TÔI LÀM VIỆC Ở QUẦY LỄ TÂN KHÁCH SẠN - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-07 10:29:15
Lượt xem: 370
"Tiền đã chuyển cho thợ massage rồi, chính là người vừa mới lên đó, quý khách có thể trao đổi với chú ấy xem."
"Hoặc nếu quý khách thật sự không hài lòng thì gọi cảnh sát cũng được, xin cảm ơn."
Rầm một tiếng, điện thoại lại bị cúp máy.
Một tiếng rưỡi sau, chú Vương đi xuống.
"Khách không đòi hoàn tiền ạ?" Tôi cười hỏi.
Chú Vương ngớ người.
"Không, có đòi hoàn tiền đâu."
"Tôi thấy khách hàng còn khá hài lòng nữa."
Tôi nhìn chú Vương với thân hình cường tráng, không thể nhịn được cười.
Chuyện này lằng nhằng tới tận bốn giờ sáng.
Tôi và bác bảo vệ ngồi xuống, vừa định thở một hơi thì màn hình đang phát video tuyên truyền về bảo vệ môi trường trong sảnh bỗng nhấp nháy.
Ngay sau đó, tiếng rên rỉ của phụ nữ phát ra từ đó.
"Đừng mà..."
"Ba ơi, ba ơi!"
Trên màn hình, những cơ thể trắng bóng trần trụi quấn lấy nhau.
Tôi và bác bảo vệ nghệt mặt ra.
"...Có phải khách nào bấm nhầm màn hình không?" Mãi sau tôi mới lắp bắp hỏi.
Bác bảo vệ cũng ấp úng: "Chắc, chắc là thế..."
Cái điều khiển từ xa đã lâu không dùng tới, nhất thời cũng không tìm thấy.
Động tác của đôi nam nữ trên màn hình ngày càng quá đáng, tôi đã làm thì làm cho tới, quyết định rút điện nguồn ra.
Cuối cùng, thế giới cũng trở nên yên tĩnh.
Vừa mới yên tĩnh xong, ngoài cửa lại có một cặp đôi bước vào.
"Xin hỏi, bây giờ còn phòng không?"
5.
Trước cửa khách sạn là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Trông cả hai đều khá trẻ, đều tầm tầm sinh viên đại học.
Trai xinh gái đẹp, cử chỉ thân mật, trên người còn phảng phất mùi rượu.
Tôi cảm động đến rưng rưng nước mắt.
Làm ca đêm bao ngày, cuối cùng tôi cũng thấy được một đôi tình nhân thật sự!
Sau bao ngày tháng trắc trở, giờ đây khi một cặp đôi đứng trước mặt tôi, là một đôi yêu nhau thật hay chỉ là giao dịch tiền - tình, tôi có thể nhìn ra ngay lập tức.
Chàng trai rút ra hai cái chứng minh thư đưa cho tôi:
"Phiền cô đăng ký giúp một phòng giường đôi, cảm ơn."
"Không có gì ạ, đây là việc chúng tôi nên làm mà."
Tôi đăng ký phòng rồi cung kính đặt thẻ phòng vào tay hai người họ.
Cô gái khoác tay chàng trai, hai người dựa vào nhau bước vào thang máy.
Tôi còn loáng hoáng nghe thấy giọng cô gái nũng nịu:
"... Đáng ghét ghê."
Thang máy còn chưa đóng lại, tôi thấy chàng trai cúi xuống, âu yếm véo má cô gái một cái.
Đúng là một cặp trẻ tuổi đang yêu nhau nồng nhiệt.
Ngoại tình, phản bội, g-ái g-ọi, quấy rối... Làm lễ tân khách sạn bao nhiêu lâu, tôi đã chứng kiến quá nhiều chuyện kỳ lạ, đến mức tự tin ưỡn n.g.ự.c sải bước trên con đường không kết hôn, không sinh con.
Nhưng nhìn thấy cặp đôi bình thường này, tôi lại có chút niềm tin vào một tình yêu chân thành.
Nhưng tôi ngây thơ quá rồi.
Hai ngày sau, tôi lại thấy chàng trai trong cặp đôi đó.
