Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 332: Kết quả
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:24:48
Lượt xem: 50
Túc Miểu sụt sịt, mím môi ngập ngừng cười: "Ừ, về nhà rồi.”
Đêm đó, Túc Miểu không trở về nhà họ Hàn nữa, đối với chuyện xảy ra chiều nay, chọn lọc dùng vài câu nói cho qua chuyện, không để Liễu Ngọc Tú tức giận lo lắng.
Gần mười giờ, Hàn Lặc theo Túc Vệ Quốc trở về.
Vẫn là Hàn Lặc nói lỡ miệng, trong nhà mới biết.
Túc Vệ Quốc tức giận đến mức trong nháy mắt tỉnh lại: "Cái gì? Tiểu Ngư bị thương?”
Giọng nói của ông ấy như một chiếc chuông.
Tiếng hét này khủng khiếp đến nỗi cả gia đình thức dậy, lại là một trận náo loạn ầm ĩ.
Túc Miểu cuộn mình trên giường, bịt lỗ tai, không định xuống lầu.
Cô không muốn mọi người tức giận theo, nhưng cũng không muốn nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp kia, càng không muốn đè nén cảm xúc chân thật rồi giả vờ không có gì, nói với mọi người biết cô rất tốt, Tiểu Ngư cũng rất tốt.
Cô không muốn.
Cô nắm lấy những ngón tay mềm mại của con bé, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Túc Miểu nhắm mắt lại, nửa ngủ nửa tỉnh, bên cạnh có thêm một hơi thở, sau đó một cánh tay mạnh mẽ đặt lên thắt lưng cô, lồng n.g.ự.c ấm áp chậm rãi dán vào lưng cô: "Ngủ rồi sao?”
“......Ừm.”
Hàn Lặc cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, bàn tay to đi xuống, nắm lấy tay cô.
Cô nắm tay con gái, Hàn Lặc nắm cô, màn đêm yên tĩnh lộ ra một chút ấm áp.
"Hồi môn của Hàn Thành Tuyết bị trừ đi, hai ngàn đồng kia một phần cũng không cho. Sau khi kết hôn không cho phép cô ta trở về nhà mẹ đẻ nữa, mặc kệ cô ta ở nhà họ Triệu như thế nào ông già cũng không nhúng tay vào. Anh nghe nói nhà mẹ đẻ của vợ cũ Triệu Hồng Quân cũng không dễ hòa hợp, mặt khác chúng ta không cần tốn một đồng nào, chỉ cần tìm người nói mấy câu, người nhà kia sẽ không ngừng làm khó Hàn Thành Tuyết.”
“...... Ừm.” Cô vẫn cảm thấy không đủ, nhưng ở trong xã hội pháp lý này cô không thể nghĩ ra cách nào tốt để cho cô xả giận: "... Ba anh nói không nhúng tay vào thì thật sự có thể cam đoan không nhúng tay vào sao?”
Hàn Lặc cười lạnh: "Ông ta sẽ không làm thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-332-ket-qua.html.]
Nếu ông ta đau lòng Hàn Thành Tuyết, Hàn Lặc có thể làm càng ác liệt hơn, Hàn Đại Nghiệp biết rõ điểm này.
Hàn Lặc không chỉ trừ đi của hồi môn của Hàn Thành Tuyết, buộc cô ta phải viết thư sám hối, ký tên ấn dấu tay, còn đánh cô ta thành đầu heo.
Hàn Thành Tuyết luôn miệng nói mình chỉ nói chuyện không để ý, không phải là cố ý.
Quả thật, những lời cô ta nói với hai đứa nhỏ đúng là không thể trở thành bằng chứng mạnh mẽ để Hàn Lặc buộc cô ta tội xúi giục phạm tội, nhưng anh không phải là thẩm phán, anh chỉ là một người cha muốn báo thù cho con gái, anh muốn đối phó với cô ta căn bản không cần nói chứng cứ.
Cầm lá thư kia cũng là để chuẩn bị cho nhu cầu bất ngờ mà thôi.
Về phần Hàn Hồng Bác và Hàn Hồng Viễn…
Vân Mộng Hạ Vũ
"Qua năm mới, ông già sẽ đưa bọn chúng đến Tây Tạng, để Hàn Thành Thanh tự mình dạy dỗ."
Túc Miểu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ không vui: "Cứ như vậy?”
Hàn Lặc chơi với ngón tay của cô, nhẹ nhàng nhìn chằm chằm vào cô, chậm rãi nói: "An Nam không thể so sánh với thủ đô và Thượng Hải, nhưng chúng ta gần sông, có vị trí địa lý vượt trội, có các ngành công nghiệp và cánh đồng màu mỡ, và hiện đang đang phát triển với tốc độ cao. Chưa nói đến kinh tế, mà riêng giáo dục Tây Tạng đã không thể so.”
“Miểu Miểu, cho dù hôm nay chúng ta đánh gãy tay chân của hai thằng bé kia, đợi bọn chúng dưỡng thương tốt, ở trong mắt người khác vẫn là cháu trai của Hàn Đại Nghiệp, nên nhường nhịn bọn họ sẽ vẫn nhường nhịn. Mặc dù ông già đã nghỉ hưu, nhưng ông ta ở trong quân đội vẫn còn vài phần mặt mũi, Hàn Hồng Bác và Hàn Hồng Viễn nếu có chút tinh thần phấn đấu là có thể giống như cha của bọn chúng, bay lên trời.”
"Cho dù chúng ta công khai tội lỗi của bọn chúng với mọi người, trong thời gian ngắn sẽ có người dùng ánh mắt khác thường đối đãi bọn chúng, bài xích bọn chúng. Nhưng theo thời gian, lòng người thay đổi, những người đó chỉ cảm thấy bọn chúng còn là trẻ con. Nếu đã là trẻ con, thì không nên níu giữ không buông những lỗi lầm trước kia, mà nên cho bọn chúng cơ hội sửa chữa, một khi chúng ta tỏ vẻ không tha thứ, những lời nhận xét của những người đó sẽ không làm tổn thương em hoặc anh, nhưng có thể làm tổn thương đến Tiểu Ngư.”
"Gửi đến Tây Tạng sẽ khác. Bàn tay của ông già không duỗi xa được như vậy, mà không có cha ruột làm ô bảo hộ, Hàn Thành Thanh cũng chỉ là một doanh trưởng nhỏ bình thường. Môi trường bên đó còn tệ hơn An Nam về mọi mặt, trẻ con mà, một khi rời bỏ mảnh đất giáo dục chất lượng cao và để chúng tùy ý lớn lên, tương lai của bọn chúng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy kết thúc. Em còn không biết, Hàn Thành Thanh đã cưới vợ mới, hiện tại cô vợ đó đang mang thai...”
Cũng không loại trừ khả năng con người khi đến hoàn cảnh gian khổ ngược lại sẽ phấn đấu mạnh mẽ, Hàn Lặc không quan tâm đến điều này.
Khi hai con rùa đó có thể từ Tây Tạng trở về An Nam, con gái của anh nhất định đã có văn có võ, đến lúc đó để cho con bé tự mình đòi món nợ này.
Túc Miểu nghe xong, đáy mắt phức tạp, thật lâu không nói.
Cô không biết nên đánh giá người bên gối như thế nào.
Nói không chừng ở trong lòng anh em Hàn Hồng Bác, còn cảm thấy anh hào hiệp nên mới mềm lòng buông tha cho bọn chúng.