Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 137: Đặc Biệt Ngọt
Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:35
Lượt xem: 65
Tưởng Lục kinh ngạc, vẻ mặt đờ đẫn.
Tưởng Cầm khiếp sợ phải che miệng lại, nhịn xuống tiếng thét xúc động.
Túc An càng là trời đánh xuống sấm sét.
Đại Mạn ngửa đầu, buồn bã cười cười: "Hôm nay em tới gặp anh, chính là muốn mang bảo bảo tới gặp ba ba một lần cuối cùng, trở về em sẽ bỏ đứa bé, Tưởng Lục anh yên tâm, em không muốn phá hư hôn sự của anh, em có sự kiêu ngạo của em, em không có thấp kém như vậy."
Túc An hai mắt tối sầm, ngàn vạn cảm xúc xông lên đầu, thất thố chửi ầm lên: "Cô giả bộ cái gì? Nếu quả thật cô không muốn phá hư hộ sự của tôi cùng Tưởng Lục, hôm nay đã không đem việc này nói ra, chính mình lén lút bỏ đi là được, bây giờ nói ra không phải là tranh thủ sự đồng tình của anh ấy, để cho anh ấy hồi tâm chuyển ý sao?"
Loại bạch liên hoa trà xanh này cô ta đã gặp nhiều, cô ta đã đọc rất nhiều trong tiểu thuyết đây này.
Đại Mạn quay đầu lại, không buồn cũng không vui nói: "Túc tiểu thư, nếu như không phải các người lao tới, tôi xác thực không có ý định nói ra miệng. Trong lòng tôi Tưởng Lục là quân tử, là một người rất có trách nhiệm, mà cô lại..."
Cô ta lắc đầu, say đắm mà liếc nhìn Tưởng Lục: "Tôi chỉ là nhìn không được cô hùng hổ dọa người, tôi muốn nói cho hắn biết, có người không đủ thích hắn lựa chọn huỷ hôn, bên cạnh vẫn còn có một người yêu hắn."
Túc An bị tức đến nói không ra lời.
"Tưởng Lục, gặp lại! Em chúc anh hạnh phúc."
Đại Mạn nhìn hắn thật sâu, không chút nào che dấu yêu thương mãnh liệt, lập tức quay người kiên quyết rời đi.
Tưởng Cầm gấp đến độ dậm chân tại chô, vậy phải làm sao bây giờ à? Chẳng lẽ thật sự để cho cô ta bỏ đứa bé, ai, sớm biết sẽ gặp phải việc này, cô ta đã không cùng Túc An đi ra ngoài rồi.
Cô ta bên này đang xoắn xuýt lấy, liền thấy anh cả run lên, chạy về hướng Đại Mạn.
Cô ta quay đầu nhìn lại, thầm nghĩ không tốt.
Người đã ngã xuống đất ngất đi rồi. Tưởng Cầm cũng đuổi theo: "Anh, cô ta không sao chứ, mau đưa người đến bệnh viện."
Tưởng Lục: "Được."
Lúc này hắn căn bản chẳng quan tâm Túc An, ôm lấy Đại Mạn bỏ chạy.
Chỉ để lại Túc An lẻ loi trơ trọi mà nhìn bóng lưng hai anh em, bi thương cười cười.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chuyện này rơi vào tay ngõ Văn Hóa, Túc Miểu cả kinh thiếu chút nữa bị chiếc búa nhỏ nện vào tay.
Hàn Lặc đoạt lấy cái búa trong tay cô, nhìn tảng đá bị cô gõ đến gồ ghề sứt sẹo, tức giận nói: "Nghịch ngợm thật đấy, đi qua một bên chơi, xem em đã làm nó thành dạng gì rồi, đồ gây rối."
Túc Miểu nịnh nọt cười cười.
Lông mi nháy nháy, nhưng cái m.ô.n.g nhỏ lại không chịu nhúc nhích. Không những không nhúc nhích, còn nắm chặt cánh tay Hàn Lặc không buông, vội vàng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy, làm sao anh biết, em không nhận được điện thoại trong nhà?"
Hàn Lặc thuận thế ngồi xuống, đột nhiên từ phía sau lưng lấy ra một miếng mứt quả đưa cho Túc Miểu.
"Tưởng Lục phong lưu quá, đối tượng trước mang thai, tin tức này sao có thể dấu diếm được? Anh đoán lúc này Túc An vẫn còn muốn c.h.ế.t muốn sống đấy, mẹ vợ đang vội vàng trấn an cô ta, còn không biết kế tiếp sẽ xử lý như thế nào, lúc này mới chưa thông báo cho em."
"Thế nào, mứt quả này ăn ngon không, anh đặc biệt đi một vòng mười cây số để mua nó ở một cửa hàng cũ ở phía nam thành phố đấy”.
Đề tài này xoay chuyển quá nhanh, Túc Miểu chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng.
Trong miệng cô còn cắn mứt quả, hai má phình lên đấy, lộ ra bộ dạng ngốc nghếch: "Ngon!" Trả lời xong, thuận tay giơ mứt quả đưa tới miệng Hàn Lặc: "Này? Ăn không."
Hàn Lặc mỉm cười, đẩy ra xâu mứt quả ra, nhanh chóng hôn xuống khóe miệng cô, đầu lưỡi l.i.ế.m sạch chút vụn đường nơi khóe miệng cô: "Thật sự rất ngon, đặc biệt ngọt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-137-dac-biet-ngot.html.]
