Tôi là công cụ để mẹ trở thành đấng cứu sinh - 4
Cập nhật lúc: 2024-06-22 16:00:22
Lượt xem: 1,901
Ta chắc chắn không hiểu.
Ta là một người phàm không thể nào bình thường hơn, ta chỉ có thể trả thù bằng sự oán hận và bắt những kẻ làm hại ta nợ m.á.u phải trả bằng máu.
Ta đã trải qua chín mươi chín kiếp để báo ơn công sinh thành của cha mẹ.
Ta sẵn sàng làm con tốt của Tần Như Ngọc chỉ để g.i.ế.c họ bằng kiếp sống cuối cùng của mình.
Khi ta về đến nhà thì trăng đã trên rặng liễu.
Ta đã nhờ Điểm Thúy đưa ta liều thuốc uống trong 7 ngày kia.
Điểm Thúy rất lo lắng và muốn hỏi đại phu nhưng nàng ấy không thể từ chối nên chỉ đành đưa ta một ít thuốc.
Ta uống thứ thuốc sắc chua đắng ấy để làm dịu đi những xiềng xích lớn nhất trong cơ thể mình.
Trong bảy ngày tới, ta sẽ không phải uống thứ thuốc tim kia nữa.
Sau đó ta đóng gói hành lý, đưa một nửa số bánh bột cho Điểm Thuý.
“Chị Điểm Thúy, ta sắp xa nhà vài ngày, chị có thể giữ lại những món đồ ăn nhẹ này để ăn."
“Nếu năm ngày nữa ta không về, chị hãy đi về phía đông của thành, ở sau quán trọ Lý Gia, chị phải tìm được một cậu bé họ Vương rồi đưa cậu ấy đến kho củi ở phía tây.”
Mặt Điểm Thúy tràn đầy kinh hãi, nàng ấy ôm chặt ta không chịu buông ra: “Tiểu thư, cô bị ma ám à? Chùa Vân Đỉnh không sạch sẽ sao?!”
Ta dở khóc dở cười. Đành phải giải thích nửa vời:
“Cha ta đã phát hiện quan phủ chiếm lấy lương thực dự trữ cho riêng mình.”
“Ta mang thư đến gặp quân cứu viện. “
Điểm Thúy nhìn ta từ trên xuống dưới với vẻ hoài nghi trên khuôn mặt.
“Tiểu thư, xin cô đừng trêu chọc nô tỳ nữa. Nô tỳ không ngốc, tại sao lại phái một đứa trẻ bảy tuổi đi đưa tin?”
Ta kéo da hổ của Tần Như Ngọc, phát ra âm thanh :
“Hôm nay con đã học được phép thuật từ sư phụ Tần, chỉ cần bảo vệ mình là đủ rồi. Cha không còn ai để dùng nữa... Đừng lo, cha sẽ sắp xếp một đội vệ binh đi cùng con.”
Điểm Thúy vẫn không tin, nàng lập tức không đập nát khay mực trên bàn, sau đó Điểm Thúy đi ra sân nhấc chiếc ghế mây cao lên ngang người rồi múa như một con hổ.
Cuối cùng ta cũng thuyết phục được nàng ấy tin, nhưng Điểm Thuý vẫn giữ ta lại và không chịu để ta đi.
Căn phòng nhỏ của ta từ trước đến nay đều được Điểm Thúy dọn dẹp ngăn nắp, nhưng bây giờ nó lại bị chính tay nàng ấy biến thành một đống bừa bộn.
Ta cần mang theo một chiếc áo choàng lớn, vì đêm rất lạnh; ta cần phải bê đồ viện trợ nên phải mang thêm bao tay, trên đường có rất nhiều nơi cần dùng tiền...
Cuối cùng, Điểm Thuý nhét cho ta 3 chiếc khăn choàng cổ nữa.
Ta bất lực ném những thứ đó lên ghế: “Chị Điểm Thúy, ta còn nhỏ nên không thể cõng những thứ này trên lưng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-la-cong-cu-de-me-tro-thanh-dang-cuu-sinh/4.html.]
Điểm Thúy trừng mắt nhìn ta: “Không phải tiểu thư nói có vệ binh đi theo sao? Tiểu thư không cần phải tự mình mang nó”
Ta không nói nên lời trong giây lát.
Điểm Thuý rưng rưng nước mắt, từng giọt nước mắt của nàng rơi xuống.
“Tiểu thư đừng nói dối nô tỳ nữa... Nô tỳ tin việc tiểu thư muốn làm chắc chắn là hợp lý.”
“Nhưng tiểu thư nghĩ rằng nô tỳ ngốc nghếch nên không muốn dẫn nô tỳ đi. Chỉ cần nghĩ đến việc tiểu thư phải ngủ ngoài trời thôi là nô tỳ đã thấy đau lòng rồi...”
Ta vội vàng lau nước mắt cho Điểm Thúy.
Nàng chỉ hơn ta tám tuổi nhưng lại có thể chăm sóc ta hơn cả người mẹ thần tiên kia.
Mẹ ta chỉ dạy ta chơi đàn và vẽ tranh khi rảnh rỗi chứ không bao giờ quan tâm đến cơm ăn, áo mặc, nhà ở, phương tiện đi lại và suy nghĩ của ta.
Ta chỉ là một con rối do mẹ nuôi dưỡng để đương đầu với tai họa, nhưng ta lại là tất cả đối với Điểm Thúy.
Cơ thể gầy gò của nàng ấy có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Lần này ta không thể để Điểm Thúy c.h.ế.t trên đường vì ta nữa, dù sao ta cũng chỉ còn sống được bảy ngày. Nếu đi cùng Điểm Thúy, ta sẽ không đủ thời gian
Ta rúc vào vòng tay của nàng ấy để an ủi.
“Chị Điểm Thúy, đừng lo lắng, ta sẽ đưa chị đến Chí Vi Lâu để ăn một bữa thịnh soạn sau khi ta xong việc!”
Điểm Thúy bật khóc và nói: “Ta không muốn Chí Vi Lâu, miễn là tiểu thư trở về an toàn.”
“Ta hứa với chị.”
Trong đêm khuya, dưới ánh mắt lo lắng của Điểm Thúy, ta co rúm người lại và lặng lẽ chui qua lỗ chó.
Sau đó ta chạy không ngừng nghỉ đến huyện Phúc Thành.
...
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Ta đến đây chỉ sau hai ngày.
Với phép thuật mà Tần Như Ngọc đã ban cho ta, tốc độ của ta có thể sánh ngang với những con ngựa tốt nhất.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ như ta mong đợi.
Nhưng không ngờ, vừa ra khỏi cửa phụ của biệt phủ Vân Thiên, ta đã bị ai đó chặn lại.
Là Trần An, con trai út của quản gia, ta biết hắn đã có tình ý với Điểm Thuý từ lâu.
Không biết làm thế nào mà Trần An lại đuổi kịp ta.
Trông hắn vô cùng nhếch nhác, khắp người đều có mùi máu.
Khi nhìn thấy ta, đôi chân run rẩy của Trần An cuối cùng cũng không chống đỡ mà ngã xuống, hắn ôm lấy chân ta và khóc.
“Tiểu thư! Muộn lắm rồi! Cô mau trở về nhà đi! Xin cô hãy cứu Điểm Thúy!”
“Lão gia và phu nhân nói rằng nếu hai ngày sau không thấy cô, họ sẽ ném Điểm Thuý cho những người gặp nạn! “