Tôi bị tên học dốt tán tỉnh - Chương 24-25
Cập nhật lúc: 2024-08-09 00:17:58
Lượt xem: 43
24
Tôi yêu rồi!
Hôm đó hình như bầu trời đặc biệt xanh.
Mỗi ngày, dù cơ thể có mệt mỏi thế nào, học hành bận rộn ra sao, phải đối mặt với bao ánh mắt khác thường thì mỗi khi nghĩ đến anh, tâm trạng tôi lập tức trở nên tốt đẹp.
Mỗi nửa tháng một lần, anh gửi bưu kiện đến cho tôi, ghi chú rất chi tiết, thỉnh thoảng có những hình trái tim nhỏ vẽ trên đó.
"Em thấy hình trái tim nhỏ rồi."
"Vẽ lúc nhớ em."
Anh trả lời tự nhiên lắm, nhưng tôi lại thấy có chút xấu hổ, nuốt lại câu bảo anh chăm chỉ nghe giảng.
Anh cho tôi xem video về trường anh, kể tôi nghe về các giáo sư của họ tài giỏi thế nào, các bạn cùng lớp giỏi giang ra sao. Điểm toán cao nhất trong lớp anh là điểm tuyệt đối*, những người đoạt huy chương vàng toán, lý, hóa đầy rẫy...
"Ghen tị không? Ghen tị không nào?" Nụ cười của anh rạng rỡ hơn cả nắng sớm, rặt một vẻ đầy khiêu khích.
"Không ghen tị! Trường em cũng tốt mà." Tôi bĩu môi, nói không ghen tị là nói dối.
Không chỉ ghen tị, mà còn có chút hối hận, hối hận vì không học lại lớp 12. Nếu học lại, có lẽ một năm sau tôi cũng có thể vào Thanh Hoa.
Anh nhìn biểu cảm nhỏ của tôi, cười như con ngỗng trắng: "Ghen tị là đúng! Bạn gái cố gắng lên nha, nhiều nhất bốn năm, bạn trai sẽ chờ em ở Thanh Hoa!"
Tôi cười theo: "Được."
Đào Hố Không Lấp team
25
Tôi và Diệp Tiêu không gặp nhau nhiều, ngoài kỳ nghỉ hè và nghỉ đông cũng chỉ có quốc khánh và tết Đoan Ngọ là chúng tôi thấy mặt nhau.
Mỗi lần anh đến tìm tôi, vì là ngày lễ nên công việc làm thêm của tôi rất khó xin nghỉ. Thế là anh sẽ ngồi tạm ở quán mì Ajisen Ramen hoặc Starbucks, anh sẽ gọi một món ăn hoặc cà phê, ngồi bên cạnh học bài bằng máy tính, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-bi-ten-hoc-dot-tan-tinh/chuong-24-25.html.]
Nụ cười của anh giờ đây thoải mái và ấm áp hơn, tính khí kiêu ngạo thời niên thiếu đang dần dần tan biến.
Cuối cùng anh kể cho tôi nghe về gia đình anh…
Nhà anh rất giàu.
Năm xưa, anh cố tình làm học sinh kém vì anh có một người anh bị trầm cảm nặng, tự tử nhảy lầu vào ban đêm. Anh cảm thấy cái c.h.ế.t của anh trai có phần nhiều là trách nhiệm của anh.
Nhà anh có hai đứa con, anh trai thì đầu óc không minh mẫn, từ lớp một đã là học sinh kém nhất lớp, còn em trai thông minh, học đâu hiểu đó, là thần đồng nổi tiếng gần xa.
Trong cùng một gia đình, bàn cân đặt hai đứa bé lên so sánh không thể rõ ràng hơn.
Dù ở trường hay ở nhà, áp lực mà anh trai phải chịu đựng là không thể tưởng tượng nổi.
Đêm mưa đó là đêm trước kỳ thi cuối năm lớp 6 lên lớp 7 của anh trai, câu cuối cùng anh ấy hét lên là:
"Mấy người luôn ép tôi, có bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi không?!"
"Mấy người nghĩ tôi muốn làm học sinh kém sao? Tôi cũng muốn như Diệp Tiêu, đọc sách một lần là nhớ, nhưng tôi không có năng khiếu đó!"
"Tôi nghiêm túc hơn nó, lúc nằm mơ cũng đang học thuộc lòng! Mấy người không thấy sao?!"
"Mấy người chẳng biết gì cả!"
Đêm đó, mọi người đều nghĩ đó chỉ là cảm xúc bộc phát bình thường, không ai ngờ đến nửa đêm, bảo vệ gõ cửa nhà họ...
Anh trai nhảy từ trên lầu xuống, rơi trúng nắp cống, nắp cống vỡ nát.
Chất lỏng đỏ, vàng chảy tràn theo mưa.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Diệp Tiêu khóc, tôi ôm đầu anh: "Mọi chuyện đã qua rồi, tất cả đã qua rồi..."