Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuất Hồn Hôn Trộm Nam Thần - 7

Cập nhật lúc: 2024-09-08 19:56:13
Lượt xem: 146

18.

Tôi tìm thấy Du Diêu trên cầu treo.

Anh ấy tùy ý khoác hai tay lên dây xích, đeo một dây máy ảnh màu đen trên cổ.

Bầu trời chưa tối hẳn, gió thổi làm một lọn tóc đen của Du Diêu bay bay. Ánh mắt anh ấy đầy tĩnh lặng, có vẻ như rất tận hưởng khoảng thời gian một mình này.

Tôi cắn môi.

Có những người chỉ đứng đó thôi.

Đã thật sự khiến người ta xao xuyến.

Tôi hơi do dự không biết có nên làm phiền anh ấy không.

Du Diêu như cảm nhận được.

Anh ấy hơi nghiêng đầu nhìn tôi.

Hơi thở tôi trở nên gấp gáp.

Anh ấy l.i.ế.m môi, bước nhanh về phía tôi.

"Đến tìm tôi à?" Giọng điệu Du Diêu lười biếng.

Anh ấy không nhìn tôi, ngón tay dài chỉ nghịch máy ảnh.

Thật là một tên trap boy không có trách nhiệm.

Khiến người ta mê mẩn, nhưng lại không có chút thành ý nào.

"Ừm."

Tôi mỉm cười nhìn anh ấy.

Du Diêu bị tôi nhìn có chút không thoải mái.

Anh ấy nhướn hàng mày rậm: "Tìm tôi làm gì?"

"Em tìm anh chơi." Tôi hít mũi.

Bầu trời đã tối hơn một chút, gió trên núi vẫn còn hơi lạnh.

Nhưng có vẻ như Du Diêu muốn đào sâu vấn đề.

"Tại sao muốn chơi với tôi?" Thái độ của anh ấy vô cùng thản nhiên.

"Bởi vì thích anh."

Bầu trời đã chuyển sang màu xanh đen như thể bị đổ mực, ánh trăng trắng sáng hiện ra, trong khe núi còn vang lên vài tiếng ve kêu.

Lời thổ lộ ngọt ngào của cô gái trong màn đêm trở nên chân thành mạnh mẽ.

Ngón tay lạnh lẽo của Du Diêu gõ nhẹ lên trán tôi.

"Thích tôi ở điều gì? Khuôn mặt tôi hả?"

Ừm, có vẻ như anh ấy rất có nhận thức về bản thân.

Ánh mắt tôi hơi lảng tránh.

Hình như chủ yếu là khuôn mặt của anh ấy thu hút tôi.

Du Diêu tặc lưỡi.

"Nông cạn vậy sao?"

"Ừm."

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-xuat-hon-hon-trom-nam-than/7.html.]

Anh ấy thở ra một hơi, không nói gì nữa.

"Vậy anh có thích em không? Dù chỉ một chút thôi."

"Cũng được." Cậu ấy nói một cách nhạt nhẽo.

"Cũng được là sao?"

Du Diêu chậm rãi vòng qua tôi đi về phía trước.

Anh ấy nhẹ nhàng nói bên tai tôi: "Khi nào em thích linh hồn của anh, thì quay lại hỏi anh câu này nhé."

 

19.

Tôi ủ rũ cúi đầu đi theo sau lưng anh ấy.

Du Diêu bước chậm lại.

Khi tôi cố tình va vào tấm lưng rộng lớn của Du Diêu, anh ấy quay lại nhìn tôi.

Ánh mắt ngập tràn nụ cười.

Lúc này tôi mới nhận ra bên cạnh đã có rất nhiều đom đóm.

Chúng đang bay lượn giữa các bụi cỏ, như những điểm nhấn màu xanh trong đêm.

Thậm chí có con còn bay đến trước mặt tôi.

Tôi ngạc nhiên đưa tay giả vờ bắt nó.

Tôi bỗng nhớ ra: "Nhìn thấy đom đóm có thể ước nguyện!"

"Trong mắt em thì cái gì mà chẳng ước được.”

Tôi không trả lời anh ấy mà chắp hai tay lại, đặt dưới cằm ước nguyện.

“Tách” một tiếng.

Du Diêu nhìn bức ảnh trong máy ảnh, nhẹ nhàng mỉm cười.

Vóc người Du Diêu, tôi nhân cơ hội chống tay lên cánh tay của anh ấy, với lên xem bức ảnh bên trong.

Anh ấy chụp rất đẹp.

Trong ảnh là mặt nghiêng của tôi với tóc búi, làn da rất trắng, hàng mi hơi cong, hai con đom đóm đang bay lượn trước mặt tôi.

Nhìn vô cùng thành kính.

“Úi, mau mau gửi cho em với.”

Lâu lắm rồi tôi chưa thấy bức ảnh đẹp như vậy.

Tôi mở mã QR WeChat ra.

Ánh mắt tôi sáng rực, kiểu như Du Diêu không add là bị xé xác liền.

Anh ấy bất lực mỉm cười: “ting” một tiếng quét mã.

Khi đang thêm bạn, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Du Diêu.

"Em ước gì thế?"

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh cười với anh ấy.

"Em ước có thể thích linh hồn của anh nhanh hơn chút.”

Tay Du Diêu hơi khựng lại.

 

Loading...