Tôi Bao Nuôi Trúc Mã Oan Gia - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-30 04:11:25
Lượt xem: 127
Những lời nói đó khiến tôi cảm thấy chói tai, nhưng Kỷ Thành Xuân – người bạn thân của hắn – lại tỏ ra như không nghe thấy, khoanh tay đứng một bên xem kịch.
Thấy Giang Thiếu Tầm bị cô lập giữa đám đông, tôi không thể chịu nổi nữa. Dù hắn là kẻ đối đầu với tôi, nhưng đâu phải để mấy tên hề này tùy tiện sỉ nhục!
Tôi bước tới kéo Giang Thiếu Tầm lại, đứng chắn trước hắn, nhìn tên kia với vẻ mỉa mai: “Cái gì mà lẻn vào? Nhà Giang Thiếu Tầm phá sản nhưng vẫn còn tốt hơn cái loại vô dụng như anh. Nghe nói gần đây anh còn bị bắt vì tụ tập đánh nhau, mới ra tù đã thấy ngứa miệng à?”
Tên kia vì thân phận không bằng tôi, chỉ biết ấm ức im lặng. Hắn không ngờ kẻ luôn đối đầu với Giang Thiếu Tầm là tôi lại lên tiếng bênh vực hắn..
Xung quanh cũng trở nên im lặng.
Lúc này, Kỷ Thành Xuân mới ho khan bước tới giải vây. Tôi kéo tay Giang Thiếu Tầm, ném thẳng món quà hắn cầm vào người Kỷ Thành Xuân, cười lạnh:
“Tôi biết trong giới này người ta thích nịnh bợ kẻ mạnh, nhưng tôi không ngờ Giang Thiếu Tầm lại nhìn lầm người đến vậy. Nhà hắn phá sản, anh không hỏi thăm thì thôi, lại còn để người khác sỉ nhục hắn mà đứng xem. Anh còn là bạn thân của Giang Thiếu Tầm nữa à? Cuối cùng lại không bằng kẻ đối đầu như tôi. Thôi, xem như Giang Thiếu Tầm từng mắt mù.”
Nói xong, tôi kéo Giang Thiếu Tầm đang thất thần rời khỏi buổi tiệc, bỏ lại Kỷ Thành Xuân và đám người phía sau với những lời biện bạch chẳng đáng nghe.
15
Trên xe, nghĩ đến đám người thực dụng kia, tôi tức đến phát điên. Thậm chí khi Giang Thiếu Tầm cúi xuống hôn lên trán tôi, tôi còn không để ý.
“Triệu An Nhiên, tôi…”
Tôi lập tức đẩy hắn ra, ngắt lời: “Giang Thiếu Tầm, anh không được gục ngã, phải khiến bọn họ phải ngậm miệng lại!”
“Đúng rồi, tôi sẽ chuyển thêm cho anh năm mươi triệu nữa. Tôi biết anh đang làm game, không biết số vốn hiện tại có đủ không? Cứ coi như tôi đầu tư vào anh, anh nhất định phải vực dậy, đừng bận tâm đến đám người kia.”
Giang Thiếu Tầm buông tay khỏi mặt tôi, thở dài. Tôi vẫn còn tức giận về những lời châm chọc ở buổi tiệc, tiếp tục nhấn mạnh: “Giang Thiếu Tầm, nghe chưa?”
“Nghe rồi, tôi sẽ cố gắng.”
Tôi siết chặt nắm tay, đ.ấ.m nhẹ lên vai hắn, khích lệ thêm:
“Tôi thừa nhận ban đầu bao nuôi anh là để xem trò cười, nhưng yên tâm, tôi không phải kiểu phụ nữ giàu có như ở mấy tiệm sửa xe đâu, anh không cần phải ngủ với tôi. Anh chỉ cần kiếm tiền chăm chỉ là đủ rồi. Anh là đối thủ của tôi suốt mười năm, đừng để người khác đánh bại.”
Giang Thiếu Tầm gục đầu vào hõm cổ tôi, nhỏ giọng nói: “Tôi thà em muốn ngủ với tôi hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-bao-nuoi-truc-ma-oan-gia/chuong-7.html.]
