoại cho bạn rồi tiếp tục xem TV.
Một lát sau anh ấy cũng đi ra.
Dáng người kia đúng là dáng của người mẫu, vai rộng eo hẹp, còn cao 1m86.
Chỉ là quần áo đơn giản ở nhà anh ấy cũng mặc ra mùi vị không tầm thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-yeu-khong-the-dien-ta-bang-loi/c8.html.]
Anh ấy ngồi xuống sô pha bên cạnh.
“Sở thích của em vẫn giống hồi nhỏ, vẫn thích xem hoạt hình nhỉ?”
Tôi không nghĩ nhiều, đưa điều khiển qua.
“Anh xem đi, em gi*t thời gian thôi.”
Trong ký ức của tôi, anh ấy thích xem bóng đá Châu u.
Anh ấy không nhận: “Lúc này không có gì anh muốn xem, cứ xem cái này đi.”
Chúng tôi cứ ngồi như vậy, đối mặt với một cái TV LCD.
Người lớn đi dạo về.
Tôi cũng về nhà với bố mẹ.
16.
Ngày hôm sau xe của anh ấy đúng giờ xuất hiện dưới lầu công ty tôi.
“Cũng khá đúng giờ đấy.”
Đầu ngón tay thon dài của anh ấy điều chỉnh lại điều hòa trên xe: “Nếu thích, sau này mỗi ngày đều tới đón em.”
Tay thắt dây an toàn của tôi dừng lại.
Anh ấy thu tay lại: “Chỉ đùa chút thôi, sợ như vậy sao.”
Tay lại vươn tới, nhận lấy dây an toàn của tôi, cúi đầu cài lại.
Trong một khoảnh khắc, chúng tôi cách nhau đặc biệt gần.
Tôi thậm chí còn ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh ấy.
“Ồ.”
Lúc đến đường Tân Giang, lễ hội đèn lồng vẫn chưa bắt đầu.
Nên chúng tôi đến nhà hàng ăn tối trước.
Ngay khi tôi lo lắng không còn chỗ ngồi, anh ấy đã đặt trước vị trí tốt rồi.
Tôi được chăm sóc chu đáo.
Đồ ăn, mỗi một món mang lên đều tươi mới và tao nhã.
Ăn xong, sắc trời đã tối, lễ hội đèn lồng đã bắt đầu.
Quá nhiều người.
Tôi mua một chiếc đèn lồng, viết xuống nguyện vọng, đơn giản là cả nhà bình an mạnh khỏe.