Trà Xanh Đừng Lanh Chanh Với Chế - 6. Trà xanh lanh chanh khoe có thai
Cập nhật lúc: 2024-08-23 20:43:30
Lượt xem: 315
Tôi khẽ xoay người che khuất tầm nhìn của bà Lục, rồi tiếp tục cười nói với bà ta.
Thẩm Uyển đã lăn lộn trên thương trường vài năm, lừa gạt cậu ấm nhà họ Lục dễ như trở bàn tay.
Chỉ trong mười phút, cậu ấm nhà họ Lục đã từ khó chịu trở thành vui vẻ cười nói.
Nên khi Tạ Viên lao vào phòng tiệc, cảnh tượng đầu tiên cô ta thấy chính là cậu ấm nhà họ Lục và Thẩm Uyển đang trò chuyện vui vẻ.
Tạ Viên luôn được Tạ Hành bảo vệ, những buổi tiệc xã giao như thế này cô ta còn chưa tham gia được mấy lần.
Đa số mọi người chỉ biết tên cô ta, chưa từng thấy mặt cô ta.
Khi thấy cô ta xông vào, mọi người còn tưởng là minh tinh nào đó không biết phép tắc.
Nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng, Tạ Viên lao đến bên cậu ấm nhà họ Lục, đẩy mạnh Thẩm Uyển ra, t/át mạnh vào mặt cậu ta!
Tạ Viên chỉ tay vào cậu ta mắng chửi: “Lục Cảnh Văn, anh là đồ c/ầm t/hú! Không phải anh đã hứa sẽ lấy tôi sao? Tôi đã có con với anh rồi, vậy mà anh lại ở đây tán tỉnh người phụ nữ khác!”
Nói xong, mọi người xung quanh đều hít một hơi lạnh.
Bà Lục cũng nghe thấy những gì Tạ Viên nói, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Uyển đứng một bên, bà ta lập tức qu/át bảo vệ phía sau:
“Các người đều ch*t hết rồi à? Còn đứng đó làm gì? Mau đuổi người phụ nữ đi/ên này ra ngoài!”
Hai bảo vệ lập tức tiến tới, vừa nắm lấy tay Tạ Viên đã bị cô ta gạt ra. Trong lúc giằng co, Tạ Viên h/ét lên: “Tôi là cô chủ nhà họ Tạ, tôi xem ai dám động vào tôi!”
Động tác của bảo vệ ngay lập tức dừng lại, họ nhìn bà Lục chờ lệnh tiếp theo.
Bà Lục cũng ho/ảng h/ốt, nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi bước lên phía trước, nhìn thấy gương mặt sau mái tóc rối của Tạ Viên.
Tiếp theo là một màn rất kịch tính.
Tôi h/ét lên: “Tạ Viên, không phải đã bảo cháu ở nhà yên tĩnh sao!”
Ánh mắt của Tạ Viên đầy c/ăm h/ận, cô ta h/ét lên với tôi:
“Cô bảo tôi ở nhà yên tĩnh là để gả cháu cô vào nhà giàu phải không? Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu! Tôi đã mang th/ai con của Lục Cảnh Văn rồi, nhà họ Lục phải chịu trách nhiệm với tôi!”
Nói xong, tôi lập tức tá/t mạnh vào mặt cô ta.
Quay đầu nhìn trợ lý phía sau, trợ lý hiểu ý ngay, tiến tới bịt miệng Tạ Viên lại.
Tôi mỉm cười xin lỗi:
“Thực sự xin lỗi, gần đây tinh thần của Viên Viên không ổn định, luôn nói linh tinh.”
“Hôm nay vô tình để con bé chạy ra ngoài, mọi người đừng để ý những gì con bé nói nhé.”
Nói xong, tôi xin lỗi bà Lục.
Nói rằng tôi sẽ dẫn Viên Viên về nhà trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-xanh-dung-lanh-chanh-voi-che/6-tra-xanh-lanh-chanh-khoe-co-thai.html.]
Bà Lục mặt mày t/ái m/ét, nhưng không nói gì.
Bởi vì vừa rồi trong lúc h/ỗn lo/ạn, bà ta đã nhìn con trai một cái.
Không ai hiểu con bằng mẹ, nhìn thấy vẻ mặt con trai mình chột dạ, bà ta biết rằng những gì Tạ Viên nói không phải là giả.
Con trai mình chưa lập gia đình mà mình lại sắp trở thành bà nội.
Vấn đề là con trai bà ta đụng ai không đụng, lại đi trêu chọc phụ nữ của ông lớn ở thủ đô này!
Trên đường đưa Tạ Viên về nhà, tôi đã bảo người của mình gọi cho bà cụ Tạ.
Giải thích tình hình hiện tại của Tạ Viên.
Bà cụ Tạ nghe xong thì suýt ng/ất đi.
Sau khi bình tĩnh lại, bà ấy dặn tôi phải chăm sóc Tạ Viên, bà ấy sẽ đến ngay.
Về đến biệt thự nhà họ Tạ.
Tạ Viên bị người làm t/hô bạ/o ném xuống đất.
Cô ta che bụng hét lên:
“Đồ không có mắt, nếu tôi có mệnh hệ gì, cô chịu trách nhiệm nổi không!”
Lời vừa dứt, người làm đứng bên cạnh đã t/át cô ta hai cái bạt tai.
Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm.
Cười nói:
“Chắc không phải cô nghĩ cái bụng đó có giá trị chứ?”
Tạ Viên ngẩng đầu định nói gì đó nhưng bị tôi cắt ngang:
“Bà Lục vừa gọi điện cho tôi, nói hy vọng cô sẽ bỏ đứa bé.”
“Con trai bà ấy chưa kết hôn, không thể có con riêng.”
Tạ Viên mở to mắt, hỏi lại:
“Vậy tại sao bà Lục không muốn tôi gả vào nhà họ Lục?”
Nói rồi, Tạ Viên luống cuống bò lên phía trước:
“Tôi là cô chủ được nhà họ Tạ nuôi dưỡng hơn mười năm! So với Thẩm Uyển, tôi còn danh giá hơn nhiều!”
“Nhà họ Tạ quyền lực vô biên ở thủ đô, liên hôn với nhà họ Tạ là phúc ba đời của nhà họ Lục!”
Cô ta còn định nói thêm gì đó, nhưng bị nụ cười m/ỉa m/ai trên mặt tôi chặn lại.