Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 243: Thay Đổi Rất Nhiều.
Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:38:00
Lượt xem: 66
Hai ngày tiếp theo Túc Miểu vẫn rất bận.
Đến ngày 29, Túc gia tổ chức tiệc cuối năm.
Đây là một trong những phong tục của người An Nam, bất kể người dân ở thành phố hay vùng nông thôn xung quanh, ngay khi bước vào tháng 12 âm lịch, họ bắt đầu g.i.ế.c lợn mời cơm rồi.
Ở nội thành trong nhà không nuôi heo, ngược lại có thể tích lũy được mấy vé thịt, trước năm mới dọn bàn, rủ bạn bè người thân đến hội tụ đông đủ.
Sang sớm ngày 29, hai vợ chồng trở về Túc gia.
Đây là lần thứ hai Túc Miểu nhìn thấy Tưởng Lục.
Thay đổi rất nhiều.
Nhớ rõ lần đầu tiên anh ta hung hăng tìm đến ngõ Văn Hóa và nói với Hàn Lặc những lời cay nghiệt, dáng vẻ thư sinh, tính tình bốc đồng da mặt mỏng, nhưng nhìn chung anh ta vẫn là một người rất có tinh thần.
Lúc này gặp lại, cả người anh ta đều trở nên chán nản.
Tinh thần của con người là một thứ rất kỳ diệu, khó nắm bắt và không thể diễn tả được, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng những thay đổi trong tâm lý của đối phương.
Túc Miểu nhìn như vậy càng cảm thấy ý định của Túc An sẽ thất bại.
Một người với tinh thần suy sụp như vậy, cho dù anh ta có tham vọng đến đâu, cũng sẽ từng bước đi xuống dốc.
"Miểu Miểu, đã lâu không gặp." Hắn giật giật khóe miệng, có vài phần miễn cưỡng.
Mặt Túc Miểu vẫn thế, cười gật đầu: "Ừ, lâu rồi không gặp, dì Dương và những người khác đâu rồi, sao không ở đây?" Hai nhà là bạn tri kỉ, lại là thông gia, nên đương nhiên không thế vắng mặt.
Ánh mắt Tưởng lục hướng sang bên cạnh, nhàn nhạt cười: "Mẹ tôi cùng dì Liễu sang nhà bên cạnh mượn đồ."
Túc Miểu gật đầu, không nói gì nữa, Hàn Lặc cũng không thèm nhìn Tưởng Lục, hai người vốn không có giao tình gì, Túc Miểu với Túc An cũng không phải chị em, cho nên hai người ngầm hiểu và cảm thấy không cần thiết phải có liên hệ gì với nhau.
Trong phòng, Ngô Hồng Ngọc đang nhổ lông gà, Túc Vệ Quốc và cha Tưởng giúp khiêng chiếc bàn vuông trong nhà kho ra sân, còn ba đứa trẻ thì theo Túc Trì ra phố mua pháo hoa và đồ ăn vặt.
Túc Miểu liếc thấy Túc An đang ngồi ở phòng khách ôm bụng ăn quýt, ý bảo Hàn Lặc đi giúp đỡ, rồi đến phòng bếp.
Hàn Lặc giúp lấy nước lau chùi bàn ghế.
Túc Miểu vào phòng bếp, thoáng chốc cảm thấy quanh người đều ấm lên rồi, cô tiến đến bên cạnh Ngô Hồng Ngọc, hiếu kỳ hỏi: "Chị dâu, trong phòng đang đốt cái gì, sao lại ấm như vậy."
Ngô Hồng Ngọc tiếp tục vặt lông: "Cái bếp than bên cạnh, từ sáng sớm đã hầm chân giò."
Túc Miểu hít hít mũi, thật sự ngửi thấy được mùi thơm phảng phất, cô cầm ghế nhỏ ngồi: "Còn có chuyện gì em có thể làm nữa không? Em rửa rau cũng được."
Ngô Hồng Ngọc liếc xuống bụng của cô, một hồi, chỉ vào mớ măng tây trên bàn.
Lại chỉ xuống d.a.o lột vỏ treo trên tường, "Cẩn thận một chút ah, đừng cắt phải tay."
"Chuyện nhỏ." Túc Miểu trả lời tràn đầy tự tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-243-thay-doi-rat-nhieu.html.]
Ánh mắt Ngô Hồng Ngọc liếc nhìn vào phòng khách, sau lại nhìn sang Túc Miểu đang cúi đầu gọt vỏ, không nhịn được mà oán thầm, tính tình hai em gái của chồng thật đúng là. . . quá khác nhau.