Sau khi định ngày kết hôn, anh liền càng ngày càng làm càn, mỗi lần luôn trêu chọc cô, Túc Miểu vẫn còn có chút xấu hổ, niềm vui sướng chạy khắp cơ thể và sự bối rối cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện trộn lẫn vào nhau, làm cả người cô như muốn chia ra làm hai.
Một nửa kêu gào hãy đến gần hơn một chút, một nửa không ngừng phát ra cảnh báo, khuyên bảo chính mình nên rụt rè.
Hàn Lặc nắm tay cô, lôi kéo, hai người càng thêm gần nhau, giọng nói anh trầm khàn: "Túc Tiểu Meow."
Mỗi lúc anh gọi như vậy, ánh mắt sáng quắc nhìn Túc Miểu, Túc Miểu ngẩng đầu trừng anh, ngọn lửa trong mắt anh dường như có thể lây lan trong ánh nhìn đó, Túc Miểu cảm thấy mặt như bị phỏng, bờ môi cũng bị phỏng, toàn thân đều giống như bắt lửa.
Cô nhanh chóng dời ánh mắt, lại cắn một quả mận bắc, đợi hơi thở hỗn loạn kia tĩnh lại mới nói: "Anh lại muốn làm gì vậy?"
Một tiếng cười trong trẻo vang lên bên tai cô.
Tim Túc Miểu đập như sấm.
Vô thức l.i.ế.m liếm vị ngọt trên môi, cô đoán được anh ấy muốn làm gì, lý trí lại càng muốn nghe anh tiếp tục nói chuyện về Túc An cùng Tưởng Lục, nhưng về mặt tình cảm lại không muốn ngăn lại.
Cô không biết người khác khi yêu sẽ thế nào, nhưng kỳ thật cô rất thích cùng Hàn Lặc ôm nhau, có đôi lại đột nhiên muốn dán vào trên người anh, cô yêu cực kỳ cái cách anh nói chuyện.
Hàn Lặc quay đầu sang, vươn tay ra và kéo mặt cô lại, có chút cúi đầu xuống, bờ môi tới gần gương mặt cô, nhẹ giọng nỉ non: "Anh còn muốn ăn." Dứt lời, liền nhẹ nhàng dán trên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua cánh môi, đợi chút đường lưu lại hoàn toàn bị nuốt hết, anh liền thử thăm dò tiến công.
Muốn thêm nữa....ư
Dù cho hai người đã hôn qua rất nhiều lần, Túc Miểu vẫn khẩn trương đến nỗi n.g.ự.c đập bịch bịch, cô ngừng thở, đôi má trở nên đỏ bừng, đôi mắt chẳng biết đã nhắm lại từ lúc nào.
Hàn Lặc lưu luyến mà hôn một hồi lâu, thấy cô ngốc ngơ ngác không biết hô hấp, thoáng rút lui kéo ra một chút khoảng cách: "Đồ đần, há miệng hô hấp ah."
Lúc này trong đầu Túc Miểu đều là một mảnh bột nhão, hoàn toàn không có biện pháp suy nghĩ, nghe anh nói mà vô thức làm theo, cô vừa hé miệng, một giây sau, một đầu lưỡi ấm áp linh hoạt liền lách vào...
Qua một hồi lâu, Hàn Lặc mới buông tha cô.
Cúi đầu nhìn cô, thấy cô nhu thuận mím môi, cả khuôn mặt đỏ đến như đ.í.t khỉ, đôi mắt vốn đã quyến rũ lại có thêm một tầng nước, càng thêm câu người.
Cô xấu hổ một hồi lâu, Hàn Lặc đoán chắc là cô lại đang xây dựng tâm lý cho chính mình.
Đợi hơi thở chậm lại, cô ngẩng lên liếc anh một cái, sau đó lại quay mặt đi vì xấu hổ, vài giây sau lại nhịn không được mà nhìn anh.
Đáng yêu c.h.ế.t đi được...
Thiếu chút nữa khiến Hàn Lặc muốn hôn cô thêm lần nữa.
Hàn Lặc cười nhìn cô, thấp giọng nói: "Nhìn bộ dạng này của em thật muốn kết hôn thật nhanh, đến lúc đó xem anh có tha cho em không."
Lời này vừa ra, Túc Miểu trừng lớn mắt, như bị giẫm phải cái đuôi, đứng người lên: "Giữa thanh thiên bạch nhật, anh, anh nói cái gì đó."
Hàn Lặc cười ra tiếng, nhướn mi hỏi: "Anh nói cái gì rồi hả? Có phải là em đang nghĩ bậy bạ không."
Giọng nói trêu tức, Túc Miểu thật muốn cầm xi-măng mà trát lên mặt anh, cô "Hừ" một tiếng: "Em không nghĩ lung tung, anh tự mình biết, trong đầu đều là chuyện không sạch sẽ."
Hàn Lặc: "Không muốn nghe chuyện tiếp sau của Tưởng gia nữa hả?"
Nói đến chỗ này, bàn chân đang nhấc lên của Túc Miểu lại đặt xuống, cô chậm rãi đi tới, không phải ngồi bên cạnh Hàn Lặc, mà là ngồi đối diện với phiến đá kia.
"Nói mau, nói mau."
"Trước lúc anh trở về, Tưởng Lục vừa cùng mẹ hắn đại náo một trận, đang ở trong đại viện có rất nhiều người ở đó, anh thấy hôn lễ ba ngày sau sẽ có chút thay đổi đấy."