TÔI CHÍNH LÀ TÔI - 2
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:34:25
Lượt xem: 268
Đáng tiếc tiền mặt tôi chờ đợi cũng không tới, Lục Hoán Sinh lại báo cảnh sát.
Khoảnh khắc cảnh sát phá cửa vào, tôi đang ăn cơm do Lương Thiên Cấm tự nấu.
Để báo đáp cô ấy làm món thịt luộc, tôi kể về những chuyện bát quái trong giới chúng tôi, trong lúc câu chuyện đạt đến cao trào, cảnh sát ập tới.
Tình cảnh có lúc rất ngượng ngùng, tôi phá vỡ bầu không khí này trước, giơ tay lên: “Vất vả rồi, vất vả rồi, ngồi xuống cùng nhau ăn một bữa cơm?”
Cảnh sát thấy không có cảnh bắt cóc như Lục Hoán Sinh nói, là hiểu lầm, bọn họ liền rút lui.
Lục Hoán Sinh sắc mặt khó coi kéo tôi qua: “Cơm cô ta làm em dám ăn sao?”
Lương Thiên Cấm ném đũa: “Lục Hoán Sinh, anh có ý gì?”
Mùi thuốc s.ú.n.g của hai bên rất lớn, tôi có chút mơ hồ. Tôi cho rằng Lục Hoán Sinh sẽ không nói một lời bảo vệ bạch nguyệt quang của hắn, nhưng mà, không chỉ báo cảnh sát thiếu chút nữa bắt cô ấy, còn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi như vậy.
Lương Thiên Cấm chú ý tới biểu tình rất nhỏ của tôi, bất mãn nói với hắn: “Anh làm đau cô ấy đấy!”
Lục Hoán Sinh quả nhiên thả lỏng lực tay, tôi nhìn người này lại nhìn người kia.
Lương Thiên Cấm đối diện với tầm mắt của tôi: “Văn Ngọc Sơ, cô muốn làm gì lớn mật thì làm đi, tôi đều sẽ ủng hộ cô.”
Lục Hoán Sinh: “Cô muốn làm gì?”
Lương Thiên Cấm: “Cô ấy muốn ly hôn với anh.”
Này, không phải, người chị em, lời này sao lại nói trực tiếp trước mặt thế chứ.
Mặt Lục Hoán Sinh đen như đáy nồi.
Cho đến khi hắn kéo tôi trở lại xe, thắt dây an toàn xong tôi mới chậm nửa nhịp mở miệng: “Không đúng, cô ấy hết tiền rồi à? Chẳng lẽ không phải cô ấy nên khí phách đem tiền ném cho em bảo em cách xa anh một chút sao?”
Lục Hoán Sinh nghiêng qua, không dám tin nhìn tôi, gân xanh cầm tay lái nổi lên, “Văn Ngọc Sơ em mê tiền lắm đúng không.”
Tôi cười híp mắt nhìn hắn một cái: “Không phải anh thường xuyên nói, em là một cô gái ham tiền sao?”
Như anh mong muốn thôi mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-chinh-la-toi/2.html.]
Lục Hoán Sinh: “Được, được, em rất giỏi.”
3
Tôi và Lục Hoán Sinh gặp nhau rất cẩu huyết, lúc ấy tôi đã gia nhập giới giải trí ba bốn năm nhưng vẫn chưa có danh tiếng gì, sau đó mẹ tôi bị bệnh cần nhiều tiền để phẫu thuật, tôi đành phải liều mạng làm việc, kiên trì tham gia xã giao, tình cờ, tôi bị đẩy vào phòng của một ông chủ lớn và vô tình uống phải rượu pha thuốc.
Thật vất vả chạy trốn ra ngoài, lúc chuẩn bị đi bệnh viện rửa dạ dày đụng phải một người, sau đó tôi mới biết được người này là Thái tử gia Kinh Khuyên, Lục Hoán Sinh, người rất tự tin, tự cho là đúng.
Lúc ấy cả người tôi như bị kiến gặm vừa nóng vừa khó chịu, cố gắng duy trì sự tỉnh táo cuối cùng: “Cầu xin anh, cầu xin anh giúp tôi...” Đưa tôi đi bệnh viện.
Câu nói sau đó tôi còn chưa nói ra, lúc ấy người đại diện đã gọi điện thoại tới: “Cái vòng luẩn quẩn này nếu cô muốn đi nhanh, nếu muốn lấy được tiền và tài nguyên, phải hy sinh chút gì đó, Văn Ngọc Sơ tôi biết cô thanh cao, nhưng tôi cũng muốn tốt cho cô, vì tiền thuốc men của mẹ cô có thể nhanh chóng gom đủ.”
Sau đó anh ta nói những lời nhảm nhí tôi đều nghe không rõ lắm, tôi chỉ nhớ rõ tôi bị người đàn ông rụt rè trong trẻo lạnh lùng kia ôm lấy.
Ôm lên giường...
Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn để lại một tấm thẻ ngân hàng ở tủ đầu giường và một tờ giấy: [Tiền và tài nguyên tôi đều sẽ cho em, về sau em theo tôi.]
Từ đó trở đi tôi đã bị hắn hiểu lầm, tôi vì tiền và tài nguyên mà bám lấy hắn, hơn nữa bị hắn ngầm thừa nhận thành chim hoàng yến của hắn.
Tôi tuân thủ nguyên tắc đã ngủ cũng không thể ngủ vô ích, chỉ có thể lợi dụng hắn để chặn nước bẩn bên trong.
Quan hệ không bình thường giữa tôi và hắn duy trì chưa tới một một năm, xương cốt mẹ tôi tốt lên bắt đầu thúc giục kết hôn.
Tôi không có ý định kết hôn với Lục Hoán Sinh, vì tôi biết trong lòng hắn vẫn có một bạch nguyệt quang.
Tôi vốn định cắt đứt quan hệ bất chính với Lục Hoán Sinh, kết quả bị hắn phát hiện chuyện mẹ tôi đang tìm cho tôi một con rể rùa vàng. Chuyện này đã chọc giận hắn: “Không phải là em muốn tiền sao, anh ta có thể nhiều tiền hơn tôi sao?”
Tôi: “Bạch nguyệt quang của anh đâu?” cô ấy làm sao bây giờ?
Người kia là vùng cấm của Lục Hoán Sinh, nhắc tới hắn liền nổ tung: “Cô ấy vĩnh viễn sẽ không trở lại!”
Thảo nào.
Sau đó chúng tôi kết hôn, nhưng kết hôn rồi cũng chẳng khác gì trước kia, có thể nói chuyện bằng tiền thì nói bằng tiền, cơ bản không nói chuyện tình cảm.
Hôm nay bạch nguyệt quang đã trở lại, Lục Hoán Sinh cho tôi một khoản tiền, bảo tôi cách xa Lương Thiên Cấm một chút.