Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:34:20
Lượt xem: 150
Lần này, Lục Vân Triết tới tham gia hội giao lưu học thuật khảo cổ, thuận tiện dò la tin tức của vợ từ các bạn học cũ, nhưng vẫn không có tin gì. Hôm qua hội giao lưu kết thúc, sáng nay ông ấy đến chợ đồ cổ giải khuây, lại nhận được điện thoại của em hai gọi tới, nói ba phát bệnh nhập viện, muốn ông ấy về nhà ngay, thế là ông ấy không dạo chợ đồ cổ nữa mà về luôn.
Mà tài xế là người do bạn học cũ đã bỏ nghề đi làm kinh doanh sắp xếp cho, để mấy ngày ông ấy ở tỉnh tiện hơn.
Nếu Lục Vân Triết biết ông ấy vừa đi chưa xa, con gái ruột đã đuổi tới, không biết sẽ hối hận đập đầu không.
Lục Vân Triết mang theo tiếc nuối ngồi máy bay về thủ đô.
Ông ấy đi không thoải mái, tâm trạng của Diệp Hoan cũng không tốt, đứng ở một lối ra khác của chợ bất động rất lâu.
Cuối cùng ông mập cũng thở phì phò đuổi tới: “Đại sư, sao cô lại đột nhiên chạy đi vậy?”
Đại sư và con ch.ó cô nuôi thật sự không bình thường, chạy nhanh thật, ông ta đuổi cũng không đuổi kịp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Hoan mới xoay người quay lại: “Không có gì, hình như nhìn thấy người quen, nhìn lầm rồi, đi thôi, chúng ta tới Tụ Bảo Các mà chú nói.”
Lúc này, cô đã xử lý xong tâm trạng, định mau chóng bán con giáp bạch ngọc đi, kiếm nhiều tiền hơn, cho mình sống tốt hơn. Còn người thân, có duyên gặp lại, vô duyên thì tan.
Hai người tới Tụ Bảo Các, ông mập trực tiếp tìm tới ông chủ Đường.
“Ông chủ Đường, hôm nay tôi dẫn một vị khách tới cho ông, vị này là…” Ông mập vừa muốn nói ra chuyện Diệp Hoan là đại sư, bị ánh mắt của cô liếc qua, lập tức sửa miệng: “Vị này là bạn tôi quen, ông không thể không nể mặt.”
Ông chủ Đường là một người trung niên có nụ cười hòa khí, mặc một bộ quần áo thời Đường, vô cùng hợp với Tụ Bảo Các được trang trí cổ xưa, khiến người ta đi vào liền ngộ tưởng xuyên tới thời kỳ dân quốc.
Ông chủ Đường cười vạch trần ông mập: “Xem tên mập anh nói kìa, trên chợ ai không biết tôi làm ăn trung thực hơn anh nhiều.”
Ông mập xin tha: “Ông chủ Đường, hôm nay ông cho tôi chút mặt mũi đi.”
Trong lúc nói chuyện với ông mập, ông chủ Đường đã đánh giá Diệp Hoan một phen. Ông cũng chú ý tới Chiến Thần ngoan ngoãn theo cô gái nhỏ, trông màu lông sáng óng của nó, không nhịn được khen: “Cô bé, con ch.ó này của cháu nuôi rất tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-130.html.]
Diệp Hoan mỉm cười gật đầu; Chiến Thần thì ngẩng đầu, bày ra dáng vẻ ông có mắt nhìn, trông cực kỳ thông nhân tính.
Điều này khiến ông chủ Đường nhìn thấy không khỏi cảm thấy buồn cười, xem ra có lẽ con ch.ó này đã theo chủ nhân rất nhiều năm mới thông nhân tính như vậy.
Một cô bé trông rất xinh đẹp hiểu chuyện, sao lại đi chung với ông mập?
Nhưng ông chủ Đường cũng chỉ nghĩ trong lòng, trên mặt không hề lộ ra chút thần sắc nghi hoặc nào, ông ta cười ha ha hỏi: “Cô bé, cháu tới Tụ Bảo Các của chú là muốn mua gì, hay là có đồ gì muốn bán?”
Người ta là một cô bé, lần đầu tới, ông chủ Đường cũng không tán gẫu nhiều, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Diệp Hoan bình tĩnh đáp: “Ông chủ Đường, trong tay cháu có năm con giáp bạch ngọc, đại khái có chút niên đại, muốn cho chú xem thử đáng bao nhiêu tiền. Nếu được, muốn hỏi chú chỗ này thu mua không?”
“Vậy sao, chi bằng các cháu theo chú lên lầu ngồi, chú phải xem đồ rồi tính.”
Ông chủ Đường mời ông mập và Diệp Hoan lên lầu ngồi, Chiến Thần cũng theo lên lầu.
Tiệm đồ cổ vốn chính là nơi giao dịch “mấy ngày không khai trương, khai trương ăn ba năm”. Cho nên trong tiệm ngoài có nhân viên tiệm trông tiệm, không có ai khác.
Lên lầu, Diệp Hoan lần lượt đặt năm con giáp bạch ngọc trong cặp lên bàn.
Ông chủ Đường thấy Diệp Hoan bày ra xong mới ra tay cầm lên xem.
Diệp Hoan chú ý tới động tác của ông chủ Đường. Cô nghe sư phụ từng nói, lúc giao dịch đồ cổ, một bên an toàn đặt đồ cổ lên bàn, bên con lại mới có thể ra tay xem; chứ không phải trực tiếp nhận từ trong tay đối phương. Làm như vậy đề phòng lúc đồ cổ hư hỏng, hai bên chối đẩy trách nhiệm cho nhau.
*
Sau khi ông chủ Đường sờ qua con giáp bạch ngọc, từ cảm giác tay, độ sáng, có tỳ vết không phân biệt tính thật giả của cổ ngọc, ông ta nói: “Tuy con giáp bạch ngọc này của cháu trông chất ngọc bình thường, nhưng đường nét đao công bề mặt ngọc khí gọn gàng trau chuốt, cho dù thủ công hơi thô, trông cũng rất đáng yêu, cho nên từ mấy điểm này mà nói, có thể phán đoán chúng là cổ ngọc.”
“Nhìn từ hoa văn điêu khắc, đây có lẽ là ngọc khí thuộc triều Minh, bởi vì đường nét điêu khắc ngọc khí đời nhà Minh thoải mái, phong cách hào phóng, không chú trọng tiểu tiết. Nhưng con giáp bạch ngọc này của cháu có lẽ là đi theo bộ, nhưng bây giờ chỉ có năm con, e là giá cả…” Ý của ông chủ Đường vô cùng rõ ràng, con giáp bạch ngọc đời Minh đi theo bộ giá sẽ cao, năm con giá thấp.