Tổng tài đội lốt tiểu bạch kiểm - Chương 2: Tổng tài thần bí
Cập nhật lúc: 2024-06-16 09:37:20
Lượt xem: 1,535
Phó Châu nheo mắt, đánh giá tôi từ đầu đến chân.
“Tô Ninh, chị giỏi thật đấy. Chúng ta mới chia tay ngày đầu tiên mà chị đã có người mới rồi?"
“Thế thì sao? Liên quan gì đến cậu?"
Tôi lạnh lùng liếc anh ta một cái, kéo chặt áo khoác trên người, chuẩn bị vào nhà.
Phó Châu tiến lên một bước, đưa tay chặn trước mặt tôi.
“Chị, em có thể hỏi chị một câu hỏi cuối cùng được không?”
“Chị đã từng yêu em chưa?”
Tôi: "..."
“Đần độn!”
Rõ ràng là lợi dụng lẫn nhau, vậy mà còn muốn nói chuyện yêu đương với tôi.
Tôi lách qua anh ta, bước vào nhà, dặn dò người giúp việc, sau này nhìn thấy Phó Châu thì đừng cho anh ta vào nữa.
Sáng sớm hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Cố Tiêu.
Anh ta lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng đưa cho tôi xem, lời lẽ chân thành.
“Tô Ninh, xin lỗi, tôi có người mình yêu sâu đậm, e rằng không thể kết hôn với cô được."
Tôi lật từng trang hợp đồng, Cố Tiêu vậy mà lại nhường hẳn mười phần trăm lợi nhuận, ra tay rất hào phóng.
Tôi có chút kinh ngạc.
“Cố Tiêu, không ngờ anh lại là người coi trọng tình yêu như vậy đấy."
Cố Tiêu cười khổ.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Người thường như tôi, làm sao thoát được chữ tình.”
Tôi đồng ý, giúp Cố Tiêu giải quyết rắc rối này. Hôn ước của hai chúng tôi bị hủy bỏ, tôi bận rộn xử lý các công việc của công ty, bận đến mức xoay vòng vòng, đến cả thời gian đi bar cũng không có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tong-tai-doi-lot-tieu-bach-kiem/chuong-2-tong-tai-than-bi.html.]
Bận rộn một thời gian, hội đồng quản trị đột nhiên cho tôi nghỉ phép. Nói là sợ tôi vất vả quá, để tôi ở nhà nghỉ nửa tháng. Những lão già này, rốt cuộc vẫn còn chút lương tâm. Tôi thu dọn hành lý, đi du lịch nước ngoài.
Đợi tôi quay về, lại phát sinh một màn hoàn toàn không ngờ tới.
*
“Có ý gì, phá sản, bị thu mua? Thật nực cười!”
Tôi hung hăng ném tập tài liệu trong tay lên bàn.
“Tôi chỉ mới nghỉ phép có mấy ngày, về đến nơi, mọi người nói với tôi là công ty phá sản?"
Mấy người chú bác nhìn nhau, lần lượt tiến lên khuyên nhủ tôi.
“Ninh Ninh à, Tập đoàn Đông Châu nhổ một cọng lông cũng to hơn cả cái công ty chúng ta, chúng ta không đấu lại bọn họ đâu."
“Bây giờ nghiệp vụ của công ty đã bị đình chỉ toàn diện, bọn họ chịu thu mua chúng ta, đã coi như là chừa lại một con đường sống rồi."
Tập đoàn Đông Châu là doanh nghiệp cổ phần hàng đầu trong nước, tài lực hùng hậu, quả thật không phải là thứ mà Tập đoàn Viễn Dương chúng tôi có thể so sánh được.
Tôi thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc mình đã đắc tội với Đông Châu ở chỗ nào. Mới chỉ trong một tháng tôi ra nước ngoài, bọn họ đã cắt đứt toàn bộ nhà cung cấp trên, dưới của chúng tôi. Vốn dĩ đã bàn bạc xong chuyện vay vốn với ngân hàng, kết quả cũng đều đột nhiên bị hủy bỏ. Công ty lập tức bị đứt dòng tài chính, vậy mà lại rơi vào kết cục bị thu mua.
Mấy ngày tiếp theo, tôi nghĩ hết mọi cách, xử lý phần lớn tài sản, nhưng cũng không thể ngăn cản được kết cục công ty phá sản.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn đội ngũ luật sư và nhân viên tài vụ của Đông Châu tiến vào công ty, tiếp quản toàn diện Tập đoàn Viễn Dương.
Điều may mắn duy nhất là, bọn họ đồng ý giữ lại phần lớn chức vụ, chỉ điều thêm một vị Tổng giám đốc, còn chỉ đích danh muốn tôi - nguyên Tổng giám đốc - làm trợ lý cho anh ta.
Vì để nghiệp vụ chính của công ty có thể thuận lợi triển khai, cũng vì không nỡ nhìn thấy cơ nghiệp mà ba tôi vất vả cả đời gây dựng nên bị hủy hoại, tôi nghiến răng đồng ý.
Hoàn thành một loạt thủ tục thu mua, tôi cố gắng giữ vững tinh thần đi làm, lại phát hiện văn phòng Tổng giám đốc trước đây của mình đã bị người khác chiếm mất, đồ đạc bị dọn hết sang phòng làm việc nhỏ hẹp bên cạnh.
Hành động cũng nhanh thật đấy.
Tôi hít sâu một hơi, đẩy cửa văn phòng Tổng giám đốc ra.
Chiếc ghế da thật nhập khẩu từ Ý từ từ xoay lại, để lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Phó Châu mặc một bộ vest đen, tóc cắt ngắn hơn trước rất nhiều, chải chuốt gọn gàng ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng và đường nét lông mày rắn rỏi. Anh ta kẹp một điếu xì gà trên tay, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn tôi.
“Lâu rồi không gặp, chị.”