Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi là công cụ để mẹ trở thành đấng cứu sinh - 3

Cập nhật lúc: 2024-06-22 16:00:03
Lượt xem: 2,364

3

Mẹ ta như sắp khóc, còn cha ta thì tái mặt.

“Vớ vẩn! Chia sẻ khó khăn với cha mẹ là nghĩa vụ của con cái!”

Ta bất động nhìn họ.

Tất nhiên không phải để tìm ra cảm giác tội lỗi không tồn tại trên khuôn mặt hai người mà là để quan sát họ.

Đặc biệt là mẹ ta.

Ta thấy nó rất thú vị.

Nhờ việc bỏ rơi con gái mình để cứu người khác, bà ấy đã đạt được giấc mơ vĩnh hằng mà bản thân mong muốn. Mẹ ta rất kiên quyết đi theo con đường này nhưng lại luôn giả vờ không muốn đi.

Đây là thần tiên sao?

Là loại tiên gì chứ? Ta không thể hiểu được.

“Phu quân, Nam Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện là điều bình thường, từ từ dạy dỗ thôi.”

Mẹ ta kéo tay áo cha ta thuyết phục.

Cha ta ngồi tựa lưng vào ghế rồi khịt mũi.

Ta giả vờ sợ hãi, vội vàng chạy đến ôm chân mẹ: “Mẹ ơi, Nam Nhi đã nói gì sai sao? Tại sao cha mẹ lại không thể cứu người mà nhất định phải là con."

Mẹ ta cắn môi dưới, hơi ngượng ngùng không nói nên lời:

“Cha mẹ còn việc quan trọng hơn phải làm, con đã lớn rồi. Có một số việc con có thể tự mình đảm nhận.”

“Con không làm được!”

Ta kiên quyết từ chối.

Nhìn khuôn mặt xấu xí của mẹ, ta cười trêu chọc bà ấy: “Trừ khi mẹ đưa con đến núi Vân Đỉnh, con muốn ăn bánh bột nhào ở chùa trên núi.”

Cha và mẹ cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ ôm ta vào lòng, dịu dàng nói: “Sau bữa tối, mẹ sẽ đưa Nam Nhi đến chùa Vân Đỉnh nhé. Nam Nhi cũng hứa với mẹ rằng khi trở về sẽ không bướng bỉnh nữa mà đi cứu người được không.” ?”

“Được ạ.”

Ta dụi đầu vào hõm cổ bà ấy.

Mẹ ta luôn có một mùi thơm thoang thoảng mà ta chưa từng ngửi thấy ở bất kỳ đâu.

Hương thơm mờ ảo như mây, bồng bềnh trong không trung, tuy nhiên nó chưa bao giờ thuộc về thế giới này.

Giống như những người được gọi là bình thường mà mẹ thường gọi, ta cũng chỉ là đám mây trôi chưa bao giờ bước vào trái tim mẹ.

...

Ta dẫn Điểm Thúy, mẹ ta dẫn nha hoàn thân cận, bốn người chúng ta lên núi Vân Đỉnh.

Đúng như tên gọi của nó, núi Vân Đỉnh quanh năm bị mây và sương mù bao phủ, đỉnh núi chạm tới mây ngay cả khi bầu trời quang đãng vào ban ngày.

May mắn thay, mặc dù chùa Vân Đỉnh có tấm biển ghi là “Truy tìm bất tử” nhưng đây là một ngôi chùa trần tục và thế tục, cách xa đỉnh núi.

Sau khi đi bộ được vài dặm lên núi, ta có thể nhìn thấy tường sân vườn của chùa Vân Đỉnh.

Người c.h.ế.t đói khắp nơi đều ở dưới chân núi, nhưng các đạo sĩ trên núi vẫn thản nhiên thưởng thức lễ vật, sắc mặt họ đều rạng rỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-la-cong-cu-de-me-tro-thanh-dang-cuu-sinh/3.html.]

Mẹ ta quyên góp mười lượng tiền cúng điếu như thường lệ rồi đi vào phòng khách theo hướng dẫn của chủ trì.