Thành thật mà nói, Túc Miểu cũng không giúp được gì nhiều, cô ấy vẫn phải làm phần lớn công việc bếp núc.
Nhưng mỗi lần con bé về nhà, ít nhất luôn chủ động yêu cầu giúp đỡ.
Điều này khiến Ngô Hồng Ngọc cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Dù sao em chồng lớn như vậy, nguyên nhân không biết làm việc nhà ngoại trừ mẹ chồng nuông chiều, trước kia mình cũng không ít lần nuông chiều con bé, được cả gia đình nuông chiều làm sao có thể làm được, đương nhiên là phải nhịn rồi.
Nhưng có phần tâm ý này luôn tốt hơn người tới làm khách một cách đương nhiên như vậy, chỉ chờ ăn sẵn.
"Biết Tưởng Lục xử lý đứa bé kia thế nào không?" Ngô Hồng Ngọc đè thấp giọng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Miểu gật đầu, không ngẩng đầu nhìn cô ấy, thuận miệng nói ra: "Làm như thế nào, chẳng lẽ thật sự cho người khác?"
Ngô Hồng Ngọc: "Không cho đi, anh ta kiên trì muốn nuôi, cũng không phải không được dùng danh nghĩa thân thích."
Túc Miểu "Ah" một tiếng, kinh ngạc mở lớn miệng, dường như có thể nhét được một quả trứng vịt, cô hỏi: ". . . Túc An có thể cam tâm tình nguyện à?"
Ngô Hồng Ngọc: "Đương nhiên không vui, nhưng Tưởng Lục trực tiếp cho đứa trẻ lên hộ khẩu, đặt tên là Tưởng Đại, Tưởng Đại, Tưởng Đại, con trai của Tưởng lục và Đại Man, thật xấu hổ khi nói ra cái tên này."
Nói đến đây, trong lời nói Ngô Hồng Ngọc thêm vài phần thổn thức.
Hành động của Tưởng Lục quả thật khiến người ta không biết nói gì, nếu thật sự thích Đại Man như vậy thì trước kia sao lại bị Túc An chui vào chỗ trống, chui vào cũng coi như xong, hai người không thể không hủy bỏ hôn ước, nhưng hắn ta, một là không nói rõ ràng với người lớn trong nhà, hai là không làm cho Đại Man yên tâm, lúc này mới làm cho dì Tưởng không cam lòng và lấy tiền sỉ nhục Đại Man, rồi xảy ra chuyện bắt Đại Man phá thai rời đi.
Nhưng cô gái kia cũng hung ác, lấy tiền, còn ương ngạnh, tình nguyện hủy tương lai một đứa bé, cũng muốn Tưởng gia náo loạn không được yên bình.
Túc Miểu nghe xong cũng không biết nói gì cho phải.
Chuyện của người khác, cũng không tới phiên cô nói ai đúng ai sai.
Chỉ là nghe Ngô Hồng Ngọc nói Đại Man không chỉ không đơn thuần, mà còn không chính trực, nhưng Túc Miểu có ý kiến khác.
Ai quy định người khác phải đơn thuần, cho dù lòng dạ phức tạp đến đâu, nếu không lợi dụng người khác, cũng không có gì đáng trách.
Vả lại, giữa nam và nữ, nếu ai đó phụ cô ấy khiến cô ấy quá hận, muốn trả thù thì làm sao giữ được “Điểm mấu chốt”, đương nhiên phải đ.â.m đầu vào chỗ sâu nhất.
Bằng không thì ôm đứa con đến khóc sướt mướt kể lể chuyện mình thật khổ, để bày tỏ sự tổn thương do mối quan hệ này gây ra?
Túc Miểu không nghĩ rằng cô ta thực sự hạnh phúc khi mang đứa trẻ đến, nhưng thoải mái hay không là việc của người ta, cũng không làm phiền người khác, nên không cần phải chỉ trích họ "thâm trầm, quá mang thù” đến công kích đối phương.
Mà chị dâu chính là người như vậy, miệng lưỡi như dao, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, thấy ai gặp tình cảnh khó khăn sẽ đáng thương cho người đó, cũng không thật sự cảm thấy Đại Man vô cùng ác độc.
Bằng không, với những lời tàn nhẫn mà cô ấy nói ngày đó, nói cái gì mà nếu có Túc An thì không có cô ấy, bây giờ có Túc An ở đây, cô ấy sẽ tức giận đến mức rời khỏi nhà.
Nhưng cô ấy vẫn đang bận rộn trong bếp.