Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI TẬN MẮT CHỨNG KIẾN VỤ ÁN MẠNG KINH HOÀNG - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-22 14:04:18
Lượt xem: 187

Quả nhiên là thế sự khó lường.

Hiện tại Tống Hoàn mất tích, không khỏi khiến người ta nghi ngờ, anh ta đã phát hiện ra chuyện ngoại tình, g.i.ế.c người rồi bỏ trốn vì sợ tội.

Chẳng lẽ đây là mục đích của La Tân?

Ngụy trang Tống Hoàn thành hung thủ, từ đó che giấu chính mình.

Nghĩ như vậy, cũng rất hợp lý.

Ting ting ting!

Đúng lúc tôi đang chìm trong suy tư, điện thoại đột nhiên vang lên, tôi liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi đến từ số lạ.

Bình thường rất ít người liên lạc với tôi, sẽ là ai đây?

Chuông reo hồi lâu, sắp tự động ngắt kết nối, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm nhấn nút nghe.

Giọng nói trầm thấp như ác quỷ đòi mạng vang lên: “Là cô phải không? Cô Lý Di.”

“Tôi không thích đi theo con đường mà người khác sắp đặt cho mình. Người tiếp theo, đến lượt cô đó.”

Tôi sợ hãi đến mức ném điện thoại ngay tại chỗ.

La Tân đã phát hiện ra.

Điện thoại tắt, tôi ngồi bệt xuống đất, sức lực toàn thân như bị rút cạn trong nháy mắt.

Tôi có nên báo cảnh sát để được bảo vệ không?

Nhưng chuyện nghe có vẻ hoang đường này, ai mà tin được chứ? Cảnh sát điều tra coi trọng bằng chứng, sẽ không nghe lời khai một phía của tôi.

La Tân có thể ngang nhiên gửi cho tôi thông báo án tử, có lẽ là hắn ta có sự tự tin tuyệt đối vào bản thân.

Nhìn lại cuộc đời của bản thân, thật sự là thất bại.

Khi còn nhỏ, cha tôi g.i.ế.c mẹ tôi rồi biến mất, tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi, chịu đủ mọi sự bắt nạt.

Vất vả lắm mới thi đỗ đại học, dựa vào việc viết tiểu thuyết để nuôi sống bản thân, nhưng lại vì nhìn nhầm người mà chôn vùi tương lai.

Giờ đây, mạng sống của chính mình cũng đang lúc phải đếm ngược.

Điều duy nhất đáng mừng là, những kẻ tôi hận đã phải trả giá.

Nếu nói còn điều gì chưa buông bỏ được, thì đó là với tư cách một nhà văn, sau khi c.h.ế.t vẫn phải mang tiếng xấu là đạo văn.

Không được.

Tôi không cam tâm.

Tôi muốn trước khi c.h.ế.t để lại một câu chuyện không thể bị sao chép.

Nghĩ vậy, tôi đã ngồi vào trước máy tính.

Mở đầu câu chuyện là: “Nhìn qua cửa sổ, tôi đã chứng kiến một vụ g.i.ế.c người nhưng cảnh sát lại nói tôi đang nói dối.”

Cuộc đời đúng là kỳ diệu, không ngờ tác phẩm cuối cùng, nhân vật chính lại là chính tôi.

Tôi không biết mình có thể sống sót để viết xong cái kết hay không.

Nhưng chỉ cần tôi còn chưa chết, câu chuyện này sẽ tiếp tục được viết tiếp.

13.

11 giờ 30 phút tối, đã hai tiếng trôi qua kể từ khi tôi đăng câu chuyện này lên mạng, lượt đọc là 0.

Không biết La Tân sẽ đến lúc nào.

Xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, tiếng kim đồng hồ treo tường di chuyển được phóng đại vô hạn.

Tích tắc... Tích tắc…

Hóa ra c.h.ế.t không đáng sợ, đáng sợ là quá trình chờ đợi cái chết. Đây chính là sự trừng phạt mà hắn ta dành cho tôi.

Tôi một mình rúc trên ghế sô pha, ôm lấy máy tính liên tục cập nhật trang web.

Cuối cùng, một con số 1 màu đỏ nổi bật cũng xuất hiện ở góc trên bên phải của thanh thông báo.

Tôi nhận được một bình luận từ một cư dân mạng: “Đã báo cảnh sát.”

Người đọc này đã chia sẻ câu chuyện của tôi, dần dần, số người quan tâm đến ngày càng nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-tan-mat-chung-kien-vu-an-mang-kinh-hoang/chuong-6.html.]

Những bình luận bên dưới khen có, chê có, đủ loại ý kiến, đa phần là nghi ngờ tính chân thực của câu chuyện.

Trong những bình luận phức tạp đó, có một bình luận ẩn danh thu hút sự chú ý của tôi.

Có người nói rằng họ cũng từng bị Lâm Mộng đạo văn, nhưng vì là tác giả nhỏ không có chỗ dựa, đã thử mọi cách nhưng đều bị cản trở, không có nơi nào để kêu oan.

Cô ấy mong muốn những người có cùng cảnh ngộ có thể liên kết lại, bảo vệ quyền lợi của chính mình.

Đây là một điều bất ngờ, có lẽ trong hai năm tôi không viết được tác phẩm hay nào, Tống Hoàn và Lâm Mộng đã tìm kiếm mục tiêu khác.

