Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 121: Một Chút Cũng Không Để Ý
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:11
Lượt xem: 79
Gần 6:30, Hàn Lặc về nhà.
Ngoại trừ hai đứa nhỏ, những người khác đều đã đợi ở phòng khách rồi,
Ngoại trừ hai cái hài tử, những người khác ở phòng khách chờ rồi, Hàn Thành Hồng đặc biệt gọi chồng cùng nhau trở về, mọi người phân ra ngồi thành hai nhóm, anh vừa vào cửa, mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía anh.
Anh giật giật khóe miệng, bình thản ung dung đi qua ngồi xuống, tùy ý gật đầu ra hiệu, không nói chuyện.
Hàn Thành Hồng mi tâm nhăn lại, muốn nói anh vài câu, đã bị người chồng bên cạnh kéo lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ lại những gì cha vừa nói, sắc mặt cô ta nghiêm lại, quyết định tạm thời không cùng Hàn Lặc so đo.
Ánh mắt Hàn Đại Nghiệp khẽ quét qua trên mặt tất cả mọi người, đem biểu cảm của từng người nhìn vào trong mắt.
Lão đại rất có phong thái của một người làm anh, không kiêu ngạo không nóng nảy. Lão nhị khuôn mặt nghiêm túc, một tay nắm chặt lấy con rể, lão Tam. . . Cuối cùng chuyện tình cảm không tốt, lại sinh lòng oán giận.
Lại nhìn lão tứ chân bắt chéo, vẻ mặt không sao cả, n.g.ự.c Hàn Đại Nghiệp muốn nghẹn lại.
Ông ta quay mặt đi, nhắm mắt làm ngơ.
Trực tiếp lấy ra hai danh sách được bọc trong một quả bóng và đặt chúng trên bàn: “Ngoại trừ đồ cưới chuẩn bị cho lão tam, mọi thứ trong nhà đều có trên danh sách. Tôi đại khái đã phân chia theo giá trị, tuy có thể không được chia đều 100%, nhưng cũng không kém nhiều. Bốc thăm đi, ai bắt được cái gì thì lấy cái đó.”
Biện pháp này thật sự thô bạo và trực tiếp.
Ông ta vừa nói xong, ngoại trừ Hàn Lặc động tác không thay đổi, những người khác đều kinh ngạc đến đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Đàm Mỹ Phân nhìn con ruột, lại nhìn Hàn Thành Thanh, tràn đầy khó xử: "Như vậy có phải là có chút không tốt? Chẳng may hai anh em chọn được thứ vô dụng với mình. Tôi thấy không bằng để cho hai người nhìn xem, ai cần dùng đến thì cho người đó.”
Hàn Thành Tuyết ở một bên điên cuồng mà gật đầu.
Xe đạp trong nhà cũng có trong bản danh sách, nếu như anh cả chọn được thì cô ta còn có thể dùng, nhưng nếu như bị lão tứ lấy đi, những thứ này hoàn toàn không liên quan gì đến cô ta nữa rồi.
Hàn Đại Nghiệp: "Lão Tứ, lão đại, hai đứa nghĩ sao?"
Hàn Lặc: "Tôi không sao cả, nhanh làm cho xong để tôi còn trở về."
Hàn Thành Thanh liếc mắt nhìn anh, ánh mắt tối sầm lại, quay về phía Hàn Đại Nghiệp lắc đầu: "Cha, cứ theo như lời lão tứ nói mà xử lý, con là anh cả, con thế nào cũng được."
Hàn Đại Nghiệp lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nhưng rất nhanh lại thu liễm mà nói ra: “Sau khi ở riêng, lão tứ không cần dưỡng lão cho chúng ta. Nhưng về sau tiền lương hưu của cha và mẹ con cũng sẽ không liên quan gì đến lão tứ, con có đồng ý không?”
Hàn Lặc gật đầu: "Có thể."
