Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 260: Cô Ấy Nên Có Một Bầu Trời Rộng Lớn Hơn.
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:29:39
Lượt xem: 42
Theo như ý muốn của Túc Miểu, quần áo của con phải do mẹ tự may, nếu là bé trai thì không cần may họa tiết quá cầu kì, nhưng nếu là bé gái thì lại khác.
Hàn Lặc ngẫm lại cũng thấy cũng có lý.
Việc tìm hiểu giới tính của con sớm sẽ tiện hơn cho việc mua đồ dùng cho bảo bảo, thậm chí anh đã nghĩ đến việc mua những thứ cần thiết cho bảo bảo từ một đến ba tuổi trong lần đi công tác tới.
“Ăn cái gì?” Túc Miểu chậm rãi ngồi dậy, hai tay ôm mặt, nhẹ giọng nói: “Giúp em đem cái váy hoa màu xanh lam tới đây đi, cái có dây thắt.”
Hàn Lặc mở tủ quần áo, loay hoay với một dãy váy treo, cuối cùng cũng tìm được chiếc váy mà cô đang nói tới.
Liền nghe thấy giọng nói nửa nũng nịu nửa than thở của Túc Miểu: “Không phải nói cửa hàng bách hóa thì cái gì cũng có sao, đúng là hữu danh vô thực mà, em chỉ muốn tìm đồ cho bà bầu thôi mà cũng không có, à không.. cũng không hẳn là không có, mà là hầu như họ đều gợi ý cho bà bầu mặc những bộ đồ kích cỡ lớn nhất, mặc vào không khác gì cái thùng trông rất xấu.”
Cho dù là phụ nữ có thai thì cô cũng muốn là một bà bầu đẹp nhất, vì thế nên cô phải tự sửa cho mình hai cái.
“À! Vậy những người phụ nữ mang thai thai khác thì mặc gì?”
Điều này đã chạm vào điểm mù kiến thức của Hàn Lặc, anh chưa từng quan sát những người phụ nữ mang thai khác, cũng không để ý đến quần áo của phụ nữ, vì vậy anh có chút bối rối khi Túc Miểu phàn nàn như vậy.
Túc Miểu vừa mặc váy vừa nói: "... Lát nữa đến bệnh viện anh xem đi??"
Cô dừng một lúc, rồi đột nhiên nói: “Anh thử nghĩ xem, nếu em tìm được một xưởng may quần áo cho bà bầu thì có kiếm được tiền không?”.
Đầu óc cô nhảy số như thế, Hàn Lặc cũng ngẩn ra vài giây.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng, đầu óc anh cũng xoay chuyển rất nhanh, thuận theo vấn đề của Túc Miểu thì anh lập tức nhận ra rằng cải cách mở cửa đã làm cho mức sống của con người ngày càng cao, và trong một gia đình, có bạc đãi ai cũng sẽ không bạc đãi con cái. Như thế, việc đối đãi với phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh sẽ ngày càng được chú trọng hơn.
Nếu cửa hàng bách hóa không có khu vực dành riêng cho phụ nữ mang thai vậy chứng tỏ thị trường này trước mắt đang là một chỗ trống.
Việc làm ăn này không chừng có thể thực hiện được.
Anh trầm lặng một lúc, nhưng mà trong lòng đã có dự tính của riêng mình.
Chỉ là Túc Miểu bỗng dưng nảy ra ý tưởng này, cho nên mới nghĩ để cho cô độc lập suy nghĩ xem có khả thi hay không.
Hàn Lặc thích chiều chuộng vợ, cũng thích cô coi mình như một anh hùng không gì không làm được, nhưng anh lại được Ngũ Mộc Lan nuôi lớn, nhìn thấy sự ngu dốt và điên khùng của Đàm Mĩ Phân, trong lòng luôn có một ý nghĩ mơ hồ.
Anh mong rằng Túc Miểu sẽ luôn tự tin tràn đầy như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-260-co-ay-nen-co-mot-bau-troi-rong-lon-hon.html.]
