Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:34:22
Lượt xem: 127
Không đợi Diệp Hoan nói gì, ông mập gấp gáp nói: “Ông chủ Đường, đây là cô bé tôi giới thiệu tới, ông nhất định phải chiếu cố chút, không thể ra giá thấp quá…”
Ông mập còn muốn nói gì, bị Diệp Hoan xen ngang, Diệp Hoan dùng ánh mắt trong sáng nhìn ông chủ Đường hỏi: “Ông chủ Đường, chú ra giá đi, nếu cháu cảm thấy phù hợp sẽ bán, nếu không phù hợp thì chúng ta có thể giao dịch lần sau.”
Ông chủ Đường cảm nhận rõ ràng ông mập đối xử với bé gái bình tĩnh này rất khác, chỗ nào khác, hình như à khá cung kính bé gái, ngay cả lúc ngồi, đều nhường bé gái ngồi trước, ông ta mới ngồi. Xem ra bé gái này không phải nhân vật bình thường trong mắt ông mập.
Nghĩ tới đây, ông chủ Đường xoay chuyển tâm tư, mở miệng nói: “Nếu là loại con giáp bạch ngọc đời nhà Minh đi theo bộ, giá thị trường đại khái khoảng mười lăm vạn. Cô bé có năm con giáp, chú ra giá sáu vạn, mọi người xem giá có thích hợp không?”
Ông chủ Đường ra giá rất công đạo, vốn dĩ ông ta định thu mua giá năm vạn, nhưng nghĩ tới thái độ của ông mập với bé gái khác thường, lại ra thêm một vạn, định kết thiện duyên, sau này dễ gặp mặt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông mập cảm thấy cái giá này vô cùng hợp lý, có thể nói lần này ông chủ Đường rất nể mặt ông ta, vừa muốn khuyên Diệp Hoan đồng ý, Diệp Hoan đã mỉm cười đáp: “Ông chủ Đường là một người sảng khoái, làm ăn quả thực công đạo, chẳng trách có thể kinh doanh lớn như vậy, vậy thì giao dịch với cái giá này đi.”
Một bé gái mười một mười hai tuổi, lời nói thốt lên lại chín chắn như vậy, nếu để người ngoài nghe thấy sẽ cảm thấy hơi kỳ quái. Nhưng Diệp Hoan biểu hiện quá bình tĩnh, cộng thêm thái độ của ông mập khiến ông chủ Đường không dám xem nhẹ.
Ông chủ Đường cười ha ha nói: “Cô gái cũng rất sảng khoái, chú đi lấy tiền cho cháu.”
Nói xong, ông chủ Đường xoay người đến một gian phòng khác, lấy ra sáu vạn tiền mặt trong tủ bảo hiểm nhà mình.
“Đây là sáu vạn, cô bé đếm đi.”
Diệp Hoan: “Cháu tin cách làm người của ông chủ Đường.” Sau khi nói xong, cô bỏ sáu vạn tiền mặt vào trong cặp mang bên người.
Thực ra, vừa nãy Diệp Hoan đã mở Mắt Âm Dương quan sát tướng mặt của ông chủ Đường: vầng trán cao rộng, đại biểu sự nghiệp của ông ta suôn sẻ; chân mày đều đều có hình, chứng tỏ ông ta có quan hệ rộng rãi, con người vô cùng thành thật; tròng đen mắt nhiều, biểu thị người này thông minh thấu tỏ, có thể phân biệt rõ thị phi; mũi to có thịt, đại biểu tài nguyên của ông ta phong phú; khóe miệng giương lên, thân hòa lực cường; hai bên cằm đầy đặn, biểu thị ông ta vừa giỏi kiếm tiền, vừa giỏi giữ tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-131.html.]
Đây là tướng mặt của ông chủ lớn trời sinh, sẽ không dễ dàng thất tín, bẫy cô một vố.
Sau khi lấy được tiền, Diệp Hoan đứng dậy nói: “Ông chủ Đường, chúng ta có duyên gặp lại.”
Ông chủ Đường bị phong cách và ngữ khí nói chuyện của cô bé Diệp Hoan chọc cười, ông ta nhếch môi nói: “Được, chúng ta có duyên gặp lại.”
Diệp Hoan chào ông chủ Đường rồi đi, ông mập thấy vậy cũng chào ông chủ Đường một tiếng, theo sau Diệp Hoan ra ngoài.
Ông chủ Đường thấy tình cảnh này, nghĩ khi gặp lại ông mập, hỏi thử cô bé có lai lịch gì, ông ta thật sự không đoán ra lai lịch của Diệp Hoan.
Nhìn cách ăn mặc, cô bé không mặc đồ hiệu; nhìn dung mạo, lại rất xinh đẹp, là một tiểu mỹ nhân; nhìn cách ăn nói đi đứng, không phù hợp với độ tuổi, nói chuyện lão đạo, hành sự ổn trọng có chừng mực; nghĩ chắc đã tiếp nhận sự giáo dục không bình thường…
Rốt cuộc là gia đình như thế nào mới dạy ra một cô bé như thế này chứ? Diệp Hoan hoàn toàn khiến ông chủ Đường tò mò.
Sau đó, khi ông chủ Đường nhìn thấy ông mập bày sạp, đặc biệt tới hỏi: “Hôm đó bé gái đi cùng anh vào tiệm tôi là ai vậy? Thấy anh có thái độ khác thường với con bé.”
Ông mập giấu giấu giếm giếm nói: “Quả thực khác thường, nhưng tôi không dám nói lung tung, dù sao thì anh biết cô bé không phải người bình thường là được rồi.”
Lời này khiến ông chủ Đường càng thêm tò mò, nhưng mấy tuần tiếp theo, ông ta không gặp lại bé gái đó nữa.
Mà sau khi cõng tiền ra khỏi cửa hàng Tụ Bảo Các, Diệp Hoan định về nhà. Cô quay đầu nhìn xem ông mập phụ giúp phía sau, vốn muốn nói cảm ơn, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, trực tiếp rút ra sáu tờ trăm tệ từ trong cặp, đưa cho ông mập.
“Hôm nay nhờ chú dẫn đường, đây là tiền công của chú.” Diệp Hoan đã quên chợ đồ cổ có phí lợi ích hay không, nhưng cô vẫn cho ông mập sáu trăm tệ.
Chuyện nào ra chuyện đó, Diệp Hoan không vì ông mập nhất thời chọc giận cô mà trực tiếp phủ định người này; hơn nữa quả thực hôm nay ông mập đã giúp cô. Nếu cô dùng Mắt Âm Dương lựa từng tiệm một, không biết sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian và tinh lực.