Trà xanh muốn cướp bạn trai của tôi - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:10:45
Lượt xem: 48
Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng Diệp Khinh Châu đang lựa lời để an ủi tôi, dù sao thì trước đây chỉ cần tôi hơi tức giận một chút thôi thì anh ấy đều dành cả nửa ngày để dỗ dành tôi.
Kết quả đợi hơn mười mấy phút, chỉ nhận lại được một câu.
“Hay là về sau em ít mua mấy món đồ đắt tiền lại đi”
Thời điểm chúng tôi mới ở bên nhau, Diệp Khinh Châu đã nói với tôi,”Trong tương lai anh sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc để kiếm tiền, không thể để cho tiêu chuẩn cuộc sống của em phải hạ thấp.”, hiện tại lại bảo tôi bớt tiêu xài mua sắm đi.
Mọi cảm xúc tích tụ trong lòng tôi giống như quả bóng bay bị thổi căng phồng lên, bị người khác nhẹ nhàng dùng kim châm vào, nhanh chóng xẹp xuống, chỉ còn lại những uất ức.
Có lẽ do tôi đã quá nhạy cảm và ngang ngược, dù sao từ khi chúng tôi xác định mối quan hệ thì Diệp Khinh Châu đều luôn nghe theo những lời tôi nói, một chút sự đối lập cho dù nhỏ nhất này cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Vì giận dỗi nên tôi không trả lời tin nhắn của Diệp Khinh Châu, anh ấy cũng không chủ động nhắn lại cho tôi.
Khương Nghiên đã thay lại bộ quần áo của mình, cô ta ngồi bên mép giường, lại tiếp tục khóc lóc.
Được một lúc, cô ả cầm điện thoại lên, dịu dàng đáp “Dạ.” mấy lần rồi sửa soạn cho bản thân thật xinh đẹp rồi đi ra ngoài.
Khi đi được đến gần cửa, Khương Nghiên còn cố ý quay đầu lại liếc nhìn tôi, bày ra điệu bộ hờn dỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-xanh-muon-cuop-ban-trai-cua-toi/chuong-3.html.]
Hơn nữa tiếng sau, cô ả quay trở lại ký túc xá, trên tay còn cầm theo một chiếc túi LV. Môi của Khương Nghiên hơi sưng lên, vừa nãy trước khi ra ngoài cô ta đã cẩn thận tô son, bây giờ màu son đã phai đi.
Trần Dung Dung kích động mà chạy đến cầm lấy chiếc túi của Khương Nghiên lật đi lật lại xem qua mấy lần, cố ý lớn tiếng nói:”Đây không phải túi LV sao? Chiếc túi này ở đâu ra vậy Nghiên Nghiên?”
Khương Nghiên lại liếc nhìn tôi một cái, ngữ điệu nhẹ nhàng đáp lại,”Vừa rồi có một người bạn đã cho tớ.”
“Là bạn trai đúng không? Cậu hẹn hò mà sao không nói cho tớ biết! Chúng ta không còn là chị em tốt nữa đúng không!”
Khương Nghiên vội vội vàng vàng xua tay,”Không phải đâu, chỉ là một người bạn bình thường thôi.”
Cái ngữ điệu vẫn như cũ mềm mại như có thể vắt nó ra thành nước, cả bộ dạng tiểu bạch hoa thuần khiết yểu điệu được cô ta diễn đến lộ hết cả ra luôn rồi.
Tôi liếc nhìn qua chiếc túi kia vài lần, tay nghề mô phỏng lại cũng không thấp, nếu không phải là người thường xuyên tiếp xúc với hàng hiệu thì không thể nào phân biệt được đâu là hàng thật, đâu là hàng giả.
Có điều từ nhỏ tôi đã mặc quần áo của những thương hiệu này, túi ví còn có thể chất thành một đống lớn.
Trần Dung Dung cẩn thận vuốt vuốt bên ngoài mặt túi, trong lời nói còn chứa ẩn ý,”Vẫn là Nghiên Nghiên của chúng ta là người khiêm tốn, có bạn bè giàu có mà không khoe khoang. Không giống như người nào đó.”
Cô ta ngừng lại một chút, liếc nhìn tôi rồi lại giở cái giọng điệu kỳ lạ đó,”Có bạn trai là con nhà giàu thì đuôi dựng ngược cả lên trời, ngay cả chính mình mang họ gì cũng không biết!”