Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:28:52
Lượt xem: 73
Một ngày kiếm được một trăm văn tiền không phải con số nhỏ, một tháng có thể kiếm được ba lượng bạc, phải biết rằng trước đây ông ta làm nhân viên kế toán ở trên trấn cũng chỉ kiếm được một lượng năm một tháng tiền công.
"Ngươi thì biết cái gì? Trước đó nha đầu kia đã để nương ký bản cam đoan, tất cả tiền nó kiếm được đều thuộc về nó cả."
Thẩm Lý thị tức giận nói: "Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia chắc chắn đã biết được chuyện làm ăn này sẽ kiếm được tiền nên mới cố ý làm như vậy. Hôm nay nó cũng đến trấn trên bán, thật sự không biết đã kiếm được bao nhiêu tiền lời rồi!"
"Cái gì? Đến trấn trên bán rồi? Như vậy không phải càng kiếm được nhiều lời hơn sao? Nương đúng là càng già càng hồ đồ, sao lại không đồng ý yêu cầu của nó như vậy?"
Nghe đến đó, Thẩm Thủ Nghĩa đã lập tức ngồi bật dậy, hắn híp mắt nói tiếp: "Nếu tính như vậy thì một tháng nha đầu kia kiếm ít nhất cũng phải sáu bảy lượng."
"Nhiều như vậy sao?"
Thẩm Lý thị dốt đặc cán mai nên không biết tính toán, bây giờ vừa nghe Thẩm Thủ Nhân nói ra con số kia khiến bà ta cũng không còn bình tĩnh nữa. Với bà ta mà nói một tháng sáu bảy lượng chính là một khoảng tiền lớn.
"Đương gia, ngươi nghĩ cách đi, nhiều bạc như bậy không thể để cho con nha đầu ti tiện kia được lợi! Sau này Ninh Viễn nhà chúng ta còn phải tham gia khoa cử, đến lúc đó phải dùng đến rất nhiều bạc."
"Ngươi mau nói nội dung giấy cam đoan kia!" Thẩm Thủ Nhân giơ tay sờ cằm mình, đôi mắt nheo lại chặt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-192.html.]
"Là thế này! Thẩm Lý thị nói lại nội dung trong giấy cam đoan kia một lần nữa.
"Ha ha, hóa ra là như vậy! Vậy thì dễ thôi, hiện tại ta không có làm việc, chỉ cần bảo nương trực tiếp ra lệnh cho nha đầu kia giao cách nấu nước ô mai cho chúng ta là được rồi."
Thẩm Thủ Nghĩa lạnh lùng cười một tiếng: "Chỉ cần ta nói thì chắc chắn nương sẽ giúp ta. Hơn nữa trên giấy cam đoan kia chỉ nói không thể động vào tiền nha đầu kia kiếm được, cũng không nói không thể cầm lấy cách nấu kia, bí quyết nấu canh ô mai kia nói là con gà mái đẻ trứng vàng."
Vết thương của Thẩm Thủ Nhân đã hoàn toàn bình phục nhưng bởi vì bị thương nên phải dưỡng thương ba tháng, công việc trên trấn bị mất đi nên bây giờ mới trở thành không có việc làm thế này, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lỏng, chỉ biết đàn đúm với đám người vô lại, sống phóng túng trong thôn chơi bài bạc, đi lang thang khắp nơi.
Mỗi lần Thẩm Thủ Nghĩa nói đến chuyện để ông ta xuống ruộng hỗ trợ thì Thẩm Thủ Nhân lập tức giả vờ mình không khỏe, lấy đủ lý do từ chối.
Thẩm lão thái bất công, chỉ cần Thẩm Thủ Nhân kêu rên thì lập tức bao che ông ta mà mặc kệ mọi thứ, còn mắng Thẩm Thủ Nghĩa không có lương tâm, không bảo vệ huynh trưởng.
Thẩm lão thái đã nói đến như vậy, cho dù Thẩm Thủ Nhân có tức giận hơn cũng không thể nói thêm điều gì, ông ấy dứt khoát mặc kệ, dù sao ông ấy cũng đã không còn bất kỳ mong chờ nào với những người sống trong nhà chính nữa nên đã không còn cảm thấy đau khổ như trước kia.
"Đúng ha, sao ta lại không nghĩ đến nhỉ? Vẫn là đương gia ngươi tài giỏi!"
Nghe Thẩm Thủ Nhân nói như vậy, đôi mắt của Thẩm Lý thị lập tức phát sáng lên, sau đó bà ta phóng bàn tay mình đến vị trí lồng n.g.ự.c của của Thẩm Thủ Nhân: "Đương gia, ngươi thụ thương lâu như vậy rồi, hôm nay có muốn hay không?"