Hàn Đại Nghiệp lại nói: “Lão đai lớn hơn mười mấy tuổi, lấy vợ sinh con toàn bộ đều dùng tiền trong nhà. Lão tứ từ nhỏ đã rời nhà, chưa từng dính tới ánh sáng trong nhà, nó lại nhỏ nhất đấy, theo lý, toàn bộ đồ cưới của lão tam đều sẽ do người anh cả như con chịu trách nhiệm.”
Nói đến chỗ này, ông ta dừng lại một chút.
Sắc mặt Hàn Thành Thanh khẽ biến, không hiểu sao cảm giác được có gì đó không ổn.
Quả nhiên, chỉ thấy Hàn Đại Nghiệp vẻ mặt tràn đầy yêu thương mà khích lệ hắn: "Nhưng lão Tứ xuống nông thôn nhiều năm như vậy, con lại kiên trì không ngừng cho hắn tiền bạc và đồ dùng hằng ngày, đây là một khoản chi tiêu không nhỏ rồi, cho nên một phần ba đồ cưới của Thành Tuyết sẽ do đứa em trai là lão tứ gánh chịu a."
Vừa vặn, làm cho Thành Tuyết nhớ kỹ điểm tốt của em trai, cũng khiến cho lão tứ trở nên thân thiện hơn với gia đình.
Hàn Lặc nhướn mi, hơi kinh ngạc.
Chợt giống như cười mà không phải cười.
Sắc mặt của Hàn Thành Thanh lập tức thay đổi, vô thức lườm Hàn Lặc: "Lão tứ —— "
Ánh mắt nghi ngờ của Hàn Đại Nghiệp dò xét qua lại trên người hai anh em, cuối cùng rơi xuống trên người Hàn Lặc: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hàn Thành Thanh cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, tay nắm thành quyền dấu ở sau lưng.
Hắn nhìn Vương Tuệ Nhã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-121-mot-chut-cung-khong-de-y.html.]
Ánh mắt kia hơi thâm ý, tràn đầy uy hiếp, đừng nói ra những lời khiến cô ta sẽ phải hối hận: "Tuệ nhã, em vẫn nên giải thích với cha cho rõ ràng a."
Trong lòng Vương Tuệ Nhã trầm xuống.
Chợt ngẩng đầu.
Cảm nhận được luồng khí đáng sợ phát ra từ người đàn ông bên cạnh mình, trái tim cô ta bỗng nhiên xiết chặt lại, cô ta hoảng sợ mà đứng lên: “
Phát giác được bên cạnh nam nhân tản mát ra khủng bố khí tức, trái tim bỗng nhiên chặt lại, nàng cuống không kịp mà đứng người lên: “Cha, con, con có chuyện muốn nói.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều có chút sâu xa.
Đến cùng có điều gì quan trọng như vậy, mà cần phải nói ra trong lúc phân nhà này.
Lại nhìn vẻ mặt đau khổ của Vương Tuệ Nhã, thân thể không ngừng run rẩy, mà Hàn Thành Thanh lại thống khổ và áy náy nhìn Hàn Lặc, sự nghi ngờ này càng sâu rồi.
Hàn Thành Tuyết sợ "con vịt" vừa đến tay đã bay mất, lúc này lại dốc sức liều mạng mà b.ắ.n d.a.o găm về phía Vương Tuệ Nhã.
Chỉ có Hàn Lặc, thủy chung vẫn như một người ngoài cuộc, lạnh lùng ha ha cười.
Hàn Đại Nghiệp trầm mặt, nhìn chằm chằm vào Vương Tuệ Nhã, không buông tha bất kỳ một tia biến hoá nào trên mặt cô ta, nghiêm khắc nói: "Con nói."
Vương Tuệ Nhã cúi mặt, khóe miệng cười khổ.
Trong lòng cô ta rất sợ hãi, nhưng cả người giống như đã c.h.ế.t lặng. Cô ta hung hăng nắm chặt lòng bàn tay, đau đớn làm cho thần chí cô ta tỉnh táo lại, đã ở nhắc nhở chính mình giờ phút này đang gặp phải khốn cảnh.