Chủ trì của ngôi chùa, Tần Như Ngọc, đúng như tên gọi của mình. Ông ta có đôi lông mày sắc như kiếm cùng ánh mắt sáng như sao và khuôn mặt trắng trẻo. Tần Như Ngọc còn được mệnh danh là đạo sĩ trẻ tuổi nhất thời đại.

Ngoại trừ ta, những người còn lại đều đứng dậy hành lễ với vẻ mặt kính cẩn: “Sư phụ Tần ngài vất vả rồi.”

Ta không ngẩng đầu lên mà chỉ ngồi trên ghế và ăn từng miếng bánh ngọt trên bàn trà, đồng thời ta cũng nhét những thứ không ăn được vào ống tay áo.

Ta đã thử mọi phương pháp phản kháng trong chín mươi chín kiếp trước nhưng chỉ nơi này là ta tìm thấy thức ăn.

Mẹ ta và Tần Như Ngọc bắt đầu nói về cuộc sống vĩnh hằng.

Sau khi nói chuyện một hồi, Tần Như Ngọc đứng lên gieo quẻ, cũng giống như mọi lần trước, vẫn là quẻ may mắn, có thể trường sinh bất tử.

Nhưng trong bốn mươi chín quẻ của Thiên Yến, chỉ có một quẻ là khác biệt, Tần Như Ngọc đặc biệt căn dặn mẹ ta phải cẩn thận.

“Ý của sư phụ là?”

Ông ta cụp mắt nhìn ta: “Thiên cơ bất khả lộ.”

Mẹ ta cau mày suy nghĩ rồi dẫn nha hoàn tới chính điện để thắp hương.

Ta pha ít trà rồi dựa vào ghế nhìn Tần Như Ngọc.

“Đây là cơ hội cuối cùng của thí chủ.”

Tần Như Ngọc nhắc nhở ta: “Nếu lần này thí chủ vẫn không thể thay đổi số mệnh của mình thì xem như cô đã chấp nhận vận mệnh làm bước đệm cho thần tiên.”

Ta lạnh lùng nhìn người đối diện.

"Sư thầy không cần phải tỏ ra tốt bụng như thế đâu.”

Tần Như Ngọc thở dài, ông ta cầm bút lên và chấm một ít chu sa lên lông mày của ta.

Sắc mặt ta lập tức tái nhợt.

Tia thần hồn bất tử trong người ta bị cưỡng bức rút ra, thân thể ta tràn ngập đau đớn.

Ta kìm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng và cố gắng chỉ phát ra những tiếng hét đứt quãng, ta cảm thấy có một nguồn năng lượng đang tràn vào tứ chi và tạo thành một vòng tròn ma thuật trên tay ta.

Thân thể yếu đuối của ta dần dần trở nên khỏe mạnh.

Tần Như Ngọc đặt bút xuống rồi nhìn ta vùng vẫy trên ghế dài. Lúc này,  trông ta chẳng khác nào một người sắp chết.

“Linh hồn của thí chủ chỉ có thể chịu đựng được sức mạnh thần tiên này trong vòng bảy ngày. Nếu thành công, mưa sẽ từ trên trời rơi xuống; nếu thất bại, cô sẽ phải hy sinh mạng sống của mình để thần tiên hoàn thành lịch kiếp."

Ta cười lớn.

“Tần Như Ngọc, ông muốn mượn tay g.i.ế.c người thì nói, sao phải vòng vo như vậy?”

Để cầu trường sinh, mẹ ta nhất quyết xuống trần gian chịu đựng tai họa, cuối cùng thành công nhờ một vụ hạn hán kéo dài ba năm.

Tần Như Ngọc muốn lợi dụng ta để cướp đi cơ hội trường sinh này.

Ta là một quân cờ và ai ai trên thế gian này cũng đều như vậy.

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

Nhưng tại sao những thần tiên trên trời lại muốn lợi dụng sự đau khổ của phàm nhân?

Ta điên cuồng hét lên trong lòng: Rốt cuộc thì tiên là gì? !

Ông trời sẽ không đáp lại ta.

Mặt khác, Tần Như Ngọc cầm tách trà lên, chậm rãi uống một ngụm: “Cô không hiểu.”

Loading...