Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 167: Mắt Hai Người Này Đều Bị Mù
Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:01:52
Lượt xem: 36
Vừa chạy ra khỏi phòng trà, bên tay phải đã thấy mẹ Thẩm tức giận bừng bừng mà đứng đấy.
Thẩm Mãnh lập tức bị mẹ Thẩm nắm chặt lỗ tai: "Ngây người không đến 10 phút, anh đã bỏ chạy? Thẩm Mãnh, anh muốn chọc giận c.h.ế.t lão nương phải không?"
Thẩm Mãnh "Ôi, ôi" kêu to: "Mẹ, nhẹ chút, nhẹ chút, mẹ nghe con giải thích ah."
Mẹ Thẩm ha ha cười nói: "Được a, bây giờ nói, tôi xem anh còn có thể bịa ra lý do gì."
Thẩm Mãnh vội vàng đem lỗ tai của mình cứu thoát khỏi bàn tay mẹ, một tay đỡ mẹ Thẩm đang nổi giận đùng đùng, hai mẹ con chậm rãi đi về nhà.
Hắn lo lắng mẹ mình lần sau sẽ lại bị người ta lừa dối làm chuyện xấu, dứt khoát không gạt, đem mục đích của Phó Oánh toàn bộ đều nói ra.
Thẩm Mãnh không mang cảm xúc chủ quan, nói đến chuyện Phó Oánh ở trước mặt người lớn cố ý tạo ra chuyện Hàn Lặc cùng cô ta có quan hệ mật thiết bằng ngữ khí bình thản.
Nhưng mẹ Thẩm nghe được liền nhíu mày.
Trong ấn tượng của bà, Phó Oánh là người ôn nhu.
Lúc trước bà gặp được Phó Oánh mang cháu trai đi ra ngoài chơi. Khả năng vì không có kinh nghiệm, lúc cô ta mua kẹo đường cho đứa nhỏ đã buông tay, đứa bé trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, cũng may vận khí không tệ, đứa nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh còn nhớ rõ ông chủ bán kem, tự mình tìm trở về.
Hiện tại bà còn nhớ rõ bộ dạng lúc đó của Phó Oánh, gấp đến độ mặt không còn chút máu, khóc đến ngất luôn.
Cho nên khí bà mối nhắc đến Phó Oánh, bà cũng không để ý đến đối phương lớn hơn tên nhóc nhà mình hai tuổi, lúc này liền đồng ý .
Kết quả ——
"Thực sự không phải tùy tiện lừa gạt mẹ sao?"
Bà liếc qua Thẩm Mãnh, ánh mắt thể hiện rõ nếu anh dám nói dối, lão nương sẽ ở ngay trên đường cái dùng gậy gộc đánh c.h.ế.t tên nhóc bất hiếu nhà anh.
Thẩm Mãnh cười khổ: "Mẹ, con ở trong lòng mẹ, không hồ đồ như vậy a."
Hắn dù thế nào, cũng sẽ không bịa đặt, đi nói xấu cô gái người ta ah.
Mẹ Thẩm suy tư một lát, cũng hiểu được hắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.
"Được rồi, lần sau mẹ sẽ nói chuyện với con trước."
Miễn cho gặp quạ đen như hôm nay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Mãnh mở to mắt, hét to: "... Còn có lần sau? Mẹ, mẹ tạm tha cho con đi, đã là thời đại nào rồi, xem mắt là chuyện quá lỗi thời rồi ah, hai người xa lạ ngồi ở chỗ kia dốc sức liều mạng tìm chủ đề, rất lúng túng ah."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-167-mat-hai-nguoi-nay-deu-bi-mu.html.]
Mẹ Thẩm hung hăng nói: “Không muốn xem mắt, vậy anh hãy tự mình tìm đi ah, hoặc là anh hãy nói thẳng ra mình thích loại người nào, để bà mối dựa vào đó mà giới thiệu. Anh nhìn xem, mình bây giờ cũng đã hai lăm, cho dù tìm được đối tượng ngay bây giờ, cũng phải đợi mấy tháng sau mới kết hôn. Nếu vận khí tốt, vợ anh có thể lập tức mang thai, đợi đứa nhỏ sinh ra, anh cũng đã hai bảy hai tám tuổi. Anh không muốn sau này mang theo đứa nhỏ ra ngoài, người ta còn nghĩ là hai ông cháu chứ.”
Thẩm Mãnh: ...
Mẹ Thẩm lại nói: "Hàn Lặc so với anh còn nhỏ tuổi hơn, người ta cũng sắp có con rồi, anh đến vợ cũng tìm không thấy, không thấy mất mặt sao?"
Càng nói càng khoa trương.
Làm sao mà sắp có con rồi ? ? ?
Cứu mạng! ! !
Thẩm Mãnh: "Ngừng ngừng ngừng, mẹ, đừng nói nữa, con hiểu rồi. Mẹ chờ đi, con hiện tại liền đi chấp hành mệnh lệnh của mẹ, con đi tìm con dâu tương lai về cho mẹ."
Nói xong cũng chuồn mất.
Mẹ Thẩm cũng không có cách nào: "Tên nhóc thối, anh có bản lĩnh thì đừng về nhà."
Thẩm Mãnh bước chân không ngừng, thầm nghĩ vừa vặn, đợt này hắn liền không trở về nhà. Người lớn bức hôn thực quá đáng sợ , so với con mãnh thú và dòng nước lũ càng lớn.
Bên này Thẩm Mãnh vừa thoát khỏi khổ hải, bên kia Phó Oánh vẫn ngồi ở trong phòng trà.
Toàn bộ phẫn nộ bên trong đang ở biên giới chuẩn bị sụp đổ.
Cô ta cũng không muốn làm rõ là do tâm tư bị chọc thủng nên cảm thấy mất mặt mà tức giận, hay là vì ở trong mắt Thẩm Mãnh, cô ta không có chút mị lực nào càng làm cho người ta phiền muộn hơn.
Phó Oánh không muốn cùng Thẩm Mãnh phát triển hơn nữa, nhưng cô ta cho rằng, Thẩm Mãnh đối với cô ta nên có hảo cảm mới đúng.
Trong đại viện, bạn cùng lứa tuổi có mấy ai không thích cô ta đâu này? Ánh mắt bọn hắn nhìn cô ta luôn ôn nhu bao dung, lòng Phó Oánh luôn rõ ràng.
Không nghĩ tới Thẩm Mãnh lại không hiểu phong tình như thế.
Thật không hổ là anh em tốt của Hàn Lặc ah, hai người này đều mắt mù.
Càng nghĩ càng tức giận, Phó Oánh lập tức nghĩ đến người lắng nghe thích hợp nhất, Hàn Thành Tuyết.
Lúc Hàn Thành Tuyết nhìn thấy Phó Oánh, rất kinh ngạc: "Oánh Oánh, sao đột nhiên đến trong nhà tìm tôi?"
Trước kia đều là cô ta chủ động hẹn Phó Oánh, Phó Oánh ít đến trong nhà tìm cô ta chơi, lúc này nhìn thấy Phó Oánh, phản ứng của Hàn Thành Tuyết chính là ——
"Cô tìm tôi có việc gấp sao?"