Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI LÀM VIỆC Ở QUẦY LỄ TÂN KHÁCH SẠN - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-07 10:29:39
Lượt xem: 427

“Phát hiện camera quay lén thì phải báo c-ảnh s-át thôi! Rất có ý thức phòng ngừa tội phạm.”

“Nếu không báo cả-nh s-át, sau này có khách phát hiện mình bị quay lén đến làm ầm lên, các ông có thể gánh trách nhiệm không?”

“Điều này cũng là để bảo vệ danh tiếng của khách sạn các ông đấy.”

“Vâng vâng, tôi cũng lo lắng thôi,” quản lý vội cười giả lả, “Vậy đồng chí c-ảnh s-át này, anh thấy...chuyện này phải giải quyết thế nào?”

“Tôi vừa mới tìm hiểu tình hình,” viên cảnh sát hừ một tiếng, “Vị khách trước đó ở căn phòng này hiện giờ còn đang ở trong khách sạn của các ông.”

8.

Chuyện sau đó đều do quản lý kể lại cho tôi.

Ông ấy nhất quyết không cho tôi đi hóng chuyện.

Tối hôm đó, khi c-ảnh s-át gõ cửa, cô gái trong phòng đã cởi gần hết đồ.

Còn chiếc điện thoại thứ hai của anh chàng kia thì được giấu trong ba lô, lặng lẽ ghi lại mọi thứ trong phòng.

Cảnh sát kiểm tra điện thoại của anh ta và phát hiện hàng trăm video quay lén.

Nữ chính trong các video đều khác nhau.

Chàng trai tên là Tôn Thành, là hot boy của trường đại học gần đó, còn là thành viên đội bóng rổ của trường.

Theo lời anh ta, tất cả đều là "bạn gái" của anh ta.

Có người mới quen, có người đã quen lâu.

Nhưng từ video cho thấy, hầu hết các cô gái đều bị anh ta lừa lên giường.

Tôn Thành nói, anh ta mua camera chỉ để ghi lại những khoảnh khắc nồng nhiệt của mình thôi, tiện để sau này tự mình xem lại.

Tuy nhiên trong quá trình điều tra c-ảnh s-át đã phát hiện điện thoại của anh ta còn tải nhiều phần mềm khi-êu d-âm.

Mà Tôn Thành lâu nay luôn quay lén video trên giường với các cô gái, rồi tải lên những phần mềm này để kiếm tiền.

Phía c-ảnh s-át thống kê phát hiện, số tiền liên quan lên đến hàng trăm nghìn, với hàng triệu người xem.

Khi vụ án phát triển đến bước này thì tình hình trở nên nghiêm trọng.

Một vụ á-n ban đầu có thể giải quyết bằng việc tạm gi-am, giờ đã trở thành án hì-nh s-ự.

Tôn Thành bị lập á-n điều tra.

C-ảnh s-át cũng đã phá được hai cửa hàng bán camera mini tr-ái ph-ép.

Sự kiện được truyền thông đưa tin, còn lên cả hot search.

Trong đó, khách sạn của chúng tôi cũng thường xuyên được nhắc đến, nhưng phần lớn đều là lời khen.

Khen ngợi nhân viên khách sạn nhanh nhạy, cũng không vì lợi ích cá nhân mà bao che t-ội ph-ạm.

Nếu không, hành vi phạ-m tộ-i như vậy không biết sẽ bị che giấu đến bao giờ.

Quản lý cũng cảm thán không ngớt.

"Cũng may lúc ấy cô quyết đoán báo c-ảnh s-át."

"Không thì chuyện này rùm beng lên, kéo cả khách sạn của chúng ta vào thì lúc ấy mới nhiều rắc rối."

Quản lý đã thưởng cho tôi một khoản tiền, rồi mua một đợt thiết bị chuyên dụng để phát hiện camera mini, yêu cầu nhân viên dọn dẹp sau khi dọn phòng cũng phải chú ý đến camera quay lén.

Nếu phát hiện camera quay lén phải lập tức báo cảnh sát, tuyệt đối không bao che.

Tin tức càng ngày càng ầm ĩ lên, ngay cả bố mẹ tôi cũng đọc thấy trên điện thoại.

Khi nghe nói chuyện xảy ra ở khách sạn của chúng tôi, tôi còn là người báo án thì họ lo lắng lắm.

Muốn tôi từ chức ngay lập tức.

9.

"Chẳng phải chỉ có 80 tệ một ngày à? Bố sẽ cho con!"

Bố tôi vỗ ngực, cam đoan với tôi.

"Nó không giống nhau!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-lam-viec-o-quay-le-tan-khach-san/chuong-4.html.]

Tôi liên tục xua tay, "Tiền bố mẹ cho là tiền tiêu vặt, còn việc làm thêm này là tiền con tự kiếm được."