Giọng nói của cô ta run run, nói lắp ba lắp bắp: "Cha, là con đã làm sai, nhưng không phải là do con cố ý đấy, cha nhất định phải tha thứ cho con. Tiền cùng đồ dùng hằng ngày mà Trần Thanh chuẩn bị cho em út. . . Đều bị con đưa về nhà mẹ đẻ rồi. Em con thân thể của hắn không tốt, sống không dễ dàng, con. . . Là con tự chủ trương, chuyện này không liên quan gì với Trần Thanh, lúc trước anh ấy cũng không biết, con. . . Ô ô ô, em út tha thứ cho chị, được không?"
Sắc mặt Đàm Mỹ Phân sững lại, không dám tin mà nhìn Vương Tuệ Nhã.
Làm sao cô ta dám cắt xén đồ của lão tứ? Sống ở nông thôn khổ thế nào bà ta rõ ràng nhất, dù lão tứ xuống nông thôn lúc còn trẻ khoẻ nhưng lại chưa từng lao động, sợ là không kiếm nổi bao nhiêu công điểm, chỉ dựa vào người trong thôn cứu tế lương thực sao có thể ăn no?
Khó trách nó vừa về đến liền cùng người trong nhà bất hòa rồi, hoá ra là vì tiện nhân Vương Tuệ Nhã này!
Đàm Mỹ Phân cũng không biết là vì cảm thấy bất công cho con trai ruột, hay là xuất phát từ việc Vương Tuệ Nhã đã chiếm cứ vị trí là vợ của Hàn Thành Thanh một thời gian dài mà thống hận, đứng dậy đi về phía cô ta, hung hăng mà quăng ra một cái tát.
BA~ ——
Tiếng bạt tai vang vọng trong phòng khách.
Má Vương Tuệ Nhã lập tức sưng đỏ lên.
Đàm Mỹ Phân chưa hết giận, còn muốn tiếp tục đánh.
Hai chị em Hàn Thành Hồng cùng Hàn Thành Tuyết lại vừa khuyên nhủ, không ngừng nói tốt trấn an tâm tình của bà ta, Đàm Mỹ Phân thấy có người khuyên nhủ, ngược lại càng khóc sướt mướt, càng thêm lợi hại: "Tôi đã làm gì có lỗi với cô, sao cô có thể làm như vậy với con của tôi, cô nói, có phải là cô có chủ tâm muốn phá hư tình cảm mẹ con chúng tôi? Hàn Lặc ah, con mở to mắt nhìn xem, mẹ không có mặc kệ con, là người phụ nữ có tâm tư ác độc này, cái gì cũng muốn đưa về nhà mẹ đẻ, mẹ thực là mệnh khổ. . ."
"Con trai, mẹ thực xin lỗi con, con đừng tức giận với mẹ được không?"
Hàn Lặc nhíu mày: "Được rồi!"
"Trước đem chính sự làm cho xong xuôi." Hàn Lặc nhìn đồng hồ, trên mặt không có nửa phần động lòng.
Là ai làm đấy, sau lưng có người sai sử hay không rất quan trọng sao?
Vương Tuệ Nhã tự thú Hàn Lặc không để ở trong lòng, anh đối với đám người này không có chút chờ mong nào, tự nhiên sẽ không quan tâm bọn hắn đối xử như thế nào với mình.
Anh hỏi Hàn Đại Nghiệp: "Tôi cứ chọn một cái là được, đúng không?"
Hàn Đại Nghiệp sững sờ: "Chọn a, chọn cái nào thì lấy cái đó."
Ánh mắt của ông ta sắc bén, cố gắng tìm kiếm chút quan tâm trên mặt con trai nhỏ, nhưng kết quả đã làm ông ta thất vọng, Hàn Lặc thật sự một chút cũng không để ý, điều này đại biểu cho cái gì?
Đây là một sự thất vọng hoàn toàn đối với gia đình rồi ah.
Đến mẹ ruột hối hận xin lỗi cũng không cách nào có thể khơi dậy cảm xúc của hắn.
Mắt Hàn Đại Nghiệp tràn đầy thất vọng.