Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:17:15
Lượt xem: 146
Diệp Hoan hỏi giá, trang sức vàng mới hơn chín mươi tệ một gam, thật rẻ! Nghĩ xem qua mấy năm nữa, giá vàng nhân đôi, phải bán hai ba trăm tệ. Bây giờ không mua thì khi nào mua, cô phải mua nhiều một chút, không tặng cho ai mà giữ lại cũng rất đáng giá.
Diệp Hoan nói với nhân viên bán hàng: “Chị ơi, chị lấy cái này ra cho mẹ em đeo thử đi.” Cô đặc biệt chọn một chiếc kiểu hạt châu vàng, trông có vẻ phân lượng không ít.
“Hoan Hoan, cái đó to quá, đắt lắm, đeo lên đẹp không?” Ở trong lòng Lý Vệ Hoa, đẹp hay không là thứ yếu, dù sao cũng là vàng, có thể tệ tới đâu chứ, quan trọng là đừng quá đắt.
Diệp Hoan nhận dây chuyền do nhân viên đưa tới, trực tiếp đeo lên cổ của mẹ: “Đẹp hay không đeo lên mới biết.”
“Ba, mẹ con đeo vào đẹp không?”
Diệp Trường Vinh gật đầu: “Đẹp.” Ông không hiểu thẩm mỹ của hai mẹ con này, một viên châu vàng treo trên cổ có gì đẹp.
Diệp Đông và Diệp Nam cũng nói đẹp.
Diệp Hoan: “Mẹ, chiếc này trông sang trọng, mua nó đi.”
Lần đầu tiên Lý Vệ Hoa dạo trung tâm thương mại, không biết ở đâu niêm yết giá, bà hỏi: “Chiếc này bao nhiêu tiền? Nếu đắt thì đổi sang chiếc nhẹ hơn.”
Diệp Hoan: “Mẹ, kiểu này rất đẹp, mua xong tuyệt đối không hối hận, cứ lấy chiếc này đi.” Sau đó cô nói với nhân viên bán hàng: “Chị ơi, chị xuất phiếu đi, bọn em mua sợi này.”
Nhân viên bán hàng nhìn Diệp Hoan, lại nhìn Lý Vệ Hoa và Diệp Trường Vinh, cho tới khi nhìn thấy Diệp Trường Vinh gật đầu mới đi xuất phiếu. Trong lòng cô ấy đang lầm bầm: Người lớn của gia đình này thật kỳ lạ, mua dây chuyền vàng sao còn để con làm chủ?
Đợi khi trả tiền càng kỳ hơn, thế mà lại là cô bé đó cầm hóa đơn đi trả tiền, hai người lớn đều đứng bên quầy đợi. Nhân viên bán hàng không hiểu vì sao con nhà họ lại bỏ tiền mua đồ, lẽ nào đứa con quản lý tài chính?
Sau khi Diệp Hoan trả tiền quay lại, trực tiếp bảo mẹ đeo dây chuyền lên, hộp đựng dây chuyền thì bỏ vào trong túi.
Lý Vệ Hoa thường sờ dây chuyền đeo trên cổ nói: “Sao vừa đeo lên cảm thấy rất lạ, hình như cổ bị đè nặng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-148.html.]
Diệp Trường Vinh: “Hơn một nghìn tệ đeo trên cổ, có thể không có cảm giác sao?”
Diệp Hoan nhân cơ hội nói với ba: “Ba, khó khăn lắm mới tới một chuyến, con cũng dẫn ba đi mua đồng hồ đi.”
Diệp Trường Vinh lắc đầu nói: “Ba cũng không cần loại tốt, đeo cái cũ là được, không cần con mua.”
Đồng hồ của Diệp Trường Vinh là đồng hồ hãng Thượng Hải kiểu cũ, lúc làm lính kéo chiến hữu mua ở Thượng Hải, đeo rất nhiều năm rồi. Nhưng có lần lúc ra ngoài làm nhiệm vụ khiến đồng hồ bị va đập mấy vết nứt, luôn dùng tạm bợ.
Diệp Hoan: “Mua đi ạ, một chiếc đồng hồ có mấy trăm tệ, rẻ hơn dây chuyền của mẹ nhiều, chút tiền này con trả nổi, ba mẹ quên rồi, con…”
Diệp Trường Vinh sợ con gái nói quá nhiều để người khác nghe thấy, vội ngắt lời cô: “Được, nghe con, chúng ta đến chỗ bán đồng hồ xem thử, có cái nào hợp thì mua một cái.” Ông cảm thấy không để con gái mua, chắc chắn cô sẽ khuyên mãi. Nếu đã muốn mua thì mua thôi, dù sao đồng hồ cũng đã rất nhiều năm mới đổi một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Trường Vinh nghĩ, đợi dùng tiền của Hoan Hoan mua nhà, đều giữ cho cô, sau này để cô thu tiền thuê, đề phòng sau này cô không đủ tiền tiêu. Thấy dáng vẻ cô hào phóng tiêu tiền, chắc chắn là tính cách di truyền từ ba mẹ ruột.
Cả nhà tới quầy đồng hồ dạo một vòng, Diệp Hoan chọn cho Diệp Trường Vinh một chiếc đồng hồ nhập khẩu, đắt hơn đồng hồ nội địa ông đang dùng một chút, nhưng tính chống nước tốt hơn. Diệp Trường Vinh cũng để cô mua.
Sau đó Diệp Hoan lại dẫn ba mẹ đi mua cho mỗi người một đôi giày da mới coi như xong việc. Cả nhà mới quay về nhà.
Lý Vệ Hoa về nhà liền lẩm bẩm: “Ây ya mẹ ơi, Hoan Hoan tiêu tiền thật sảng khoái, hôm nay ra ngoài một chuyến, nó đã tiêu hơn hai nghìn tệ. Nếu là tôi, mới tiếc tiêu tiền mua những thứ đắt đỏ này.”
Diệp Hoan nói với ba mẹ: “Ba mẹ quên rồi, con bán một lá bùa bình an đã có mười nghìn tệ, cơ bản là vụ làm ăn không vốn, tuyệt đối kiếm được tiền, sau này càng sẽ không thiếu tiền tiêu. Ba, mẹ, sau này mọi người thiếu tiền cứ nói với con, con cho mọi người tiền tiêu.”
Không thể không ní, lời của Diệp Hoan khiến Lý Vệ Hoa và Diệp Trường Vinh vô cùng vui, cảm thấy không uổng công nuôi đứa con gái này.
*
Tối đó Diệp Trường Vinh mang vài tấm bùa bình an đi tìm Kỷ Chấn Hoa, nhờ ông ấy giúp hỏi thăm nhà lần nữa. Bởi vì nhiều lần làm phiền Kỷ Chấn Hoa, Diệp Trường Vinh ngại, cho nên lấy mấy lá bùa bình an từ chỗ Diệp Hoan, tặng cho Kỷ Chấn Hoa làm quà cảm ơn.