Tôi ngơ ngác vuốt tóc hắn, nghiêng đầu hỏi: “Anh lẩm bẩm gì vậy?”
Giang Thiếu Tầm yếu ớt đáp: “Tôi nói tôi biết rồi.”
16
Từ sau đêm đó, mục tiêu của tôi khi đến căn hộ của hắn không còn là để hành hạ hắn nữa, mà là để nghe hắn báo cáo về quá trình khởi nghiệp của mình. Tôi không hiểu gì về game, nhưng tôi tin vào hắn – tin vào đối thủ đã đối đầu với tôi suốt bao năm qua.
Còn về phần Giang Thiếu Tầm, có vẻ như hắn ta đã quen với việc phục vụ tôi. Mỗi lần tôi đến, hắn đều chuẩn bị sẵn một bữa ăn, và món nào cũng đúng khẩu vị của tôi.
Lại một lần nữa, sau khi ăn no nê đến mức không thể nhúc nhích trên ghế, tôi bực bội hỏi Giang Thiếu Tầm, có phải hắn định vỗ béo tôi để trả đũa chuyện tôi bao nuôi hắn, ép hôn hắn, và thậm chí còn bảo sẽ ngủ với hắn hay không.
Động tác dọn dẹp bát đĩa của hắn dừng lại, hắn quay người, cúi xuống... trong ánh mắt không thể tin nổi của tôi, hắn hôn lên trán tôi.
Sau đó, hắn tỏ ra bình thản nói: "Em thật sự không nhận ra ý của tôi à?"
Tôi đứng ngây ra tại chỗ.
Hắn đứng dậy, tiếp tục dọn dẹp bàn ăn như thể chẳng có gì xảy ra.
Lúc này, tôi mới chắc chắn rằng Giang Thiếu Tầm thực sự thích tôi rồi. Tôi kể lại chuyện này với Giang Giang. Cô ấy nhìn tôi đầy vẻ khinh bỉ: [Trời ơi, cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi hả?]
Tôi cười khúc khích, nhưng niềm vui trong lòng chỉ có tôi mới hiểu. Tôi phải thừa nhận rằng tôi là người dễ bị thu hút bởi vẻ ngoài, cũng có cảm tình với hắn từ lâu.
Từ sau nụ hôn trên bàn ăn, mối quan hệ giữa tôi và Giang Thiếu Tầm trở nên mập mờ hơn. Hắn vẫn thường nấu ăn cho tôi và tìm cớ để gặp tôi với lý do báo cáo tiến độ khởi nghiệp, và tôi cũng sẵn lòng nhận lời.
Nhưng hắn quá thụ động. Ngoài việc hôn trán tôi, hắn chẳng chịu chủ động thêm lần nào nữa. Hắn thậm chí còn không bằng lúc trước, khi tôi mới bao nuôi hắn, còn nhầm tưởng hắn là kẻ thích bị ép buộc. Dù bây giờ thì tôi biết đó chỉ là hiểu lầm.
Tôi phàn nàn với Giang Giang về việc Giang Thiếu Tầm quá thụ động. Giang Giang đáp: "Thì cậu cứ ép hắn hôn cậu đi! Cậu là người bao nuôi mà, làm vậy chỉ là tạo thêm chút gia vị thôi, chẳng có gì vi phạm đạo đức cả."
Tôi suy nghĩ một lúc, thấy cũng có lý. Thế là sau đó, tôi bắt đầu ra lệnh cho Giang Thiếu Tầm hôn tôi, ôm tôi. Mỗi lần hắn đều rất nhiệt tình, thậm chí tôi còn cảm nhận được hắn đang xúc động. Nhưng hắn chẳng bao giờ tiến xa hơn.
Hắn luôn đỏ bừng tai, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, rồi lại vùi mặt vào cổ tôi để hít thở sâu. Dù khó chịu đến mấy, hắn vẫn không chịu chủ động tiến thêm một bước.
Lâu dần, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu hắn có thực sự thích tôi không. Đúng lúc đó, tin đồn tôi bao nuôi Giang Thiếu Tầm bỗng lan ra khắp nơi.