TÔI CHÍNH LÀ TÔI - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:34:47
Lượt xem: 277
4
Nhưng mà, Lương Thiên Cấm không phải đây là người tôi muốn cách là có thể cách xa.
Hôm nay tôi quay phim ở đoàn làm phim, Lương Thiên Cấm đến thăm. Cô ấy mua một xe trà chiều chia cho đoàn làm phim, trông không giống như là tới quấy rối.
Tôi mời cô ấy lên xe bảo mẫu, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện ly hôn cô đi tìm Lục Hoán Sinh, tôi không làm chủ được.” Tôi cũng không biết hắn có chuyện gì, bạch nguyệt quang đã trở về, hắn cho tôi một số tiền lớn, nhưng hai chữ “ly hôn” này một chút cũng không đề cập tới.
Tên cặn bã này không phải là muốn đồng thời có hai người phụ nữ đấy chứ? Thời Đại Thanh bó chân nhỏ nên bó luôn đầu óc hắn rồi đúng không.
Lương Thiên Cấm tỏ vẻ vênh váo hung hăng: “Có phải tên chó kia lại bắt nạt cô hay không?”
Tôi: “...?”
Lương Thiên Cấm: “Sao Lục Hoán Sinh có thể đê tiện như vậy, hắn mà là đàn ông à!”
Luôn cảm thấy khí thế của hai người bọn họ không giống bạch nguyệt quang và người đàn ông l.i.ế.m cẩu.
Tôi kinh ngạc đặt câu hỏi: “Cô muốn tôi rời khỏi hắn, không phải là cô thích hắn sao?”
“Này, hắn là cái thá gì.” Lương Thiên Cấm nhìn tôi thật sâu: “Từ trước đến nay tôi không có hứng thú với đàn ông.”
Tôi càng bối rối: “... Cô không phải là bạch nguyệt quang mà hắn thích thời trung học sao.” Tôi nhận được tin tình báo nhỏ, lúc trước cô ấy không phải là vì hắn mà xuất ngoại sao.
Lương Thiên Cấm nhảy dựng lên, “Không có khả năng! Hắn bị bệnh sao? Tôi đồng tính mà. Hắn thích tôi thời trung học cái gì chứ.”
???
Còn chưa kịp hỏi chi tiết, bên đoàn làm phim đã gọi tôi qua. Lương Thiên Cấm đưa tay giữ chặt tôi: “Thêm wechat đi. Chúng ta có thể liên lạc wechat bất cứ lúc nào, cô tìm tôi tôi đều ở đây.”
Tôi gật đầu.
Chuyện Lương Thiên Cấm tới đoàn làm phim thăm bị Lục Hoán Sinh biết, là người đại diện của tôi nói cho hắn biết.
Từ sau khi đi theo hắn, người đại diện trước kia gọi tôi đi bồi rượu đã bị hắn đổi, hiện tại đây là người của hắn. Có thể theo dõi động thái của tôi bất cứ lúc nào.
Sau khi kết thúc công việc hôm nay, người đại diện nói Lục Hoán sinh bảo tôi nhanh chóng trở về khách sạn.
Bởi vì quay phim ở tỉnh lân cận, cho nên đoàn làm phim thống nhất bố trí khách sạn.
Tôi vừa đáp “Biết rồi sẽ đi ngày.”, vừa nhắn tin cho bạn thân: [Sáng mai không có cảnh của tôi, tối nay ra ngoài chào.]
Chờ người đại diện đi rồi tôi lập tức đi thẳng đến “Sân vui chị em”.
Bạn thân của tôi là tổng biên tập tạp chí, Từ Thanh. Chúng tôi gặp nhau trong công việc và cô ấy đã kết hôn. Nhưng mà hôn nhân của cô ấy là gia đình hai bên liên hợp, thế lực ngang nhau, không can thiệp lẫn nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-chinh-la-toi/3.html.]
