Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 242: Vậy Sao Anh Không Làm?

Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:37:59
Lượt xem: 39

Túc Miểu hôn lại anh hai cái: "Số tiền đó chính là anh cho em đấy."

Hàn Lặc: "Cho em rồi, thì là của em. Vợ ơi, em yên tâm, anh sẽ không để cho em phải khổ đâu, về sau còn có thể cho em thêm nữa... thêm nữa...."

Túc Miểu gật đầu, mặt tràn đầy tin tưởng.

Hàn Lặc không ngờ cô ấy thật sự không quan tâm chút nào, cũng không hỏi anh có chắc không, bao lâu mới kiếm lại được, anh nói đưa cô liền đưa.

Cô ấy toàn tâm toàn ý tin tưởng chính mình.

Nghĩ đến đây, Hàn Lặc cảm xúc dâng trào, tình yêu mãnh liệt cuộn trào như không tìm được nơi để trút xuống, từ bụng đến tay chân đều bị kích động, muôn vàn cảm xúc khác nhau quay cuồng trộn lẫn trong đôi mắt sâu thẳm, cuối cùng cô đọng lại thành một thứ tình yêu nồng đậm không thể tách rời.

Anh nhẹ giọng: "Về nhà thôi, vịt chiên giòn mà để nguội, ăn sẽ không ngon nữa!”

"Vịt chiên giòn! ! Của lão Ngô mà dì Đỗ nói?" Túc Miểu vui mừng ngẩng đầu, ai ngờ động tác quá đột ngột, đỉnh đầu đập vào cằm Hàn lặc, cô nhanh chóng xoa lên cằm anh, thổi thổi vào chỗ đang dần đỏ lên: "Không đau, không đau, món vịt chiên giòn kia có thực sự thơm như vậy không?"

Hàn Lặc thuận thế nắm lấy cổ tay cô dẫn cô đến sân nhỏ bên cạnh, vừa đi vừa nói: "Thơm lắm! Từ đầu đường cách rất xa cũng đã có thể ngửi thấy được mùi thơm rồi, lúc anh qua đó, cả một dãy người xếp hàng dài từ cửa ra vào, đợi một tiếng mới đến lượt mình, ai da, có cửa tiệm này ở đấy, mấy tiệm tạp hóa xung quanh đều vắng như chùa bà đanh..."

Chỉ những người có tay nghề thực sự giỏi mới có thể mở được cửa hàng khác bên cạnh, nếu không cũng sẽ rất thê lương.

Tuy nhiên, vịt của nhà lão Ngô chỉ bán buổi chiều, sáng và tối đều không mở cửa, việc kinh doanh của các cửa hàng khác cũng không ảnh hưởng vào những thời gian khác, nếu không sớm đã đánh nhau.

Túc Miểu nghe mà chảy nước miếng.

Nắm tay Hàn Lặc hưng phấn lắc lắc giống như đứa trẻ con, lúc đi đường có chút nhảy về phía trước, Hàn Lặc vội vàng giữ người cô lại: "Nhảy cái gì, bên trong bụng còn có em bé đây này."

"Mới hai tháng, em chưa có chút cảm giác gì, anh quá cẩn thận rồi."

Mặc dù nói như thế, nhưng Túc Miểu vẫn kiềm chế lại, thành thành thật thật.

Chờ cho một miếng vịt chiên giòn vào miệng, Túc Miểu cảm động đến nước mắt lưng tròng, trời ạ, ăn quá ngon rồi, da được nướng chín tới xốp giòn, thịt mềm, "con vịt" xui xẻo được xử lý được rất sạch sẽ, mập mà không ngán, kích thích vị giác.

Cô gào lên một tiếng: "Ngon thật ah."

Vừa nói vừa gắp cho Hàn Lặc một cái chân vịt.

Hàn Lặc hé miệng cười, không từ chối tấm lòng của vợ, cắn một cái: "Chà, ăn rất ngon."

Cũng không biết là "con vịt" ăn ngon, hay là cái gì qua tay Túc Miểu cũng đều ăn rất ngon.

Vợ chồng son chia ra ăn nửa con vịt, nửa còn lại để cho Đỗ Kim Sinh. Đỗ Kim Sinh không có người thân, bà lại không thích xuất hiện trước mặt người ngoài, bởi vậy thật sự cô đơn, Túc Miểu nhìn không chịu được, nên mấy ngày hôm trước đã mua một cái TV để trong phòng bà ấy.

Mặc dù là TV đen trắng, nhưng cũng có thể xem giải trí trước khi đi ngủ rồi.

Đỗ Kim Sinh bưng nửa con vịt, rất vui vẻ, vừa xem tivi vừa gặm "con vịt" ngon lành, bà rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Ngủ cũng có thể cười ra tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-242-vay-sao-anh-khong-lam.html.]

Mà ở nhà chính bên kia.

Sau khi tắm rửa đi ngủ, Hàn Lặc nói về ý định của Thẩm Mãnh, cuối cùng nói: "Ý tưởng của Thẩm Mãnh không tệ, hiện tại tiến vào lĩnh vực bất động sản nhất định sẽ có lợi nhuận lớn."

