Tôi Bao Nuôi Trúc Mã Oan Gia - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-30 04:11:22
Lượt xem: 121
10
Tôi lập tức lôi điện thoại ra báo cáo với Giang Giang.
[Giang Giang, giờ tôi phải làm sao? Tôi không muốn trở thành kẻ lợi dụng người khác lúc nguy nan đâu!]
[Nhưng nếu tôi chạy, hắn sẽ lén cười nhạo tôi mất.]
Đúng như tôi dự đoán, Giang Giang im lặng như tờ. Còn tôi thì trong phòng ngủ cuống lên như kiến bò chảo nóng.
Tiếng nước trong phòng tắm dần ngừng.
Chỉ nghĩ đến việc Giang Thiếu Tầm sắp bước ra, tôi đã thấy đau đầu.
Hay là, tôi chạy quách cho rồi?
Ngay khi tôi còn do dự, cửa phòng tắm mở ra.
Hơi nước từ trong phòng tắm bay ra, Giang Thiếu Tầm chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở nửa dưới bước ra.
Lông mày sắc lạnh, đôi mắt ướt át bị hơi nước làm mềm mại hơn, trông hắn bỗng trở nên quyến rũ lạ thường.
Những giọt nước trên tóc rơi dọc theo đường viền hàm dưới, rồi nhỏ xuống cơ bắp rắn chắc trên ngực, cuối cùng biến mất vào lớp khăn tắm...
Tôi cứng đờ người, ngây người nhìn hắn tiến lại gần. Đầu óc tôi đầy những hình ảnh về giọt nước trong suốt lướt xuống nơi vô định.
Đến khi cảm thấy môi mình ấm nóng, tôi mới tròn mắt nhìn, theo phản xạ đưa tay che môi.
Giang Thiếu Tầm hôn lên mu bàn tay tôi, ánh mắt nóng bỏng.
"Tôi còn tưởng em sẽ sợ quá mà chạy."
Tôi theo phản xạ phản bác: "Ai sợ chứ?"
Giang Thiếu Tầm vùi mặt vào cổ tôi, cười khẽ.
"Không sợ thì đừng chạy."
Tôi ho khan một tiếng, đẩy hắn ra, ra hiệu cho hắn đứng dậy.
Khoảng cách gần như thế này, cùng bầu không khí mập mờ chẳng hiểu sao khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Là đối thủ bao năm nay, tôi phải thừa nhận mình đã thua.
Chuyện làm nhục người khác, tôi thật sự không làm được.
Nhưng đột nhiên, một cảm giác ướt át truyền đến từ cổ tôi, và đang dần đi xuống.
Mặt tôi đỏ bừng, tôi nắm chặt lấy mái tóc đen lòa xòa của hắn, lắp bắp: "Giang... Giang Thiếu Tầm, anh đang làm gì vậy?"
Sau khi cảm nhận thấy một cơn đau nhẹ trên xương quai xanh, Giang Thiếu Tầm ngẩng đầu lên theo lực kéo của tôi.
Khuôn mặt hắn đỏ ửng, đôi mắt sâu thẳm, cám dỗ hỏi: "Chẳng phải như em muốn sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-bao-nuoi-truc-ma-oan-gia/chuong-5.html.]
Tôi nuốt nước bọt, vừa bị dụ dỗ, vừa thật lòng cảm thấy Giang Thiếu Tầm đang tự làm hư bản thân.
"Anh... anh bình tĩnh lại đi, tôi khuyên anh đừng tự hủy hoại mình."
Nói xong, tôi dùng hết sức đẩy hắn ra, ngồi bật dậy.
Giang Thiếu Tầm nằm ngửa, thong thả nhìn tôi, mỉm cười: "Triệu An Nhiên, em sợ rồi sao?"
Tôi sao chịu nổi sự khiêu khích này, lập tức phản bác.
“Tôi không có.”
Giọng hắn ta trầm ấm đầy mê hoặc: “Chúng ta là kẻ thù không đội trời chung bao nhiêu năm rồi, em không trả thù tôi một chút, thì cầm hai triệu của em tôi cũng không yên lòng.”
Tôi nuốt khan, vô thức lắc đầu.
Giang Thiếu Tầm nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói hờ hững, “Em không dám à?”
Tôi nhắm mắt lại, cắn răng, mạnh dạn dẫm lên n.g.ự.c trần của hắn., thử thăm dò, “Thế... thế đủ chưa?”
Giang Thiếu Tầm khẽ cười, bàn tay trắng ngần như ngọc siết lấy cổ chân tôi. Sau đó, hắn kéo tôi đang mất thăng bằng ngã vào lòng mình, cúi xuống chặn tiếng hét bất ngờ của tôi bằng một nụ hôn.
Hắn nhắm mắt, hôn say đắm, yết hầu hắn không tự chủ mà di chuyển, bàn tay khóa chặt eo tôi cũng rất chặt. Trước vẻ đẹp quyến rũ này, tôi cũng thích thú với nụ hôn đó.
Nhưng, làm người cần phải có đạo đức.
Đáng lẽ tôi nên...
Tôi cắn vào đầu lưỡi hắn một cái, nhân cơ hội đẩy hắn ra, cố gắng chống đỡ đôi chân run rẩy rồi chạy thẳng ra khỏi căn hộ nhỏ.
Cho đến khi vào thang máy, tôi mới không kìm được mà vỗ nhẹ hai má đang đỏ bừng, âm thầm thở phào.
“May quá, mình kiềm chế được rồi, không lợi dụng người ta.”
---
Kể từ đêm đó, tôi không dám nói thêm bất cứ lời nào về việc “ngủ với Giang Thiếu Tầm”.
Sau đó Giang Giang cũng nhắn lại cho tôi, cô ấy mắng tôi là đồ nhát gan. Tôi đáp rằng tôi cần phải có đạo đức.
Nhưng Giang Giang bảo: [Cậu có thể không cần.]
Câu chuyện chệch hướng, tôi lập tức chuyển tiền cho Giang Giang. Cuối cùng, cô ấy lại mắng tôi phung phí tiền cho người lạ, cứ như một kẻ ngốc.
Việc bao nuôi Giang Thiếu Tầm cũng vậy, đưa hắn ta hai triệu mà không đòi hỏi gì.
“Nhưng Giang Giang à, cậu là bạn thân nhất của tớ! Lúc tớ buồn bã nhất, cậu luôn ở bên tớ. Tớ vui lòng tiêu tiền cho cậu mà.]
[Còn về Giang Thiếu Tầm, tớ nghĩ tớ đã trả thù hắn ta đủ rồi. Cậu nghĩ mà xem, một bông hoa cao ngạo, để trả hai triệu, phải chủ động ở cạnh một kẻ thù không đội trời chung như tớ, chắc trong lòng hắn ta đang rất dằn vặt. Với lại, gia đình hắn ta vừa phá sản, tâm trạng chắc chắn đã tồi tệ rồi, tớ không thể quá đáng với hắn ta được.]
Giang Giang gửi một biểu tượng cảm xúc thở dài, giọng điệu thấm thía: [Giang Thiếu Tầm dằn vặt cái gì chứ, trong lòng hắn ta đã vui như mở hội rồi.]
[Triệu An Nhiên, cậu đúng là một cô ngốc ngọt ngào còn sống sờ sờ, may mà gặp phải tớ, không thì...]
Nhưng tôi không phải cô ngốc ngọt ngào. Để giữ Giang Giang không phật lòng, tôi vui vẻ gửi một biểu tượng mèo con gật đầu.