TRÀ XANH NHẤT ĐỊNH PHẢI CÓ ĐƯỢC BẠN TRAI CỦA TÔI - END
Cập nhật lúc: 2024-10-10 16:24:42
Lượt xem: 2,604
Trình Gia Thụ mừng rỡ, sải bước về phía tôi.
Chưa đi được hai bước, Chu Hạc cầm tờ đơn đã đứng bên cạnh tôi, lạnh lùng nhìn Trình Gia Thụ.
"Xin lỗi, vợ anh, con anh ở bên kia." Chu Hạc chỉ vào Trần Điềm đang tỏ vẻ khó chịu ở bên cạnh.
Sau đó Chu Hạc hôn lên má tôi, cười nói: "Đây là vợ tôi, trong bụng cô ấy tất nhiên là con của tôi."
"Không thể nào không thể nào!" Trình Gia Thụ như phát điên túm tóc mình, nhìn chằm chằm vào tôi, "Diệu Diệu, không nên như vậy!"
"Chúng ta mới là gia đình hạnh phúc viên mãn."
Trình Gia Thụ như bị kích thích đến phát điên, hắn đỏ mắt hỏi tôi: "Rốt cuộc là tại sao, chúng ta lại thành ra thế này?"
Chu Hạc chắn trước mặt tôi, cười khẩy trả lời hắn: "Tất nhiên là lúc Diệu Diệu bị ốm, anh quang minh chính đại dẫn người phụ nữ đó đi, để cô ta mặc quần áo của Diệu Diệu, rồi lén lút ăn vụng với cô ta chứ sao."
Trình Gia Thụ như bị sét đánh, môi run run, nhưng không nói nên lời.
Tôi lười để ý đến hắn, nắm tay Chu Hạc xoay người bỏ đi.
Lúc đi ngang qua Trình Gia Thụ, Chu Hạc còn nhỏ giọng mắng một câu: "Cái bộ dạng này của anh, thật sự khiến người ta buồn nôn."
Chu Hạc dìu tôi ra khỏi bệnh viện, nhỏ giọng mắng một câu xui xẻo, tôi vội vàng dỗ dành anh: "Thôi bỏ đi, anh sắp làm bố rồi, sau này chúng ta đến bệnh viện khác, không chấp nhặt với bọn họ nữa nhé."
"Còn là bố của hai đứa con sinh đôi nữa đấy." Tôi nắm tay Chu Hạc, từ từ đặt lên bụng mình.
Chu Hạc giãn lông mày, cẩn thận dìu tôi xuống cầu thang.
Thai kỳ của tôi trôi qua rất suôn sẻ, Chu Hạc gần như mỗi ngày đều giống như một người giúp việc bận rộn bên cạnh tôi.
Mẹ tôi nói tôi không nên sai bảo người ta như vậy, tôi còn chưa kịp lên tiếng, Chu Hạc đã nhảy ra nói một cách nghiêm túc: "Mẹ, đây là con tự nguyện! Mẹ đừng nói Diệu Diệu nữa."
Khiến mẹ tôi rất cạn lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-xanh-nhat-dinh-phai-co-duoc-ban-trai-cua-toi/end.html.]
Sau đó, tôi đã sinh đôi một trai một gái.
Lúc ở cữ lướt xem vòng bạn bè, tình cờ nhìn thấy Trình Gia Thụ trong ảnh chụp màn hình của người khác.
Hắn mặc quần áo bệnh nhân tâm thần, ngây ngốc ngồi xổm ở một góc.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi hỏi thăm một chút, mới biết được ngọn ngành câu chuyện.
Thì ra từ sau hôm chúng tôi gặp nhau, Trình Gia Thụ liền suy sụp tinh thần, không muốn chấp nhận sự thật.
Trần Điềm đang mang thai, nhưng trong nhà lại không có tiền, Trình Gia Thụ cũng không muốn quay lại tìm ba Trình giúp đỡ, liền nằm lì ở nhà.
Trần Điềm thấy hắn như vậy, liền bán chiếc xe máy yêu quý của mình, muốn lấy một khoản tiền đi phá thai, bị Trình Gia Thụ phát hiện.
"Mày hại tao thành ra thế này! Kéo tao xuống vũng bùn rồi mày còn muốn chạy một mình?" Đêm đó Trình Gia Thụ cầm d.a.o lên.
Hắn như phát điên g.i.ế.c c.h.ế.t Trần Điềm trong căn nhà tr ọ tồi tàn đó, sau đó run rẩy gọi điện cho ba Trình.
Ba Trình tức giận, nhưng cũng không còn cách nào khác, cuối cùng không biết bằng cách nào đã làm cho hắn có giấy chứng nhận bị bệnh tâm thần, trốn tránh hình phạt, vào bệnh viện tâm thần, cả đời này có lẽ không thể ra ngoài nữa.
Nghe nói ban đầu Trình Gia Thụ không bị điên, bây giờ thì thật sự bị điên rồi, mỗi ngày đều nói năng lảm nhảm, gào thét muốn gặp tôi.
Mỗi đêm đều muốn bỏ trốn, bị đánh một trận rồi bắt lại, phải khóa chặt trên giường mới ngủ được.
Bây giờ ba Trình vẫn muốn hắn tỉnh táo lại, bảo bác sĩ dùng điện giật trị liệu cho hắn.
Nói đến cuối cùng, bạn tôi thở dài một câu: "Thật thảm."
"Làm ác phải đền tội thôi." Tôi đáp.
- Hết -