Còn tôi thì không phải, từ thân thế cho đến gia thế tôi đều không xứng với Lục Hoán Sinh.
“Hôn nhân của chúng ta không giống nhau.” Tôi hâm mộ cô ấy có thể tùy lúc tùy nơi thay đổi bạn trai tiểu thịt tươi.
Tôi không thể, tôi là chim hoàng yến nhỏ, ở thế bị động.
“Tôi và cậu không giống nhau, tôi không yêu chồng còn cậu thì có.” Từ Thanh bình tĩnh, giống như một khách qua đường nhìn thấu nhân gian: “Hôn nhân đối với cậu mà nói chỉ là lợi thế mưu sinh, nói trắng ra cậu với chồng chính là trao đổi giá trị vật chất. Định vị không giống nhau, sở cầu không giống nhau, kết quả cuối cùng cũng không giống nhau.”
Thấy tôi sững sờ, cô ấy chuyển lại hỏi tới chuyện khác: “... Lúc trước không phải cậu nói bạch nguyệt quang của hắn đã trở về nên muốn ly hôn với cậu sao, sao vẫn không có động tĩnh gì?”
Tôi vừa lắc ly rượu đỏ, vừa đưa nhật ký nói chuyện giữa tôi và bạch nguyệt quang của Lục Hoán Sinh cho cô ấy xem.
Lương Thiên Cấm mỗi ngày đều đúng giờ gửi tin nhắn chúc buổi sáng vui vẻ, chúc ngủ ngon, không chỉ có như thế, còn nói rất nhiều lời kỳ quái như “Trời lạnh phải mặc nhiều quần áo”.
Từ Thanh một câu nói toạc ra: “Sao cô ấy lại quan tâm cậu hơn cả người đàn ông của cậu thế?”
Tôi chống cằm: “Không biết, tôi cảm thấy quan hệ giữa cô ấy và Lục Hoán Sinh là lạ, không giống như bạch nguyệt quang...”
“Quan hệ giữa cậu và Lục Hoán Sinh cũng lạ, trong hôn nhân hai bên không bình đẳng, cô luôn yếu thế.”
Cô ấy sâu kín thở dài: “Bé cưng, không ai có thể thương tổn cậu, trừ phi chính cậu cho phép.”
Tôi im lặng, uống rượu không nói một lời.
Vào thời điểm u ám nhất trong cuộc đời tôi, Lục Hoán Sinh đã giúp tôi, tuy rằng hắn cũng hiểu lầm tôi, nhưng dù sao cũng là tiền của hắn đã cứu mẹ tôi, còn cung cấp tài nguyên chữa bệnh tốt nhất cho mẹ tôi.
Lúc đầu, tôi cảm thấy biết ơn hắn. Nhưng sau đó, tôi ở bên cạnh hắn thời gian dài, hắn giúp tôi giải quyết không ít phiền toái, tôi nhịn không được rung động. Không thể phủ nhận, tôi đối với hắn lâu ngày sinh tình.
Sau đó có một lần tôi đến dự tiệc của anh trai hắn, đến muộn vài phút, ở cửa nghe có người hỏi hắn: “Cậu thích Văn Ngọc Sơ như vậy, là bởi vì cô gái bên cạnh cậu hồi trung học kia sao?”
“Văn Ngọc Sơ có lúc thật sự giống cô ấy...”
Thời trung học, từ nhỏ đến lớn bên cạnh Lục Hoán Sinh cũng chỉ có một cô gái, là Lương Thiên Cấm.
5
Tôi rất giống Lương Thiên Cấm sao?
Còn câu nói “Trừ phi có bệnh Lục Hoán Sinh mới thích tôi thời trung học” của cô ấy là có ý gì?
6
Hồi ức bị tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt, là người đại diện: “Cô ở đâu?”
Kim loại nặng BGM làm bại lộ hành tung của tôi, người đại diện im lặng: “Lục tổng ở khách sạn chờ cô lâu rồi.”