11 giờ rưỡi đêm, anh ta lại đến thuê phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-lam-viec-o-quay-le-tan-khach-san/chuong-3.html.]
Nhưng lần này, cô gái đi cùng anh ta đã thay đổi.
6.
Cô gái lần trước trông còn khá trẻ, gương mặt tròn trịa, trông ngọt ngào đáng yêu.
Còn cô gái lần này, dáng người cao ráo, mái tóc dài thẳng màu nâu, nhìn rất sắc sảo và chuyên nghiệp.
Hai người nắm tay nhau bước vào sảnh, chàng trai dỗ cô gái ngồi xuống một bên, rồi mang chứng minh thư ra quầy lễ tân.
"Mở giúp tôi một phòng giường đôi," anh ta nói rồi ngừng lại một chút, "Cho hỏi, phòng 307 còn trống không? Tôi vẫn muốn ngủ ở đó."
Làm lễ tân bao lâu nay, tôi gặp không ít người yêu cầu nâng hạng phòng, nhưng chỉ định số phòng thì vẫn là lần đầu tiên.
Có điểm kỳ lạ.
Tôi nhìn phòng 307 đang trong trạng thái trống trên hệ thống, suy nghĩ một chút, lời nói ra lại thay đổi một chút.
"Xin lỗi quý khách, phòng 307 đã có người đặt rồi, và phòng giường đôi tối nay cũng kín rồi ạ."
"Hiện tại chỉ còn phòng giường đôi hạng sang, giá cao hơn phòng thường 50 tệ, quý khách thấy được không ạ?"
"Được, vậy thì phòng đó đi."
Chàng trai đồng ý, nhưng biểu cảm có chút tiếc nuối.
Nhìn họ ôm ấp nhau lên lầu, tôi gọi bác bảo vệ lại thế chỗ cho tôi một lát.
"Cháu chợt nhớ ra có chút việc, cháu phải lên lầu kiểm tra xem sao."
Tôi đến phòng 307, bật đèn lên.
Nội thất trong phòng không có gì khác lạ.
Hôm trước, sau khi cặp đôi đó trả phòng thì chưa có ai ở cả.
Nhưng nếu không có gì khác thường, tại sao anh chàng đó lại cố ý chọn phòng 307?
Suy nghĩ một lúc, tôi tắt đèn, mở camera điện thoại và soi khắp các góc trong phòng, cẩn thận quan sát.
Nếu phát hiện camera, trên màn hình sẽ xuất hiện điểm đỏ hoặc đốm sáng nhấp nháy.
Đó chính là đèn hồng ngoại của ống kính máy quay, hoặc là ánh phản quang của ống kính.
Tôi kiểm tra tivi và đầu thu đều không có gì.
Ổ cắm điện không có.
Gương không có.
...
Không có gì cả.
Chẳng lẽ tôi đã nghĩ sai rồi à?
Tôi ngồi trên giường, suy nghĩ rất lung.
Bỗng vô tình ngẩng đầu lên, đèn đỏ trên thiết bị báo khói trên trần nhà vẫn luôn sáng.
Nhưng lần này tôi nhìn thấy rõ.
Bên cạnh đèn đỏ đó, còn loáng thoáng thấy một điểm đỏ nhỏ, thỉnh thoảng lại nhấp nháy.
Tôi bật đèn lên, lại gần tới thiết bị báo khói, kiểm tra kỹ cấu trúc bên trong.
Đó là camera.
Tôi tìm được rồi!
7.
Đến rạng sáng, quản lý còn không kịp thay đồ ngủ, tóc tai rối như ổ gà, vội vàng chạy đến khách sạn.
Vừa thấy tôi là đã mắng té tát.
“Có chuyện gì mà không tìm tôi để bàn bạc trước? Sao lại im lặng báo cảnh sát luôn thế hả?”
“Một cô bé như cô sao lại to gan thế!”
“Lần trước cũng là cô!”
“Sao lúc nào cũng là cô vậy!”
“— Thôi được rồi.”
Cả-nh s-át vỗ vai ông ấy, “Báo cả-nh s-át thì có gì sai? Tôi thấy cô bé làm rất đúng.”