Tôi Xuất Hồn Hôn Trộm Nam Thần - 6
Cập nhật lúc: 2024-09-08 00:06:00
Lượt xem: 230
16.
“Sao lại dẫn theo đàn ông vậy?” Trình Kiều đẩy tôi một cái.
Du Diêu đang phối hợp với mấy anh em dựng lều.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Trình Kiều.
“Cậu biết đấy, tớ hầu như không có sức kháng cự trước cái đẹp.”
Trình Kiều cười ngây ngô, nhìn một chàng trai đẹp bên cạnh Du Diêu.
Anh ta tên là Trình Thời gì đó.
“Tớ cũng thấy mình không có sức kháng cự.”
Vừa rồi Du Diêu quá đẹp trai, một sinh viên sức dài vai rộng.
Nên bây giờ tôi mới nhận Trình Thời và mấy anh em của Du Diêu.
Trình Thời và Du Diêu đã dựng lều sẵn.
Tôi lấy hai chai nước định mang qua.
“Lão Du, cái chỗ khỉ ho cò gáy này có gì hay mà chơi?”
Giọng Trình Thời không kiên nhẫn.
“Tôi thấy cũng vui mà.”
Du Diêu không có phản ứng gì.
Tôi nghi ngờ nheo mắt lại.
Chẳng lẽ là anh ấy nghe thấy lịch trình của chúng tôi trong giờ học tiếng Anh.
Nên cố ý đến đây để tình cờ gặp tôi sao.
Tôi ho khẽ hai tiếng.
Hai người đó quay lại.
Quả nhiên là một cảnh đẹp.
“Nước này.”
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Trình Thời nhận lấy: “Cảm ơn.”
Du Diêu mở nắp uống hai ngụm.
“Cảm ơn.”
Trình Thời ôm cổ Du Diêu, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
“Không phải ông đến đây để tán gái đấy chứ.”
Giọng nói của anh ta lớn đến mức sợ tôi không nghe thấy.
Du Diêu đẩy khuỷu tay về phía sau, huých vào bụng Trình Thời.
“Chuyện của ông à?”
Trình Thời cười hề hề, đôi mắt đào hoa ánh lên sự vui vẻ.
“Ông đây mặc kệ nhé.”
17.
Bên cạnh nơi chúng tôi cắm trại còn có một vài sinh viên đại học.
Đến tối, mọi người tìm một khoảng đất trống để cùng trò chuyện.
Chỉ có duy nhất Du Diêu không có mặt.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Trình Thời: "Anh ấy đâu rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-xuat-hon-hon-trom-nam-than/6.html.]
"Du Diêu à?"
"Ừ."
Trình Thời tặc lưỡi một cái.
"Chắc cậu ấy đang chụp ảnh ở đâu đó, từ nhỏ cậu ấy đã rất thích chụp phong cảnh rồi."
Tôi hơi tò mò.
"Anh quen anh ấy từ nhỏ à?"
Trình Thời nhấp một ngụm bia.
"Đúng, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ đến lớn."
Anh ta cười một tiếng: “Có phải em ghen tỵ với anh lắm không em gái?"
Tôi thẳng thắn thừa nhận: "Đúng thế."
Nếu tôi quen Du Diêu từ nhỏ thì chắc chắn đã có cơ hội.
Trình Thời mở một lon Coca cho tôi.
"Gọi anh trai đi, anh có thể dạy em cách theo đuổi cậu ấy."
Tôi nghi ngờ.
"Anh làm được không đó?"
Trình Thời kiêu ngạo gật đầu.
"Tin anh đi, không ai hiểu cậu ấy hơn anh đâu."
"Anh trai."
Anh ta lại thở dài: "Lại thêm một người sa hố rồi."
Tôi tranh thủ đặt câu hỏi.
"Thực ra trước đây tôi đã có chút chuyện không vui với Du Diêu, hôm đó anh ấy có vẻ hơi khó chịu. Nhưng hôm nay em lại cảm giác như anh ấy đang tiếp cận mình."
Tôi xoa cằm: "Anh thấy có phải anh ấy đang thả thính em không?"
Tôi không thể nghĩ ra lý do nào hợp lý hơn.
Trình Thời phản đối.
"Từ nhỏ đến lớn cảm xúc của Du Diêu không thay đổi nhiều, người thì hơi lạnh lùng nhưng tính tình cũng ổn, em đã làm gì thì cậu ấy mới không vui chứ."
Tôi bĩu môi: "Không làm gì cả."
Sau đó, tôi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ anh ấy gắt ngủ?"
Trình Thời mở to mắt: "Em thấy cậu ấy ngủ dậy á? Hai người các em?"
Anh ta ôm trán: “Trời ơi, không phải chứ."
Tôi vội vàng ngăn cản suy nghĩ của anh ta: “Không phải đâu, chỉ là có một ngày em thấy anh ấy ngủ trưa trong lớp thôi."
Tôi đổi địa điểm.
Lúc này Trình Thời mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy chắc chắn em đã làm gì đó khiến cậu ấy tức giận, thực ra cậu ấy rất tôn trọng con gái."
Tôi vỗ tay.
"Không được, em phải đi tìm anh ấy."
"Làm gì vậy?"
Tôi ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn trời, giọng nói mang chút bi thương.
"Em phải đi tìm anh ấy để vun đắp tình cảm."