Tôi Cùng Mẹ Lập Mưu Câu Dẫn Cha Con Đại Gia Giới Kinh Đô - P7
Cập nhật lúc: 2024-11-01 23:40:46
Lượt xem: 284
Hai chúng tôi chỉ có thể vịn vào tay vịn cầu thang xoắn ốc, từng bậc từng bậc chậm rãi đi xuống.
Ông bố dượng rẻ tiền đang phát biểu trên sân khấu.
Giọng nói chất chứa nỗi đau khổ vì đã bỏ lỡ người yêu hơn 20 năm, Thẩm Diệc lạnh lùng đứng bên cạnh, trên mặt hoàn toàn không có cảm giác nguy cơ khi đối thủ cạnh tranh lớn nhất sắp xuất hiện.
Bố của Thẩm Diệc xúc động đến mức giọng nói run rẩy, hét lớn: "Người yêu của anh, con trai của anh, cảm ơn hai em đã trở về bên anh!"
Tôi và mẹ tôi đồng loạt dừng bước, dù không thể "đối đầu" trực diện với họ, nhưng cũng muốn xem rốt cuộc là nhân vật nào.
Một chùm ánh sáng chói lọi từ sân khấu chậm rãi di chuyển, xuyên qua đám đông trong đại sảnh, cuối cùng, dừng lại dưới chân tôi và mẹ tôi.
Tôi suýt chút nữa thì c.h.ế.t khiếp!
Kẻ thù vậy mà lại im lặng đứng sau lưng chúng tôi từ lúc nào!
Tôi xoay phắt người lại.
Nhưng phía sau ngoài mẹ tôi ra, không còn ai khác.
Mẹ tôi cũng từ từ quay đầu lại, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, chúng tôi nhìn thấy trong mắt đối phương một suy đoán kinh người chưa từng có trước đây.
Mẹ tôi: 【Mày là con của ông ta?】
Tôi: 【Bà là bà mẹ bỏ trốn đó hả?】
Bố của Thẩm Diệc, không, bố dượng rẻ tiền của tôi, cũng không đúng, nên gọi là bố ruột của tôi...
Ông ta vội vàng bước tới, một tay dắt một người, đưa tôi và mẹ tôi lên sân khấu.
Trước khi lên sân khấu, ông ta còn ghé sát tai tôi nói nhỏ: "Cảm ơn con đã hy sinh nhiều như vậy vì bố."
Ý gì? Tôi hy sinh cái gì?
Không cho tôi thời gian suy nghĩ, Thẩm Diệc đưa cho tôi một chiếc mic khác, dùng khẩu hình nói với tôi: "Đừng căng thẳng."
Đừng căng thẳng... đừng căng thẳng cái khỉ!
Bố chồng biến thành bố ruột, chồng hờ biến thành anh trai.
Đi xa nửa đời, trở về thành phú nhị đại đích thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-cung-me-lap-muu-cau-dan-cha-con-dai-gia-gioi-kinh-do/p7.html.]
Ông bà ngoại không phải nói ông ta mất vì tai nạn trước khi tôi sinh ra sao!
Còn nữa, sau một thời gian dài lại mặc đồ nam, đứng trước mặt cả trăm người xa lạ cứ như bị lột sạch quần áo diễu phố vậy, ngại c.h.ế.t đi được!
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này!
"..."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Quỳ xuống! Không nói rõ ràng thì không được đứng dậy!"
Kết thúc bữa tiệc về đến nhà, ông bố ruột rẻ tiền hai tay xoa xoa dái tai, ngoan ngoãn quỳ trên thảm, nghe thấy tiếng quát của mẹ tôi thì người không tự chủ được run lên, sau khi hoàn hồn thì lúng túng đá Thẩm Diệc một cái.
"Mày cũng tham gia từ đầu đến cuối, còn không mau lăn qua đây giải thích rõ ràng cho mẹ mày!"
Thẩm Diệc mím môi đi đến bên cạnh ông ta, thẳng lưng quỳ xuống, tiếng đầu gối chạm đất nghe thật rõ.
Anh ta không chớp mắt, cúi đầu bình tĩnh thuật lại ngọn nguồn của sự hiểu lầm tai hại này.
Năm đó, ông bố ruột rẻ tiền của tôi vừa gặp đã yêu mẹ tôi say đắm. Sự chênh lệch về thân phận khiến con đường tình yêu của họ vô cùng trắc trở, ông ta thậm chí còn từ bỏ quyền thừa kế sản nghiệp gia tộc vì muốn ở bên mẹ tôi.
Hóa ra, lúc mẹ tôi sắp sinh, đối thủ cũ của ông ấy đã trả thù bằng cách gây ra một vụ tai nạn xe.
Ông bố hời của tôi được vệ sĩ cứu thoát, nhưng lại tận mắt chứng kiến chiếc xe nổ tung trước mặt, mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn, phong ấn tất cả ký ức liên quan đến mẹ tôi, trái tim cũng không còn rung động vì ai nữa.
Không lâu sau khi trở thành chủ gia tộc, ông ấy đã nhận nuôi Thẩm Diệc, đào tạo cậu ta thành người thừa kế. Ông ấy cứ nghĩ rằng cuộc đời này sẽ trôi qua như vậy, nhưng không ngờ lại vô tình nhìn thấy ảnh mẹ tôi đi xem mắt khắp nơi trên điện thoại của người khác.
Mặc dù đã mất đi một đoạn ký ức, nhưng cơ thể và tâm lý lại có phản ứng giống hệt như 20 năm trước.
Ông ấy lại cử người điều tra kỹ lưỡng, cũng chính là sau khi xem tài liệu mà quản gia đưa tới hôm đó, ông ấy mới dần dần nhớ lại tất cả.
Ông ấy còn tưởng mẹ tôi cố tình không nhận ra mình là giận ông ấy nhiều năm như vậy không chủ động tìm kiếm, nhưng ông ấy không biết, mẹ tôi cũng mất trí nhớ, hơn nữa là hoàn toàn quên hết tất cả mọi người và mọi việc trước vụ tai nạn.
Ông bà ngoại vốn cũng phản đối hai người họ đến với nhau, sợ mẹ tôi gả vào hào môn sẽ bị ức hiếp, bèn bịa chuyện lừa tôi và mẹ tôi, cho đến khi qua đời cũng không nói cho mẹ tôi biết sự thật.
Họ đã biết tôi là con trai từ trước khi đi xem mắt, vẫn luôn diễn kịch cùng tôi là vì tưởng rằng tôi đã bị kích thích gì đó trong quá trình trưởng thành, lại thiếu thốn tình thương của cha, dẫn đến rối loạn nhận thức giới tính, thích mặc đồ con gái, coi mình là con gái.
Tôi tức giận đá một cái vào đùi Thẩm Diệc, anh ta nghiêng người, rồi nhanh chóng quỳ thẳng dậy.
Anh ta mới thích mặc đồ con gái, cả nhà anh ta đều thích mặc đồ con gái!