Túc Miểu nghe nói như thế không nhịn được hỏi: "Sao anh chắc chắn như vậy? Làm kinh doanh không phải có lời có lỗ đấy sao?"

Cô khẽ cử động, chiếc chăn bông được đắp kín lại lộ ra một khe hở, hơi lạnh len lỏi vào trong chăn, Túc Miểu vội vàng ôm chặt lấy Hàn lặc, một tay anh ôm lấy cô, một tay kéo chăn thật chặt.

Nói ra: "Mức sống của chúng ta ở trên 90% dân số, trong nhà còn có chút tiền cất dành, nên ta cũng không phải lo lắng về chỗ ăn ở."

"Khu vực của chúng ta cũng không tệ lắm. Trước kia thuộc về những gia đình trong giới quan chức, sau này mặc dù bị phân ra gần hết, nhưng nghĩ lại, những người có thể được phân đến nơi này, ai mà không có chút quan hệ, chỉ xem quan hệ mạnh hay mạnh hơn thôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

"Anh đã từng vào khu ký túc của nhà máy thực phẩm. Tình trạng phổ biến là khi ba thế hệ ông bà hoặc bốn thế hệ cùng chung sống trong một căn nhà rộng khoảng 30m2. Trẻ nhỏ thì không sao, kéo rèm lại cũng có thể ở được nhưng con cháu lớn lên cưới vợ cưới chồng thì sao? Đâu thể sống được.”

"Rất nhiều nhà máy cũng phân chia phòng cho công nhân viên chức, nhưng cũng cần nhiều điều kiện, tuổi nghề dài hay ngắn, có được đánh giá là nhân viên tiên tiến không, có người thân là cán bộ hay không ... Đa số mọi người không được phân phòng, chưa kể bên ngoài còn nhiều người lang thang không có chỗ ngủ, em nghĩ việc này có thể kinh doanh được không?"

Túc Miểu nghe mà ngẩn ra.

Nhưng nghĩ lại thì cũng có lý, phải công nhận là Hàn Lặc nói đúng.

"Vậy sao anh lại không làm?"

Túc Miểu có chút tò mò khi Hàn Lặc không muốn đầu tư vào việc kinh doanh có lãi ổn định mà không thua lỗ.

Hàn Lặc bất đắc dĩ nắm ngón tay của cô: "Không phải anh không muốn, mà là anh không làm được. Công nhân kỹ thuật trong công ty đã có tiến triển rồi. Nếu anh cũng giống như Thẩm Mãnh, rút hết tài chính về, vậy những khoản đầu tư trong nửa năm qua coi như trôi theo dòng nước."

"Chúng ta lấy tiền mua cổ phần công ty của Thẩm Mãnh, sau này có chút tiền dư dả, cũng có thể đầu tư vào một chút, đến lúc đó Thẩm Mãnh chắc đã tìm ra được đường đi rõ ràng rồi, chúng ta chỉ cần bỏ ít tiền, còn không cần gánh rủi ro lúc đầu, cũng không có gì là không tốt."

Việc làm ăn, đương nhiên là càng làm càng lớn.

Anh không ngăn Thẩm Mãnh kiếm được lợi nhuận lớn, đến lúc đó Thẩm Mãnh cũng sẽ không từ chối anh. Nói cho cùng, tất cả đều có lợi.

Túc Miểu nghe thấy anh trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã suy nghĩ rõ ràng ưu nhược điểm của chuyện này, cô không khỏi thầm tán dương, quả nhiên là người đàn ông của cô, anh sẽ không bao giờ tỏ ra chán chường, thiếu tinh thần chiến đấu, khiến cho người ta đặc biệt cảm thấy rất yên tâm.

Lập tức ôm lấy mặt của anh nói: "Chồng à, anh thật là lợi hại, sao anh cái gì cũng biết thế? Em quá bái phục anh rồi."

Khi cô nói lời này, những rung động nhẹ trong đôi mắt cười của cô, ngượng ngùng đáng yêu.

Hai mắt Hàn Lặc mờ mịt, giọng nói trở nên khàn khàn: "Đừng câu dẫn anh."

Kể từ khi phát hiện có thai, cả hai ngày nào cũng ngủ đắp chăn bông nói chuyện phiếm, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, đối với một người đàn ông nồng nhiệt với chuyện vợ chồng, thực sự dày vò không ít.

Nhưng cô gái của anh thỉnh thoảng muốn làm chuyện xấu, ỷ vào việc anh không dám động vào cô nên hết lần này đến lần khác luôn câu anh, cô nhóc này thật sự phải thu thập mà.

Túc Miểu cắn môi của anh, cười vang lên: "Là chính lòng anh bất chính."

Yết hầu của anh nhấp nhô, khó khăn rời mắt khỏi khuôn mặt cô, đưa tay đặt ở sau đầu cô, áp cô vào trong ngực, ồm ồm nói: "Ngủ đi."

Loading...