"Bố mẹ cũng có thể để con kiếm tiền mà," mẹ xoa đầu tôi, "Ngoan nào, nghe lời đi. Con làm việc nhà mỗi ngày, bố mẹ cũng sẽ cho con 80... không, cho con 100 tệ!"

"Mẹ!" Tôi kéo tay áo của mẹ, "Vấn đề thật sự không phải vì tiền."

"Đây là lần đầu tiên, con dùng chính sức lao động của mình để kiếm tiền trong xã hội."

Bố tôi sốt ruột: "Nhưng kiếm tiền cũng phải chú ý an toàn của bản thân chứ?"

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu những người đó trả thù con, con sẽ làm thế nào?"

"Bố mẹ chỉ có một mình con, nếu con gặp chuyện gì, bố mẹ cũng không sống nổi!"

"Con cũng vậy, biết chuyện rồi thì nặc danh báo cảnh sát là đủ, sao lại liều lĩnh xông lên như thế, con đúng là—"

"Bố, bố nói thế là sai rồi," tôi không đồng ý, "Người làm sai đâu phải là con, tại sao con lại phải trốn tránh?"

Bố tôi thở dài.

"Người nên có lòng tốt, nhưng càng phải biết tự bảo vệ mình."

"Cắt đứt con đường kiếm tiền của người ta, như gi-ết cha mẹ họ."

"Con làm thế này, không biết đã cắt đứt con đường kiếm tiền của bao nhiêu người rồi đó."

10.

Sau nhiều lần thảo luận với bố mẹ, cuối cùng chúng tôi đã đạt được thỏa thuận:

Tôi sẽ tiếp tục làm thêm ở khách sạn, nhưng phải trở về trường học sớm một tuần.

Nói cách khác, công việc làm thêm đầu tiên của tôi chỉ còn mười ngày nữa là kết thúc.

Trong mười ngày này, bố tôi sẽ đưa đón tôi đi làm.

Để đảm bảo an toàn, quản lý cũng đặc biệt điều thêm hai đồng nghiệp đến làm ca đêm, đề phòng có người đến gây rối.

Một người là nam, một người là nữ. Nam họ Lâm, hơn ba mươi tuổi, chúng tôi đều gọi anh ta là anh Lâm.

Nữ hai mươi ba tuổi, tên là Nguyễn Ôn, 23 tuổi, mới tốt nghiệp đại học, vừa làm lễ tân vừa chuẩn bị thi c-ông ch-ức.

Nghe nói tôi là người báo c-ảnh s-át, Nguyễn Ôn lập tức khoác tay tôi, khen liên mồm:

"Em giỏi thật đấy, nếu là chị thì chắc không nhận ra vấn đề gì đâu."

"Hơn nữa, dù có tìm thấy camera đi nữa, chưa chắc chị đã dám báo cảnh sát."

"Có gì mà giỏi chứ," anh Lâm ở bên cạnh lườm một cái, "Chung quy còn không phải do mấy cô đó không biết tự trọng à? Con gái biết tự trọng thì làm gì có chuyện vào khách sạn với đàn ông trước khi kết hôn?"

"Cậu sinh viên đó đúng là có lỗi, nhưng mấy cô gái kia không có vấn đề gì à?"

"Bây giờ mấy cô gái trẻ chẳng biết giữ mình gì cả, bị quay lén cũng là đáng đời!"

Tôi vừa định phản bác thì bị Nguyễn Ôn kéo lại.

"Đừng phí công, anh ta là “trai thẳng ung thư” thuần 24K đó, không thể nói lý được đâu," cô ấy nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi,

"Anh ta là ‘người triều Thanh’ có tiếng của khách sạn chúng mình đấy, mấy cô dọn phòng còn biết cơ mà."

11.

Người nhiều lên, ca đêm cũng trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Trong 12 tiếng làm việc, tôi, anh Lâm và Nguyễn Ôn phân chia ca trực, mỗi người trực 4 tiếng.

Trong 4 tiếng của anh Lâm trực ca, tôi và Nguyễn Ôn thường ngồi ở góc sảnh đánh Vương Giả.

Bác bảo vệ thỉnh thoảng cũng có thể chợp mắt.

Tối hôm nay, vừa kết thúc một ván game, tôi ngẩng đầu lên thì nhác thấy ba bóng người lảo đảo bước vào thang máy.

Nhìn từ phía sau thì có hai nam và một nữ.

Cô gái có dáng người mảnh mai, tóc dài ngang eo, mặc váy ngắn và quần tất đen, trông rất quyến rũ.

Hình như cô gái đã uống say, thậm chí còn không đứng vững được.

Bị hai người đàn ông dìu ở giữa, cơ thể cô ấy cứ mất tự chủ trượt xuống đất.

 

Loading...