TRÒ CHƠI TÌNH ÁI CÔNG KHAI - C13
Cập nhật lúc: 2024-09-21 11:01:42
Lượt xem: 280
17.
Tôi nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Là anh không cần tôi."
Giang Thần Niên lập tức cứng đờ tại chỗ, sau một lúc lâu, hắn liếc nhìn Lâm Viện Viện.
Ánh mắt hắn lóe lên một tia quyết tuyệt.
"Anh đã nói rồi, đứa con này anh sẽ không nhận."
"Anh sẽ bắt cô ấy phá thai, cũng sẽ rời xa cô ấy."
"Chỉ cần em đồng ý quay lại."
Vừa dứt lời, sắc mặt của Lâm Viện Viện lập tức thay đổi.
Cô ta không thể tin nổi mà nhìn Giang Thần Niên, sắc mặt càng lúc càng tệ.
"Dựa vào cái gì chứ?"
"Đây là con của tôi! Anh dựa vào đâu mà bắt tôi phá bỏ nó?!"
Giang Thần Niên không nhìn cô ta, chỉ bình thản nói: "Viện Viện, tỉnh táo lại đi."
"Nhận rõ vị trí của mình."
Nghe thấy những lời này, tôi đột nhiên bật cười.
Vậy mà Lâm Viện Viện, người luôn tự nhận mình tỉnh táo và độc lập lại chẳng thể chấp nhận được, cảm xúc cũng dần mất kiểm soát:
"Giang Thần Niên, anh dựa vào cái gì mà sỉ nhục tôi như vậy?!"
Giang Thần Niên nhìn cô ta, nói thêm: "Giữa chúng ta vốn dĩ chỉ là mối quan hệ tiền bạc, cô không nên mang thai con của tôi."
"Tôi thừa nhận, tôi quả thật có chút thật lòng với cô."
"Nhưng giữa tôi và vợ mình, là tình cảm hai mươi năm."
Đôi mắt Lâm Viện Viện ngấn lệ, tay ôm bụng, hơi thở dồn dập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tro-choi-tinh-ai-cong-khai/c13.html.]
Cô ta đau đớn chửi rủa: "Đồ cầm thú!"
Ghê tởm thật đấy.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Những lời nói của Giang Thần Niên trông như chân thành thật lòng, nhưng lại khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Phó Thời Ngôn ở bên cạnh nhìn ra được sự khó chịu của tôi, cậu cau mày chắn trước mặt tôi:
"Giang tiên sinh, đừng quá vô lễ. Nếu không có việc gì, mời anh đi cho."
Sắc mặt của Giang Thần Niên lập tức trở nên u ám: "Mày là cái thá gì chứ?!"
Phó Thời Ngôn dù bị sỉ nhục như vậy, sắc mặt cũng chẳng hề thay đổi.
Cậu ấy vẫn kiên định chắn trước mặt tôi, nghiêm túc nói: "Tôi là tình nhân của Tống tiểu thư."
Hơi thở của Giang Thần Niên càng nặng nề hơn.
Hắn tức giận.
Hắn bước nhanh tới, nhưng lại bị lời nói của tôi ép cho đứng yên tại chỗ,
"Giang Thần Niên, đừng làm tôi thấy ghê tởm nữa."
Trong mắt tôi tràn đầy sự chán ghét, không thèm để ý đến phản ứng ngày càng suy sụp của hắn mà đóng cửa lại.
"Muốn tôi đi gọi bảo vệ không?"
Phó Thời Ngôn đằng sau tôi hỏi.
Tôi quay lại, hất cằm ra hiệu cho cậu ấy:
"Tiếp tục đi."
Phó Thời Ngôn hơi sững sờ, sau khi hiểu ra thì mặt đỏ bừng lên, bước tới ôm lấy tôi.
Ngoài cửa, không biết Giang Thần Niên và Lâm Viện Viện đã nói gì với nhau, cũng không biết họ rời đi lúc nào.
Tôi chỉ biết rằng, sau một đêm kích thích, khi tôi tỉnh dậy lần nữa, khắp nơi trên mạng đều là ảnh cưới của tôi và Giang Thần Niên.