Tình Yêu Là Tình Cuối - C9
Cập nhật lúc: 2024-03-19 20:32:24
Lượt xem: 80
Nơi Lục Hân Vũ chọn là Vạn Lý Trường Thành hoang vu ở ngoại ô Bắc Kinh.
Ngày hôm sau, chúng tôi lái xe tới một số đoạn của Vạn Lý Trường Thành hoang sơ nằm khuất trong núi, Lục Hân Vũ dẫn tôi leo núi, nói rằng leo lên là có thể nhìn thấy núi hoa đào xinh đẹp.
Tôi không biết làm thế nào anh ấy có thể tìm được chỗ này, nhưng tôi biết tại sao anh lại chọn nó.
Khách du lịch rất ít, đối với một nhân vật của công chúng như anh thì đây là nơi tốt nhất để nghỉ ngơi.
Chỉ là không nghĩ tới, khi hai chúng tôi thở hồng hộc leo lên đỉnh núi bằng phẳng không cao, nơi đó thế mà... biển người tấp nập.
Rất nhiều cụ ông đặt thiết bị chụp ảnh chuyên nghiệp để ghi lại cảnh đẹp mùa xuân ở ngoại ô.
Các bác gái thì đeo khăn lụa đủ màu, tạo dáng chụp ảnh với nhau.
Tôi và Lục Hân Vũ chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Mà lúc này, ở phía xa xa, không biết ai đột nhiên hô lên:
"Đó không phải là người dẫn chương trình Lục Hân Vũ sao?!"
Ánh mắt mọi người đều nhìn sang, Lục Hân Vũ lập tức nắm lấy tay tôi, hai người chúng tôi không hẹn mà cùng bắt đầu chạy.
Tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông dần dần bị bỏ lại phía sau, trong không khí xen lẫn hương hoa đào, như thể có gió thổi qua, cũng có thể chúng tôi chính là ngọn nguồn của cơn gió ấy.
Những cánh hoa rơi trên bờ vai rộng của anh và mái tóc hơi rối của tôi, hơi ấm của anh thông qua lòng bàn tay truyền đến tôi, đã lâu rồi tôi không chạy nhanh như vậy, cũng thật lâu rồi trái tim này không đập nhanh đến thế.
Thời gian như quay ngược lại, tôi dường như trở về cái đêm hơn mười năm trước ấy, chàng trai chạy xe chở cô gái, gió cũng thổi vù vù bên tai tôi như thế.
Lần đó, tim tôi đập rất nhanh, tóc cũng bị gió thổi đến rối bời.
Tôi không muốn dừng lại.
Chúng tôi chạy mãi cho đến khi tới một nơi trống trải, chợt nhìn thấy núi rừng cách đó không xa, khắp nơi đều là hoa đào màu hồng rực rỡ.
Lục Hân Vũ không gạt tôi.
Nơi này thật sự có thể nhìn thấy núi hoa đào xinh đẹp.
Chúng tôi nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Giống như đứa trẻ trốn học thành công.
Tôi còn đang thở hổn hển và bình phục lại hô hấp thì anh ấy bỗng mỉm cười và giơ tay còn lại lên, vô cùng tự nhiên mà áp vào má tôi.
"Chạy đến đỏ cả mặt…"
Lời còn chưa dứt, hai người đều dừng lại.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-yeu-la-tinh-cuoi/c9.html.]
Mặt tôi nóng bừng, và tay anh ấy cũng thế.
Tiếng tim đập dữ dội dường như đang nói cho tôi biết rằng mọi chuyện đang trở nên mất kiểm soát.
Tôi không ngừng tự nói với bản thân, không thể suy nghĩ lung tung, không nên suy nghĩ lung tung.
Xa cách mười năm, có thể gặp lại nhau, còn có thể làm bạn bè đã là quá tốt rồi.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Vì thế, tôi nhẹ nhàng lui về sau một bước, giả vờ tự nhiên tìm lời để nói.
"Hoa này thật đẹp."
"Đúng vậy", anh gật đầu, dường như đã lấy lại bình tĩnh, "Mùa hoa đào nở không còn bao lâu nữa, hay tuần sau mình đến xem lần nữa nhé?"
Tuần sau?
Tôi sửng sốt, "Tuần sau... chắc là không được."
Anh im lặng một lúc, "Lại là xem mắt sao?"
Tôi gật đầu, đây là người mà mẹ tôi đã sắp xếp từ một tháng trước, là con của bạn bè thân thích, cũng là người địa phương.
Đây là thực tế mà tôi phải đối mặt.
Gió xuân thật ấm áp và dễ chịu, nhìn hoa đào trước mắt, tôi ngẩng đầu lên rồi nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói của Lục Hân Vũ theo làn gió xuân ấm áp truyền vào tai tôi.
"Thật ra cuộc sống của mình rất đơn giản, khi không làm việc thì sẽ chơi bóng hoặc ở một mình."
Tôi mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh.
"Trình độ nấu ăn của mình cũng không tệ lắm, món Trung Quốc hay món Tây đều biết làm, biết sửa ống nước, cũng biết sửa đèn, cũng biết kể chuyện xưa trước khi ngủ."
Tôi sửng sốt, "Lục Hân Vũ..."
"Ngoại trừ thỉnh thoảng có công việc phải làm vào ban đêm, mình cảm thấy mình là một người có thể sống một cuộc sống bình thường rất tốt."
Tôi ngây người nhìn vào đôi mắt anh ấy.
Như những hạt châu rải rác được xâu vào thành một sợi dây, tôi có một suy đoán trong lòng muốn nói ra, nhưng chính tôi cũng không dám nghĩ tới.
Cho đến khi anh ấy nắm lấy tay tôi một lần nữa.
"Trần Tiểu Sam", anh nói, "Đừng đi xem mắt nữa."
"Thử cân nhắc anh đi."
"Được không?"