Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 331: Em thật sự muốn giết chết bọn chúng
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:24:46
Lượt xem: 42
Túc Miểu ôm đứa nhỏ, xuống lầu tìm anh hai.
Con gái không thể rời tay, nên cô gọi anh hai lên phòng trên lầu lấy giúp những đồ vật mà bé con thường dùng như bình bú, sữa bột, bỉm, v.v., xếp gọn gàng vào chiếc làn mây.
Lúc này sắc trời dần tối, trong sân đã bật hai bóng đèn.
Ánh đèn mờ ảo, quan khách vui vẻ ăn tiệc, trẻ con ở trong bữa tiệc đánh nhau ầm ĩ, chạy tới chạy lui. Hai anh em xách đồ đi ra khỏi sân cũng không có mấy người chú ý tới.
Chỉ có nhóm chị em giả tạo của Hàn Thành Tuyết nhìn thấy, cũng không hiểu đang làm cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập sự tò mò.
“...... Mọi người nói xem đã có chuyện gì xảy ra?”
"Lát nữa còn phải cùng cô dâu mới gác đêm, đến lúc đó trực tiếp hỏi cô ấy."
“......”
Túc Miểu đi ra khỏi sân, Túc Mục mới hỏi: "Hàn Lặc đâu, mọi chuyện chưa xử lý tốt sao?”
Túc Miểu một tay nâng cái m.ô.n.g nhỏ của con gái, một tay đỡ gáy cô bé.
Thản nhiên nói: "Không biết, nhưng mà, Hàn Lặc sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.”
Cô thương Tiểu Ngư, Hàn Lặc cũng thương con gái, hai thằng bé kia thiếu chút nữa làm cho bọn họ mất đi con gái, Hàn Lặc làm sao có thể chỉ đánh bọn họ một trận?
Túc Mục gật đầu.
Một lát sau, anh ấy hỏi: "Vừa rồi anh không cùng hai em lên lầu để làm chỗ dựa cho em, em có giận anh hai hay không?”
Túc Miểu lắc đầu: "Không tức giận.”
Tuy rằng cô cũng thắc mắc tại sao anh hai không đi theo, nhưng nghĩ đến có lẽ anh cũng có lý do của mình.
Túc Mục: "Nếu như anh đi lên, phó tham mưu trưởng Lôi kia có lẽ cũng sẽ lên lầu, đến lúc đó sẽ lộ ra nhà chúng ta thế lực lớn, người không biết nội tình sẽ nhìn vào điều đó, ngược lại sẽ thông cảm cho cô vợ mới, cảm thấy chúng ta quá đáng. Niếp Niếp, có vài người luôn thích rộng lượng với người khác, như vậy, ngược lại em và Hàn Lặc sẽ bị bó tay bó chân đưa lên bục cao.”
Túc Miểu cúi đầu "Ừ" một tiếng.
Chỉ có chạm vào nhiệt độ cơ thể ấm áp của Tiểu Ngư, trong lòng cô mới có chút bình tĩnh.
Bé con lưu luyến nằm sấp trên vai mẹ, hình như đã quên mất cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, vui vẻ muốn túm lấy đoá hoa sơn trà ven đường.
"Ah ah !”
Túc Mục bẻ một đóa đưa cho cô bé, cô bé trợn đôi mắt nhỏ tròn vo nhìn chằm chằm cánh hoa, cười vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-331-em-that-su-muon-giet-chet-bon-chung.html.]
Túc Miểu giật khóe miệng, cười đến miễn cưỡng: "Anh hai, anh nhìn con bé này, ngốc nghếch quá.”
"Lòng dạ rộng rãi, rất tốt." Túc Mục nhìn hai khối đen trên cổ tay cháu gái, ánh mắt ngưng trệ một lát, hỏi: "Hai đứa nhỏ kia không đủ tuổi vào trại giam thiếu niên, em muốn làm như thế nào?”
“Em chỉ muốn bọn chúng chết!”
Dứt lời, vẻ mặt Túc Miểu khẽ biến, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, hơi cứng ngắc nói: "Xin lỗi, anh hai, là em mất bình tĩnh!”
Túc Mục không nói suy nghĩ này của cô là không đúng, cũng không nói theo cô.
Mà nhắc nhở Túc Miểu: "Sau này cố gắng đừng để Tiểu Ngư chơi đùa với bọn trẻ nhà họ Hàn kia. Trẻ con không hiểu chuyện, không sợ hãi, có đôi khi còn không ý thức được mình đã làm chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào, cho dù em vô cùng tức giận cũng không cách nào dùng thủ đoạn ngang nhau để đối phó với bọn chúng, đơn giản nên ít lui tới.”
Anh ấy cũng không tìm hiểu lý do tại sao hai đứa trẻ kia lại làm điều đó.
Em gái không chủ động nói đến, vậy đại biểu trong đó có bí mật không thể nói ra ngoài.
"Đi, về nhà ăn cơm, anh còn cố ý bảo mẹ làm bánh bao tươi mà em thích ăn."
Lúc này Túc Miểu mới nhớ tới nhà họ Hàn cũng gửi thiệp mời cho nhà họ Túc, cô chần chờ hỏi: "Ba mẹ không đi ăn tiệc à, như vậy có phải không tốt lắm không?”
Hàn Đại Nghiệp gả con gái, toàn bộ khu đại viện đều tới.
Người nhà họ Túc không đến, chỉ sợ sẽ khiến người ta đoán già đoán non giữa nhà họ nhà họ Túc và nhà họ Hàn có ân oán gì hay không.
Có rất nhiều người ngay thẳng trên thế giới này, nhưng những kẻ xu nịnh còn nhiều hơn. Chẳng may có kẻ nào mang ác ý, nghĩ rằng đối phó nhà họ Túc sẽ lấy được lòng của Hàn Đại Nghiệp, khắp nơi gây sự với người trong nhà, vậy thật ghê tởm.
Túc Mục bình tĩnh nói: "Ba đang ở đây, em vừa rồi đi gấp nên không nhìn thấy ông ấy, ông ấy ngồi ở bên tay phải, nơi đó ánh đèn hơi tối.”
Trên thực tế, ngoại trừ Túc Mục biết Túc Miểu lên lầu tìm người cãi nhau, Túc Vệ Quốc còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai anh em vừa nói chuyện xong đã đến trước cửa nhà.
Túc Miểu cúi đầu nhìn, Tiểu Ngư đã ngủ thiếp đi.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô bé khẽ mở ra, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống vai cô, cô cứ như vậy nhìn con bé, nhất thời lâm vào trầm tư: "Anh hai, vừa rồi em không nói dối, thật ra em thật sự muốn g.i.ế.c bọn chúng..."
Cô và Hàn Lặc đã nuôi Tiểu Ngư từ lúc mới sinh ra còn rất nhỏ như vậy đến bây giờ lớn như đứa trẻ đủ tháng, hao phí bao nhiêu công sức, lại dốc hết bao nhiêu tình yêu, những người khác căn bản sẽ không hiểu.
Nếu Tiểu Ngư thật sự xảy ra chuyện, cô nhất định phải cầm d.a.o c.h.é.m hai người kia.
May mắn thay, con gái của cô vẫn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Mục vỗ vai cô: "Về đến nhà rồi.”