Sự tự tin của một người đàn ông đến từ tiền bạc, quyền lực và sự tôn thờ của vợ con, vậy sự tự tin của người phụ nữ không nên chỉ giới hạn trong tình yêu của chồng và sự tôn trọng của con cái. Cô ấy nên có một bầu trời rộng lớn hơn, làm chủ một sự nghiệp của riêng mình và có thể ngẩng cao đầu kiêu hãnh khi bỏ chồng con sang một bên.
Ngàn vạn lần đừng bị vây ở trong nhà như Đàm Mĩ Phân, vì cuộc sống thiếu đi sự kích thích, niềm đam mê nên đã chạy theo truy cầu những thứ hư vô mờ mịt.
Tất nhiên, Hàn Lặc sẽ không bồi dưỡng cô trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ như bà ngoại.
Nếu Túc Miểu thích trở thành một người vợ và người mẹ tốt, tất nhiên anh cũng sẽ rất vui mừng.
Không một người đàn ông nào có thể từ chối một người vợ dịu dàng như nước, điều này thực sự làm thỏa mãn tính tôn nghiêm và chủ nghĩa đàn ông.
Tuy nhiên, tất cả điều này phụ thuộc vào việc Túc Miểu nghĩ như thế nào.
Nếu cô ấy không có ý tưởng gì thì anh sẽ tìm một người đại diện để làm điều đó.
Nếu như cô ấy có, thì anh sẽ buông tay để cho cô ấy thử sức.
Dù thất bại hay thành công thì đối với bất kỳ ai mà nói đó cũng là hành trang quý giá trong cuộc đời. Ít nhất thì sau này cô ấy sẽ không phải hối tiếc mà thốt lên rằng: Nếu lúc đấy tôi ..., thì bây giờ đã ...
Hàn Lặc: “Vợ à, em thấy sao?”
Túc Miểu vén tóc lên, cột tóc lại bằng cái bằng băng đô, quay lại nhìn chồng bằng ánh mắt như thiêu đốt: "A, đoán chừng có thể làm được. Người ta thường có câu, cuộc đời của một người phụ nữ quá vất vả, mười mấy năm trước nếu may mắn thì được nhà mẹ đẻ chiều chuộng như công chúa, nếu bất hạnh sẽ trực tiếp bị áp bức thành chế độ công dân nô lệ. Cũng chỉ thời điểm mang thai mười tháng, không cần biết là nhà chồng nghèo hay giàu thì đều được hưởng những đãi ngộ tốt nhất trong cuộc đời. Nếu không tận dụng thời gian này để ăn ngon mặc đẹp một chút thì đợi đến lúc sinh con đã không còn kịp nữa rồi."
Hàn Lặc: !!!
Cách nghĩ hơi quanh co, nhưng cũng có thể xem là một lý do.
Hàn Lặc nhìn cô, ánh mắt mỉm cười: "Em đã nghĩ xem nên làm gì chưa?"
Túc Miểu không dễ bị lừa, liền hỏi ngược lại: "Ý của anh là, sau khi em sinh con xong anh sẽ không còn đối xử tốt với em nữa phải không?"
Hàn Lặc đột nhiên phát hiện chính mình đang tự đào hố chôn mình, câu hỏi này thật không dễ dàng trả lời.
Nếu nói không, chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy trong lúc mang thai không được hưởng sự đãi ngộ đặc biệt, về phần sau khi sinh xong sẽ trở mặt? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Hàn Lặc suy nghĩ một hồi, liền nói: "Làm sao có thể như vậy? Em là người đứng đầu trong chuỗi thức ăn của nhà chúng ta!"
Túc Miểu chưa từng học qua chuỗi thức ăn là như thế nào, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc cô cảm nhận được ý tứ nịnh nọt trong giọng nói của Hàn Lặc, nên lập tức xua tay, quyết định rộng lượng tha thứ: "Đừng lảm nhảm nữa, anh hãy nói xem, em nói thế có đúng hay không?”
“Đúng, sao lại không đúng được."Hàn Lặc gật đầu, ngừng cười, nghiêm túc nói:" Về lâu dài thì nhất định sẽ kiếm được tiền. Nhưng em phải tìm cách thay đổi suy nghĩ của mọi người trước, để họ ý thức được rằng việc chăm sóc cho thế hệ sau sẽ phải bắt đầu từ việc chăm sóc mẹ của đứa trẻ trước."