Trên Sóng Dữ - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:38:46
Lượt xem: 333
Chúng ta phải trả giá bằng vô số thương vong, mới cứu được phần lớn lương thực, vận chuyển đến tay binh sĩ. Hôm sau, t.h.i t.h.ể của Hỗ lão hán được vớt lên. Người ta bọc t.h.i t.h.ể ông trong chiếu cói, tạm thời đặt gần cổng thành.
Chúng ta không nỡ nói với A Tương, nhưng cuối cùng nàng cũng đoán ra. Nàng nghe theo tiếng khóc, lảo đảo chạy đến cổng thành, quỳ trên đất, lần mò từng đôi bàn tay của những thi thể, cuối cùng cũng tìm thấy Hồ lão hán.
Nàng run rẩy xoa nắn vết chai trên đầu ngón tay ông, lấy từ trong lòng ra một đôi giày cỏ mới, chậm rãi xỏ vào đôi chân trần của ông.
Ta đứng sau lưng nàng, cổ họng nghẹn đắng. Nàng cảm nhận được sự hiện diện của ta, nhỏ giọng nói: "Đại đương gia, huynh trưởng của con, và cha con, đều là những người tốt."
A Tương cúi gục xuống t.h.i t.h.ể Hỗ lão hán, đôi mắt mù loà trào ra hai hàng lệ: "Con cũng không phải kẻ nhát gan. Cha, con sẽ sống thật tốt, con nhất định sẽ..."
Hoàng hôn hôm đó, ta cùng người dân bái biệt những người đã khuất. Quay đầu lại, ta thấy tất cả mọi người, bất kể già trẻ, trai gái, đều cầm trên tay vũ khí tự chế, ngay cả những đứa trẻ cũng ôm giáo ngắn.
Họ mặc quần áo rách rưới, nhưng đôi mắt ánh lên sự căm thù và hy vọng, sáng rực như ánh mặt trời.
Không ai biết chiến tranh bao giờ mới kết thúc, nhưng tất cả đều kiên định chiến đấu đến cùng. Ta bỗng nhiên nhận ra, có những người dân như vậy, chúng ta sẽ không thua.
Quả nhiên, lô lương thực nhuốm m.á.u này đã cứu sống rất nhiều người, cũng khơi dậy ngọn lửa chiến đấu trong lòng binh sĩ.
Không lâu sau, Dận Thân vương dẫn quân tập kích, giành lại được một tòa thành, thu được vô số lương thực và chiến mã.
Chiến thắng đã lâu mới có này giống như lưỡi cuốc xới tung lớp đất đông cứng, mang lại sức sống cho vùng đất phương Bắc. Khắp nơi nổi lên các đội quân dân binh, nô nức gia nhập quân đội của Dận Thân vương.
Bọn quan lại tham ô, bán nước cầu vinh, giờ đây hồn xiêu phách lạc, vội vàng điều quân đàn áp.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tren-song-du/chuong-13.html.]
Nhưng dân chúng không sợ chết, làm sao có thể dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p họ? Tên "Tôn Phú" này đến tên "Tôn Phú" khác lần lượt ngã xuống, người dân bình thường, từng người từng người một, đứng lên chống lại áp bức, hô vang "Thề c.h.ế.t không làm nô lệ địch quốc"!
Cán cân bắt đầu nghiêng về phía chúng ta, người dân giành lại được một số bến đò, ta có thể tiếp tục qua lại vận chuyển giữa Nam Bắc, bôn ba khắp các thành trấn.
Ngày càng có nhiều thương nhân gia nhập Cộng Chu Hội. Trên những con đường núi, thường xuyên có những người buôn bán nhỏ bé, đẩy xe cút kít, chở theo số lương thực ít ỏi dành dụm được, vội vã đi tiếp tế cho tiền tuyến. Họ ngầm giúp đỡ lẫn nhau, thậm chí có người còn dốc hết gia sản, chỉ để đánh cược vào một tương lai bấp bênh.
Ta cho người ghi chép lại những câu chuyện về người dân dũng cảm chống giặc, in thành sách, truyền bá khắp phương Nam.
Cách này rất hiệu quả, nó khích lệ rất nhiều văn nhân mặc khách và con cháu các gia đình quyền quý. Họ đi khắp nơi diễn thuyết, lên án sự thối nát bất tài của Hoàng thượng, kêu gọi mọi người quyết chiến với giặc đến cùng.
Triều đình rối loạn. Hoàng thượng tức giận, bất cứ vị quan nào dám nói tốt cho Dận Thân vương đều bị hắn chụp mũ phản nghịch, tịch biên gia sản, đày đi biên ải. Hắn ra lệnh điều tra rốt cuộc là ai đã "tung tin đồn nhảm, mê hoặc lòng dân".
Người nhận nhiệm vụ này, lại chính là Triệu Nguyên Bạch đang trên đà thăng tiến.
Hắn quả thực thăng tiến như diều gặp gió, dựa vào việc bám lấy Chu thừa tướng, giờ đã leo lên chức Lễ bộ thị lang.
Ta cũng không rõ hắn làm vậy là vì tư thù cá nhân, hay thật sự đã điều tra được chứng cứ. Chỉ biết rằng, tên tiểu nhân này vừa nhận được thánh chỉ, việc đầu tiên là dán cáo thị truy nã ta.
Trùng hợp thay, ta đang ở một thị trấn nhỏ phía Nam. Chỉ trong vài ngày, cáo thị truy nã ta đã được dán khắp nơi. Lính canh cổng thành cầm hình vẽ của ta, kiểm tra từng người một. Trên đường, từng tốp lính tuần tra chặn người lại, cứ như thể muốn đào ba thước đất để tìm ra ta vậy.
Ta đành phải trốn vào một quán trọ, thầm mắng triều đình, có sức lực này thì chi bằng đem đi đánh giặc!
Tất nhiên ta không thể ngồi chờ chết. Từ trước đó, ta đã sai người lo lót cho lính canh cổng thành, sắp xếp người tiếp ứng, dự định tối nay, giờ Hợi sẽ ra khỏi thành.
Thấy sắp đến giờ, ta đẩy cửa sổ sau ra quan sát, đường phố vắng lặng, dường như không có gì khác thường. Ta siết chặt bọc đồ, vừa định mở cửa phòng, bỗng nghe thấy tiếng giày quan ủng nặng nề ngay bên ngoài.