Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:19:25
Lượt xem: 101
“Giáo sư Lục, em 17 tuổi.” Diệp Hoan nhìn giáo sư Lục ở cự ly gần, phát hiện trong tướng mạo của ông ấy lộ ra nho nhã, trông có vẻ là một người kiểu quân tử khiêm tốn. Nhìn xa ông ấy là một giáo sư nho nhã có sức hút, nhưng nhìn gần có thể nhìn thấy nếp nhăn dạng gợn sóng trên trán khá rõ ràng của ông ấy, đây là biểu hiện của việc tâm thần bất an lâu dài, chứng tỏ ông ấy luôn nhớ mong vợ con chưa tìm được.
Lục Vân Triết: 17 tuổi? Nếu ông ấy có con gái, có lẽ cũng 17 tuổi, đối chiếu được rồi!
Sau đó Lục Vân Triết cố nén kích động trong lòng, hỏi tiếp: “Nhà em ở đâu?”
Diệp Hoan không che giấu, trực tiếp đáp: “Trấn Phượng Hoàng, huyện N, thành phố A, tỉnh S.” Những tài liệu này đều có thể tra được, Diệp Hoan muốn nói dối cũng vô dụng.
Thành phố A tỉnh S, không phải chính là thành phố ông ấy và vợ kết hôn lúc học đại học sao? Lục Vân Triết nghĩ: Năm đó không phải ông ấy bị điều chức đi sớm một bước, cũng sẽ không tới mức vợ vô duyên vô cớ mất tích, ông ấy cũng không tìm được chút manh mối nào, khiến ông ấy hối hận cũng đã muộn.
Tuy Diệp Hoan là cô gái huyện thành dưới sự quản lý của thành phố A, nhưng có thể vợ từng tới trấn Phượng Hoàng ở huyện N, còn bất đắc dĩ gửi gắm con gái cho gia đình khác chăm sóc. Không phải không có khả năng này. Lục Vân Triết biết vợ vô cùng mong đợi sự xuất hiện của con, nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, bà ấy tuyệt đối sẽ không gửi con gái ruột vừa chào đời cho người khác chăm sóc.
Lục Vân Triết tìm vợ con nhiều năm, bây giờ nhìn thấy Diệp Hoan giống hệt vợ mình, lực tưởng tượng phong phú, muốn chứng minh Diệp Hoan là con gái ông ấy.
“Mạo muội hỏi một chút, thầy có thể biết sinh nhật của em không?” Tuy ông ấy biết hỏi khá đường đột, nhưng Lục Vân Triết vẫn dùng ánh mắt mong đợi nhìn Diệp Hoan.
Diệp Hoan nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Lục Vân Triết, không muốn gạt ông ấy: “Em sinh vào mùa xuân, tháng ba Dương Xuân.”
Cuối cùng Diệp Hoan không muốn đả kích một người đàn ông thâm tình tìm kiếm vợ con nhiều năm, huống hồ đây còn là ba ruột của cô. Diệp Hoan nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nói thật: “Nhưng trước khi em vào đại học, ba mẹ hiện giờ của em nói cho em biết, em không phải con ruột của họ, mà là vào ngày hai em trai chào đời, ba ra ngoài gọi bà đỡ tới nhà đã nhặt được em. Ba mẹ nói cho em biết thân thế của mình chính là muốn em tìm được ba mẹ ruột.”
Lục Vân Triết nghĩ tới đây, lập tức không kiềm được tâm trạng kích động, vành mắt ẩm ướt, giọng nói nghẹn ngào: “Con ơi, con rất giống mẹ con, có lẽ là con gái của ba rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-182.html.]
Thật sự, dựa vào tướng mạo Lục Vân Triết đã chắc chắn Diệp Hoan là con gái ruột của ông ấy. Bởi vì cô và vợ lúc còn trẻ quá giống, nhìn thoáng qua quả thực như là một người.
Nếu không phải sợ dọa tới con gái vừa nhận, Lục Vân Triết hận không thể ôm con gái khóc to một trận. Bao nhiêu năm rồi, vợ và con vẫn luôn bặt vô âm tín, cuộc sống trước đây giống như ông ấy nằm mơ một giấc mơ đẹp, sau khi tỉnh dậy vợ và con đều không thấy đâu nữa. Những năm qua ông ấy tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm được vợ. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được con gái, Lục Vân Triết kích động không biết làm sao.
Diệp Hoan lại không biết nên nói thế nào. Cô nói đã nhìn ra từ tướng mặt, có lẽ cô là con gái của ông ấy; hay là giả vờ kinh ngạc nói, sao có thể trùng hợp như vậy, cô thật sự là con gái ông ấy?
Thế nhưng không đợi Diệp Hoan làm gì, Lục Vân Triết đã xác nhận cô chính là con gái ông ấy, bởi vì Lục Vân Triết cực kỳ gấp gáp hỏi: “Mẹ con có để lại đồ gì không, nói rõ khi đó tình huống như thế nào mới gửi con đi? Ba mẹ nuôi con có biết mẹ con ở đâu không?”
Diệp Hoan cảm thấy nên nói rõ ràng: “Mẹ em có để lại một bức thư, ký tên là…
Lục Vân Triết nóng vội hỏi: “Có phải tên Khương Nhã?”
“Vâng, tên của mẹ ruột em chính là Khương Nhã.”
Sự khẳng định của Diệp Hoan đã hoàn toàn xoa dịu trái tim của Lục Vân Triết.
Rất nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có tin của vợ, thiếu nữ như hoa như ngọc trước mắt lại là con gái ruột của ông ấy. Lục Vân Triết thực sự không dám tin sự may mắn của hôm nay. Ông ấy cho rằng vận may của mình đã cạn kiệt từ khi vợ con mất tích rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thư mẹ con để lại đâu, con có mang theo không, ba muốn xem thử.”
Diệp Hoan luôn cất thư của mẹ ruột trong không gian, đương nhiên cô mang theo bên mình. Nhưng quần áo mùa hè quá mỏng, trên người cô không có nơi có thể chứa được thư, chỉ đành nói: “Em luôn giữ thư của mẹ ruột, bây giờ thư ở trong cặp của em, nếu thầy muốn xem, em có thể lấy tới cho thầy.”