Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:13
Lượt xem: 142
Diệp Hoan thấy không ổn, cô như vậy không thuyết phục được mẹ cô, thế là lấy ra đòn sát thủ: “Mẹ, con giữ lại chút tiền còn muốn mua cho mẹ chiếc dây chuyền vàng, đợi lúc ăn tết mẹ đeo vào, không cần ngưỡng mộ nhẫn vàng của thím ba nữa.”
Lý Vệ Hoa vội phủ nhận: “Nói bậy, ai ngưỡng mộ nhẫn vàng của thím ba con chứ?”
Vốn dĩ lúc thằng ba kết hôn không có gánh nặng, vì dỗ vợ vui, lấy lương mua cho vợ một chiếc nhẫn vàng.
Lý Vệ Hoa lại không có trang sức vàng. Bởi vì lúc họ kết hôn không thịnh hành mua trang sức vàng. Hơn nữa khi đó họ vì xây nhà mà kéo nợ phải trả, cuộc sống chật vật, cũng không có dư tiền mua trang sức vàng.
“Ba mẹ, ba mẹ yên tâm đi, bây giờ có người bán bùa giúp con, sau này con sẽ không thiếu tiền tiêu, ba mẹ thật sự không cần bảo con tiết kiệm tiền, cũng không cần tiết kiệm tiền cho con.” Diệp Hoan nhìn ba cô: “Ba, đi thôi, cứ coi như là báo hiếu sớm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Vệ Hoa do dự, xem ra thật sự bị dây chuyền vàng đánh trúng tâm tư. Nhưng bà lại cảm thấy con gái còn nhỏ, bây giờ tiêu tiền của con gái không hay lắm.
Diệp Trường Vinh đứng dậy nói: “Nếu Hoan Hoan đã muốn báo hiếu, vậy chúng ta đi cùng con một chuyến đi.”
Diệp Trường Vinh đang nghĩ: Nếu Hoan Hoan đã học xem bói với Kỷ sư phụ, có phải đã nhìn ra cô không phải là con ruột từ tướng mặt của họ không? Nhưng chuyện này ông cũng chỉ nghĩ trong lòng, không nói ra mặt. Ông sợ đ.â.m thủng tầng cửa sổ giấy đó, sẽ dẫn tới một trận sóng gió lớn trong nhà.
Diệp Trường Vinh suy nghĩ, nếu Hoan Hoan đã biết, có lẽ tạm thời không muốn nói toạc thân thế của cô, dù sao cô vẫn chưa thành niên, cho dù nói cũng vô dụng, không thể đi tìm ba mẹ ruột. Có lẽ chắc chắn trong lòng Hoan Hoan sẽ nghĩ: Ba mẹ nuôi dưỡng cô, cô nên nghĩ cách báo đáp.
Diệp Trường Vinh sợ Hoan Hoan nghĩ quá nhiều, dứt khoát thuận theo tâm tư của con đi mua đồ, cũng có thể giúp trong lòng con thoải mái hơn, ở trong cái nhà này cũng tự nhiên hơn.
Trước khi đi, Lý Vệ Hoa lại cản người lại: “Khoan đã, còn có một việc, cất tiền kỹ chưa, cứ bỏ ở nhà như vậy được sao?” Không giấu kỹ, ra ngoài bà ấy không an tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-147.html.]
Diệp Hoan: “Mẹ, mẹ còn không biết bản lĩnh của con sao, tiền con cất tuyệt đối sẽ không để ai tìm được, đúng chứ, Đông Đông, Nam Nam?”
Vừa nãy Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa xem tiền xong, lại giao cho Diệp Hoan cất, để Diệp Hoan giữ tiền trước, dù sao cô quen thuộc với căn nhà này nhất. Tối nay Diệp Trường Vinh định đi gặp Kỷ Chấn Hoa nói chuyện mua nhà, nếu không cần dùng tiền thì mang về quê trước.
Cả nhà đến trung tâm thương mại, Diệp Nam nói với Lý Vệ Hoa: “Mẹ, lần trước bọn con mua quần áo ở đây.”
Lý Vệ Hoa: “Đồ ở đây trông có vẻ đắt, hay là chúng ta về đi.” Bà muốn rút lui.
Diệp Hoan vội vàng kéo cánh tay của mẹ nói: “Mẹ, ở đây cũng chỉ đắt hơn chợ bán sỉ một chút, cũng không đắt tới đâu, sau này con kiếm tiền, đều mua quần áo ở đây cho mẹ, mẹ cứ đợi mặc quần áo mới đi.”
Diệp Đông cũng nhân cơ hội nói với mẹ cậu: “Mẹ, đợi sau này con kiếm tiền, cũng mua quần áo ở đây cho mẹ, bây giờ mẹ mặc đồ do Hoan Hoan mua trước, sau này mặc đồ do con và Nam Nam mua.”
Ba đứa con khiến Lý Vệ Hoa vui không khép được miệng: “Được, Đông Đông, Nam Nam, các con nhớ lời nói hôm nay, đừng đợi lúc kiếm được tiền rồi lại có vợ quên mẹ là được. Nếu nói ra, vẫn là con gái chu đáo.”
Diệp Hoan đắc ý nhìn hai em trai: “Mẹ nói quá đúng, con gái chu đáo hơn con trai. Mẹ, chúng ta đến quầy trang sức vàng bạc dạo trước.”
Trên đường, Diệp Hoan sợ mẹ cô chê đắt không mua, chốc nữa lại dày vò, thế là nói: “Mẹ, con nghe nói vàng tăng giá rồi, sau này mua trang sức vàng cũng ngày càng đắt, đợi lát nữa con mua cho mẹ, mẹ đừng xót của. Mẹ nghĩ đi, mua rồi sau này tăng giá đồng nghĩa với kiếm được tiền, mua trang sức vàng không lỗ, lời hơn mua quần áo nhiều!”
“Vậy con còn mua nhiều quần áo như thế?”
“Còn không phải là năm đầu tiên kiếm được tiền sao, muốn hiếu kính với ba mẹ một lần trước, sau này không mua nhiều như vậy nữa.” Diệp Hoan đã nghĩ ra một cách, sau này quần áo bốn mùa chia ra mua, một lần mua hai chiếc, như vậy cầm về sẽ không nhiều, sẽ không bị mẹ càm ràm.
Lý Vệ Hoa đứng trước quầy kính, nhìn thấy rất nhiều trang sức vàng lấp lánh, thực sự hoa mắt, không biết nên mua cái nào.