Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 495
Cập nhật lúc: 2024-09-18 10:56:38
Lượt xem: 41
Nghe được những lời này của Thẩm Bích Thẩm, lúc này Tống Nhất Phàm mới dần dần bình tĩnh lại, sau đó từ từ mở mắt ra nói, sau khi nhìn thấy là Thẩm Bích Thẩm, trên mặt hắn lập tức lộ ra sự kích động, thanh âm khàn khàn nhìn Thẩm Bích Thẩm nói:
"Nàng đã về rồi, không phải ta đang mơ chứ?"
"Không phải mơ đâu, ta thật sự đã về rồi, người thử sờ mà xem." Thẩm Bích Thấm rơm rớm nước mắt gật đầu nói, sau đó cầm tay Tống Nhất Phàm đặt lên mặt mình.
"Ấm... nàng thực sự đã trở về rồi!"
Cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay, lúc này Tống Nhất Phàm mới cảm thấy yên tâm, nhưng sau đó mặt hắn đột nhiên hiện lên một tia đỏ ứng, hắn đang chạm vào mặt của Thẩm Nhi cô nương. "Tiểu màn thầu, sao mặt ngươi lại đỏ như vậy, có phải thấy khó chịu ở đâu không?"
Lúc này trong lòng Thẩm Bích Thẩm chỉ quan tâm đến vết thương trên người của Tống Nhất Phàm, làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy chứ, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tống Nhất Phàm, nàng còn cho rằng hắn đang bị sốt, vội vàng vươn tay sờ thử trán của Tống Nhất Phàm.
Lần này, mặt của Tống Nhất Phàm lập tức hồng rực, ngay cả lỗ tai cũng đỏ đến mức muốn chảy máu. "Hình như sốt rồi."
Thẩm Bích Thấm cảm giác nhiệt độ trên trán của Tống Nhất Phàm dường như rất nóng, vì vậy trong ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của Tống Nhất Phàm, Thẩm Bích Thẩm đã cúi xuống, áp trán của mình vào trán của Tống Nhất Phàm.
Kiếp trước, nàng từng thấy rất nhiều người lớn làm như vậy để đo nhiệt độ cho con của họ, cho nên cũng không nghĩ nhiều, rất tự nhiên làm như vậy.
"Quái lạ, không sốt mà." Sau khi Thẩm Bích Thấm đứng dậy, trên mặt lập tức tràn đầy khó hiểu chống cằm tự hỏi.
"Tôi, tôi chỉ cảm thấy hơi nóng."
Một lúc sau Tống Nhất Phàm mới lắp bắp nói ra câu này, sau đó nuốt nước miếng nói: "Khát."
"À, ngươi đợi một lát."
Nghe thấy Tống Nhất Phàm nói như vậy, lúc này Thẩm Bích Thẩm vội vàng chạy đi rót nước cho hắn, bởi vì hiện tại Tống Nhất Phàm đang bị thương rất nặng, hoàn toàn không thể cử động được, cho nên Thẩm Bích Thẩm chỉ có thể dùng thìa con bón từng thìa từng thìa cho hắn uống.
Nhìn dáng vẻ dịu dàng này của Thẩm Bích Thẩm, nghĩ đến cảm giác tiếp xúc thân mật vừa rồi, nhịp tim Tống Nhất Phàm không ngừng nhảy lên, hương thơm đặc trưng kia của thiếu nữ dường như vẫn còn vương vấn nơi chóp mũi của hắn, khiến người như si như say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-495.html.]
"Còn muốn uống nữa sao?" Sau khi bón xong một chén nước, Thẩm Bích Thấm nhìn về phía Tống Nhất Phàm hỏi.
"Không uống nữa." Lúc này Tống Nhất Phàm mới phục hồi tinh thần, khuôn mặt ửng hồng khẽ lắc đầu. "Có lẽ ngươi cũng đói rồi, ta đi bảo bọn họ nấu gì cho ngươi ăn."
Thẩm Bích Thẩm cười nói, sau đó đứng dậy định đi ra ngoài.
"Thấm... Thấm Nhi cô nương." Không ngờ tay của nàng lại đột nhiên bị Tống Nhất Phàm nắm lấy.
"Ừm, sao thế?" Thẩm Bích Thẩm khó hiểu quay đầu lại hỏi.
"Thấm Nhi cô nương, tôi... trong lòng tôi..."
"Ngũ muội, muội cuối cùng cũng về rồi."
Tống Nhất Phàm hít sâu một hơi, vừa định mở miệng nói chuyện thì cửa đột nhiên bị người đẩy ra, hai huynh đệ Thẩm Trí Viễn và Thấm Kỳ Viễn thở hổn hển từ ngoài chạy vào.
"Hai người đang làm gì thế."
Khi hai người vừa bước vào liền nhìn thấy hình ảnh tay trong tay kia của hai người họ, không khỏi sửng sốt nói.
"À, tiểu màn thầu đang muốn nói gì đó với muội, thì hai người các huynh đột nhiên xông vào."
Sắc mặt của Thẩm Bích Thẩm bình tĩnh nói, sau đó quay đầu nhìn Tống Nhất Phàm hỏi: "Tiểu màn thầu, ngươi đang định nói gì với ta vậy?"
Nghe được những lời kia của Thẩm Bích Thẩm, hai huynh đệ Thẩm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn cũng đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tổng Nhất Phàm.
"Tôi... tôi đang muốn nói là bản thân không muốn ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ."
Tống Nhất Phàm cố kìm nén sự bi thương trong lòng mình, buồn buồn nói ra những lời này.