Tôi bị tên học dốt tán tỉnh - Chương 16-17
Cập nhật lúc: 2024-08-09 00:14:23
Lượt xem: 8
16
Tôi không ngủ ở nhà.
Tôi lấy giấy báo dự thi, đeo ba lô rồi rời đi.
Không có tiền thuê khách sạn, tôi ngồi ôm chân trên bậc thềm bên ngoài trường thi, nhắm mắt qua đêm.
Sáng hôm sau, các thí sinh lần lượt đến.
Tôi không muốn động đậy chút nào, cơn buồn ngủ ập đến, đầu óc mơ màng.
"Chúc An Nhiên!" Có ai đó gọi tôi, nhẹ nhàng đá vào chân tôi: "Cậu sao lại ngồi ở đây?"
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Tiêu.
Cậu ấy đứng trước mặt tôi, cơ thể cao lớn chắn mất một nửa ánh nắng.
Biểu cảm của cậu ấy thay đổi ngay lập tức, rồi cậu ấy ngồi xổm xuống, tay phải đưa về phía mặt tôi một chút, quai hàm căng lên, nghiến răng hỏi:
"Lại bị gia đình đó bắt nạt nữa à? Cậu ngồi đây cả đêm sao?"
Tôi lắc đầu, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cậu ấy bảo tôi đợi một lát, rồi quay người chạy sang bên kia đường.
Hơn mười phút sau, cậu ấy quay lại với hai cái bánh bao và một lon cà phê, thêm cả một hộp thuốc cảm hòa tan và một chai nước khoáng.
"Sợ ngủ gật thì uống cà phê đi." Cậu ấy nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-bi-ten-hoc-dot-tan-tinh/chuong-16-17.html.]
"Thuốc cảm uống ngay sau khi thi xong, buổi trưa nhớ ngủ một giấc." Cậu ấy nói.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Hẳn trong những tháng năm thuở thiếu thời ngụp lặn trong màn đêm vô tận, cậu ấy là chút ấm áp duy nhất của tôi.
"Cậu thi ở phòng nào? Thi xong ở cổng trường đợi tôi, tôi đưa cậu đi ăn." Cậu ấy nói.
Mũi tôi cay xè, được quan tâm hóa ra là cảm giác như vậy à.
"Đừng khóc!"
"Đừng quên lời hứa của chúng ta."
Tôi cắn răng gật đầu, ngay lúc đó, tôi khao khát hơn bao giờ hết được đỗ vào Thanh Hoa.
17
Đào Hố Không Lấp team
Số phận là gì nhỉ?
Là dấu ấn mà thần đã khắc lên con người từ rất sớm, là điều không thể đảo ngược, không thể trái ý.
Bao nhiêu năm qua, tôi nỗ lực nhiều như vậy, cốt chỉ để thoát khỏi sự sắp đặt của số phận, nắm lấy vận mệnh trong tay mình.
Tuy nhiên, tôi vẫn đánh giá thấp sức mạnh của số phận.
Ngày đầu tiên thi, tôi bị sốt nhẹ. Sang ngày thứ hai, sốt nhẹ chuyển thành sốt cao. Buổi chiều hôm đó, tôi cuối cùng không chịu nổi, bài thi tiếng Anh mới làm được một nửa đã ngất xỉu trong phòng thi.
Kỳ thi đại học của tôi thất bại mất rồi.