Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 382: Phiên ngoại Túc An 2
Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:28:49
Lượt xem: 10
Tưởng Cầm chán ghét loại phụ nữ dựa vào mặt ăn cơm này.
Thô tục, không có ý nghĩa.
Nhưng dù sao nhiều năm như vậy trò chuyện với nhau, nếu để cho cô ta nói những lời quá khó nghe bôi nhọ Túc Miểu, cô ta cũng cảm thấy mất mặt.
Cô ta suy nghĩ một chút, nói: "Không có gì thân hay không thân, dù sao mọi người quen biết nhiều năm như vậy, bình thường nhất định sẽ cùng nhau đi chơi, sau khi cậu chơi quen thuộc sẽ biết.”
Tính cách con người Túc Miểu đáng ghét như vậy, làm sao có thể có người nguyện ý thật lòng kết bạn với cô.
Không phải sao, vừa nghe cô không phải người nhà họ Túc, cha mẹ ruột chỉ là công nhân bình thường của nhà máy thực phẩm, cả đám giống như trốn ôn dịch, ước gì Túc Miểu không nhớ ra bọn họ.
Làm cho cô ta cảm thấy kỳ lạ chính là, sau khi Túc Miểu dọn ra ngoài thật đúng là một lần cũng không liên lạc lại với mọi người.
Không liên lạc với cô ta, cũng không nghĩ đến việc liên lạc với anh trai cô ta.
Điều này đặc biệt kỳ lạ.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy, Túc Miểu có chút thích anh trai nhà mình, nếu không cũng sẽ không đặc biệt chọn quà sinh nhật cho anh trai cô ta.
Túc An dường như thở phào nhẹ nhõm: "Ừm, không biết bọn họ có tiếp nhận tôi hay không, Cầm Cầm, những người đó dễ ở chung không?”
Tưởng Cầm xấu hổ cười cười: "Bình thường đi.”
"Được rồi được rồi, cậu đừng hỏi trước, đợi gặp mặt sẽ biết."
Túc An bề ngoài trấn định, trong lòng thấp thỏm.
Thời đại này cho dù có nghèo đến đâu, thiếu thốn hơn nữa, những đứa trẻ của khu đại viện nhìn bề ngoài có vẻ tốt hơn người thường một chút, nhưng trong xương của họ lại rất kiêu ngạo. Trên người bọn họ mang theo một khí tức "tôi đây trâu bò nhất".
Trong mắt Túc An, trong những người có tố chất thật sự không nhiều lắm.
Nhưng không còn cách nào khác, cô ấy cần phải dung nhập vào vòng tròn này, cô ấy cần mượn Tưởng Cầm làm bàn đạp để tiếp cận Tưởng Lục.
Cô ấy chuẩn bị tâm lý tốt để lấy lòng bọn họ, nhưng chuyện không đơn giản như cô ấy nghĩ, sau khi đến nơi, đám người kia nhìn cô ấy rồi thản nhiên chào hỏi, sau đó không để ý tới cô ấy nữa, thậm chí cô còn cảm thấy bọn họ thì thầm với nhau là đang chê cười mình.
Cả quá trình Túc An miễn cưỡng cười vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-382-phien-ngoai-tuc-an-2.html.]
Khi trở về nhà, cô ấy định trốn trong phòng tức giận và, khóc một lúc.
Không nghĩ tới Liễu Ngọc Tú thấy sự khó chịu trên mặt cô ấy, liên tục truy hỏi.
Cô ấy cũng không biết mình làm sao vậy, loại khuất nhục nói không nên lời này hình như chồng chất đến một số lượng nhất định, khẩn cấp muốn phá tan cái lồng giam lý trí, mà Liễu Ngọc Tú chính là cái cánh cửa để giải toả kia.
"Làm sao vậy, còn có thể làm sao vậy? Con về nhà này quá muộn, các cô ấy căn bản không muốn chơi với con, chê con không bằng Túc Miểu, chê con không biết ăn nói, cũng không phải là buổi thảo luận học thuật, càng không có kiến thức cao thâm gì, không phải là tán gẫu nhà ai xảy ra trò cười gì sao? Con không thể chen vào, tại sao lại liên quan đến việc con vô văn hóa? Đều do mọi người, nếu như lúc trước không ôm nhầm con, nếu như con không bị nhà họ Xa nuôi lớn, hôm nay sẽ không xấu hổ như vậy, không có chỗ dung thân.”
Giờ khắc này cô như bị nguyên thân nhập vào thân thể.
Hình như cô ấy thật sự là Xa Đa Dư, tựa như Mai Lâm trước kia căn bản không tồn tại.
Sự giễu cợt và khinh miệt trên khuôn mặt của họ lộ ra rõ ràng đến nỗi cô ấy xấu hổ không thể ngẩng đầu lên.
Cô ấy biết mình không có bệnh, nhưng dưới ánh mắt này, cô ấy có loại ảo giác mình không xứng hô hấp, không xứng giẫm lên cùng một mảnh đất với bọn họ.
Túc An la hét xong, trong phòng khách lâm vào sự trầm mặc quỷ dị.
Túc Vệ Quốc trước tiên nhíu mày, sau đó ánh mắt sắc bén rơi vào trên mặt cô ấy, Túc An bị ông ấy nhìn đến chột dạ, ánh mắt né tránh: "Con không ăn nữa.”
Trước khi mọi người phục hồi tinh thần mắng chửi, cô ấy ném bát đũa xuống, hốt hoảng trốn về phòng mình.
Ở tầng dưới.
Trên mặt Liễu Ngọc Tú khó coi vô cùng, đồng thời, trong lòng bà ấy cũng cảm thấy thống khổ không thôi.
“...... Đều là Liễu... làm nghiệt ngã. Nếu không phải hắn bế đứa nhỏ đi, làm sao có thể dẫn đến tình trạng này.”
Ngô Hồng Ngọc cẩn thận nhìn mẹ chồng một cái, nói: "Mọi chuyện đã xảy ra, chúng ta khổ sở cũng không có biện pháp. Chuyện này đã mười mấy năm rồi, thủ phạm chính gây ra chuyện này đã bị g.i.ế.c trong một lần ghen tuông, nói đến cũng vô nghĩa. Hơn nữa, ba mẹ hai người cũng là người bị hại, chuyện Túc An bị ôm nhầm không liên quan gì đến hai người, cô ấy nhướng mày trợn mắt làm gì.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Trì vội nhéo chị ta một cái.
Ngô Hồng Ngọc giận dữ nhìn anh ấy: "Nhéo em làm cái gì, chẳng lẽ em nói không đúng? Cô ấy luôn tự oán tự ái như vậy, chẳng lẽ cuộc sống của chúng ta cũng tốt sao, mỗi ngày đều nghe cô ấy oán giận khóc lóc kể lể, lại cùng cô ấy khóc lóc? Anh xem sau khi cô ấy trở về đã làm những chuyện gì, biết Tưởng Cầm không thích gặp cô ấy, cô ấy còn vội vàng lấy lòng.”
Túc Vệ Quốc đen mặt.