Trà Xanh Đừng Lanh Chanh Với Chế - 4. Trà xanh lanh chanh trong bóng tối
Cập nhật lúc: 2024-08-23 20:42:29
Lượt xem: 343
Nếu nói Tạ Viên là một đứa trẻ thì tôi và Tạ Hành là những con cáo già từng trải, ai cũng biết người kia đang nghĩ gì.
Tôi lười để ý đến việc Tạ Hành sắp xếp Tạ Viên ở Tào Cung Quán, chỉ nghĩ thôi cũng thấy gh/ê t/ởm.
Những người xung quanh không nói gì, chẳng qua là sợ thân phận và quyền lực của Tạ Hành.
Nhưng tôi thì khác, đến mặt anh ta tôi còn dám t/át huống chi là m/ắng anh ta.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, tôi mang nụ cười m/ỉa m/ai trên môi kiểm tra biệt thự nhà họ Tạ từ trên xuống dưới.
Sổ sách của biệt thự và thông tin chi tiết của người làm tôi cũng nắm hết.
Đến khi Tạ Viên trở về, cả nhà họ Tạ đều bị người vợ chính thức là tôi đây quản lý chặt chẽ.
Người làm cúi đầu kính cẩn nghe tôi ra lệnh.
Tạ Viên dường như cũng nghe theo lời khuyên của Tạ Hành, khi về nhà thì ngoan ngoãn, không còn làm trò nữa.
Tạ Viên vốn học không tốt, Tạ Hành đã chi một khoản lớn để gửi cô ta đi học nghệ thuật, còn nhờ trung gian đưa cô ta vào một trường đại học hàng đầu trong nước để học thiết kế.
Năm nay Tạ Viên học năm tư, để tiện chăm sóc vết thương trên mặt do tôi gây ra, cô ta quyết định ở nhà hoàn thành đồ án tốt nghiệp.
Trong bữa ăn, Tạ Viên làm nũng với Tạ Hành, nói rằng bài tốt nghiệp quá khó, làm rất tốn công sức.
Tạ Hành cũng rất phối hợp, ngay lập tức nhẹ nhàng an ủi Tạ Viên.
Thậm chí còn hứa đợi cô ta hoàn thành xong đồ án tốt nghiệp sẽ đưa cô ta đi Bắc Âu chơi.
Tôi ở đó nghe bọn họ thì thầm thủ thỉ với nhau.
Cố nhịn cười nhưng cuối cùng không nhịn nổi nữa mà bật cười.
Tạ Viên nhạy cảm phát hiện ra, lập tức nhìn tôi với vẻ khó chịu.
Sẹo lành rồi thì lại quên mất sự đ/au đ/ớn đó, cô ta nhìn tôi:
“Cô cười cái gì?”
“Cô đang cười nh/ạo tôi học hành không tốt đúng không?”
“Tôi đây là tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Kinh Hoa đấy, cô có thi đỗ vào nổi không mà dám cười nh/ạo tôi!”
Nghe câu nói đó xong nụ cười trên mặt tôi sâu thêm nhưng vẫn không nói lời nào.
Trên mặt Tạ Hành thoáng qua vẻ xấu hổ, anh ta như muốn nói gì đó.
Người làm nhà họ thẩm đứng một bên ngắt lời, cười m/ỉa m/ai:
“Cô chủ nhà chúng tôi tốt nghiệp đại học danh tiếng, học lực cũng không hề tầm thường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-xanh-dung-lanh-chanh-voi-che/4-tra-xanh-lanh-chanh-trong-bong-toi.html.]
“Đừng lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, ng/u xu/ẩn đến thế là cùng.”
Tôi lặng lẽ liếc nhìn Tạ Hành.
Sau đó cười gi/ễu c/ợt rồi dời ánh mắt đi.
Theo lý mà nói, con cháu nhà họ Thẩm đều tốt nghiệp ở những trường đại học danh tiếng.
Không có ngoại lệ, mọi người trong giới thượng lưu đều biết chuyện này.
Nhưng Tạ Viên lại không biết, vậy có nghĩa là Tạ Hành ở giữa đã giở trò.
Với kiểu độc đoán như Tạ Hành, chỉ có một khả năng.
Tạ Hành cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài của Tạ Viên, muốn khiến cô ta cam tâm tình nguyện dựa dẫm vào anh ta.
Đã là cáo già cả nghìn năm rồi, ai mà chẳng biết cái tâm tư vặn vẹo này của anh ta.
Chẳng qua biết thì biết thế nhưng vẫn thấy gh/ê tở/m.
Tạ Hành nhìn thấy tôi nhìn anh ta như đang nhìn đống rá/c thì liền thấy khó chịu.
Tạ Viên vốn tưởng sẽ bị trừ/ng ph/ạt vì dám khiêu khích tôi.
Cứ hồi hộp lo lắng đến tối muộn thì thấy tôi thay quần áo, dẫn theo người làm chuẩn bị đi dự tiệc.
Cô ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại tò mò những lời tôi nói với người làm:
“Tối nay cậu chủ nhà họ Lục sẽ tới, nhớ tiếp đãi cậu ta đàng hoàng đấy.”
Vừa dứt lời thì Tạ Viên đang ngồi trên ghế sofa đã đứng dậy.
Cô ta nắm lấy cổ tay tôi, sắc mặt căng thẳng:
“Cô nói cái gì? Cậu chủ nhà họ Lục?”
Tôi từ từ ngước lên nhìn gương mặt luống cuống của cô ta.
Cười như không cười:
“Đúng vậy, bà Lục đang tìm vị hôn thê cho con trai mình, rất vừa ý với cháu gái tôi.”
Tạ Viên nghe thấy vậy thì tr/ợn mắt muốn phản bác, nhưng bị người làm cản lại:
“Cô chủ, mặt cô còn chưa lành, nếu ra ngoài sẽ làm nhà họ Tạ mất mặt.”
“Vì thể diện nhà họ Tạ, tốt hơn hết là cô nên ở nhà dưỡng thương đi.”
Nói xong thì tôi mặc kệ Tạ Viên đang gọi, cùng người làm lên xe rời đi.