Tôi đã đánh dấu bình luận này là bình luận nổi bật và ghim nó lên đầu.

Nó cần được nhiều người nhìn thấy hơn.

Người đó đã gửi tin nhắn riêng cho tôi, cô ấy nói rằng cô ấy tin rằng vụ việc đạo văn của tôi là do người khác ngụy tạo, mặc dù cách tôi trả thù là sai, nhưng trong lòng cô ấy rất biết ơn tôi.

Cô ấy hy vọng tôi có thể tìm cách sống sót.

Mặc dù không biết đối phương là ai, nhưng một câu nói này đối với tôi, giống như một người đang trôi dạt trên biển rộng mênh m.ô.n.g không bóng người, đang chờ đợi cái c.h.ế.t đến, đột nhiên nhìn thấy một tia sáng le lói.

Một khi con người có hy vọng, họ sẽ không muốn c.h.ế.t nữa.

Tôi đã tự mình gọi điện báo cảnh sát, để tránh bị coi là trò đùa dai, tôi nói dối rằng có trộm đột nhập vào nhà, tình huống rất nguy cấp.

Nhân viên trực tổng đài bảo tôi tìm một nơi an toàn để trốn, chờ đợi sự cứu viện.

Tôi đã nghĩ kỹ rồi, khi cảnh sát đến, tôi sẽ tự thú, sau đó giúp họ đưa kẻ g.i.ế.c người thực sự ra trước công lý.

Vì bây giờ sự việc này đã thu hút sự chú ý của dư luận, chắc chắn La Tân sẽ không dễ dàng che giấu tội ác của mình nữa.

Bên ngoài trời bắt đầu mưa, sấm chớp đùng đùng.

Cảnh sát hay kẻ g.i.ế.c người, không biết ai sẽ tìm thấy tôi trước.

14.

Diện tích căn hộ tôi thuê rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, muốn tìm một nơi để trốn quả thực không dễ dàng.

Bên cạnh tủ giày nhà tôi vừa hay lại có một cái tủ trống, nhưng kể từ lần trước trốn trong nhà người phụ nữ kia, chứng kiến cảnh g.i.ế.c người, tôi đã sinh ra bóng ma tâm lý.

Thực sự không có can đảm để trốn vào đó.

Tôi vào bếp lấy một con d.a.o gọt hoa quả cầm trong tay, rồi chui xuống gầm giường.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tôi như trở lại đêm hôm trước, thần kinh vô cùng căng thẳng.

Hình như tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, nhưng tiếng mưa rơi quá lớn, thực sự không thể phân biệt được là gì.

"Ầm" một tiếng, cửa phòng bị đạp tung.

Tôi nghe thấy có người gọi tên tôi, không phải giọng của La Tân.

Chắc chắn là cảnh sát!

Tôi chui ra từ gầm giường, nhìn thấy ba người mặc cảnh phục, hai nam một nữ, đang giơ s.ú.n.g lục soát tìm kiếm khắp phòng.

Người đàn ông dẫn đầu trông khoảng bốn mươi mấy tuổi, thấy tôi như vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó cất vũ khí đi rồi hỏi: “Cô là Lý Di phải không?”

Tôi gật đầu lia lịa, ông ấy đưa giấy tờ về phía tôi.

Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả xuống, tôi đã được cứu rồi.

Cảnh sát còn nói gì đó với tôi, đúng lúc một tiếng sấm nổ vang, át đi lời nói của ông ấy trong tiếng sấm nổ.

Tôi không nghe rõ, chỉ nghe loáng thoáng mấy chữ “Biệt thự Hoa Thành ở ngoại ô phía tây thành phố bị cháy.”

Hai cảnh sát khác vẫn đang lục soát không ngừng trong nhà tôi, tôi không hiểu, người đã ở ngay trước mặt họ rồi, họ còn tìm kiếm cái gì nữa.

“Đội trưởng Vương, có phát hiện!” Giọng của nam cảnh sát từ phòng khách vọng lại.

Tôi đi theo ra ngoài, thấy chiếc tủ trống bên cạnh tủ giày đã bị mở ra.

Bên trong đó có thể có gì chứ? Tôi càng thêm nghi ngờ.

Viên cảnh sát dẫn đầu bước tới xem qua một chút, lập tức ra hiệu cho nữ cảnh sát khống chế tôi, sau đó lạnh lùng nói:

“Cô bị tình nghi g.i.ế.c hại Tống Hoàn, Lâm Mộng và Quách Ngôn, mời cô về đồn cảnh sát để điều tra.”

15.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Thứ được cất giấu trong ngăn tủ đó là t.h.i t.h.ể của Tống Hoàn, anh ta bị nhét vào túi hút chân không, ép thành một khối.

Tôi không biết tại sao anh ta lại xuất hiện ở đó.

“Chắc chắn là La Tân giở trò, hắn ta vu oan cho tôi!” Tôi cố gắng giải thích: “Hắn ta cũng là một cảnh sát, không chỉ g.i.ế.c Tống Hoàn, Lâm Mộng, Quách Ngôn mà còn g.i.ế.c c.h.ế.t một cặp nam nữ ở tòa nhà đối diện, tôi đã nhìn thấy!”

Loading...