Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:31:15
Lượt xem: 284
Đầu có chút choáng váng, không chỉ đầu ngay cả, mà thân thể cũng có chút lâng lâng, tê tê dại dại.
A có thể là tác dụng phụ của thuốc cảm đã uống trước khi đi ngủ, mỗi lần đều như thế này, khiến cả người có cảm giác như đi trên mây.
Nhưng lần này dường như có chút không giống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sao cô lại ngồi dậy?
Thân thể chuyển động.
Theo từng đợt phập phồng, những cơn tê dại truyền khắp tứ chi.
Chuyện này rất không đúng!
Hoa Chiêu kinh hãi vươn tay muốn sờ nhưng lại chạm vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Nhịp tim đập mạnh dưới lòng bàn tay làm cô choáng váng.
Hoa Chiêu càng thêm kinh ngạc, cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, nhưng trước mắt lại là một mảng đen kịt, chỉ có ánh trăng mờ ảo hắt vào từ cửa sổ sau lưng, cho phép cô mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Căn Phòng rất nhỏ, trên sàn là hai chiếc bàn và tủ gỗ cũ kỹ không ai muốn dùng, phía trên chiếc bàn gỗ có một chiếc gương lớn treo xiên.
Trong gương, một bóng người to lớn đang ngồi trên người một người đàn ông.
Hoa Chiêu cúi đầu, người đàn ông với ngũ quan góc cạnh ẩn hiện trong bóng đêm.
Chỉ với bóng dáng ẩn hiện, cô dám kết luận đây là một soái ca cấp 007!
Tình huống này là thế nào?
Nhất định là đang nằm mơ!
Đúng, chính là như vậy!
Mặt Hoa Chiêu có chút hồng, cô đây là nghẹn 30 năm đến điên rồi? Nên đã bộc phát toàn bộ ở trong mộng?
Haha! Nếu là nằm mơ, vậy tiếp tục thôi.
Tim đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng hữu lực, giống như như tuỳ thời có thể nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c và rơi vào lòng bàn tay bất cứ lúc nào.
007 phát ra một tiếng buồn bực ở cổ họng và khan giọng nói: “Cô…xuống…”
A ngay cả giọng nói cũng là giọng trầm khàn mà cô thích, trầm thấp hung hậu.
Cô thực thích giấc mộng này.
“Không nha, người ta còn chưa mệt mỏi”
007 hít một hơi thật mạnh.
Hoa Chiêu cũng có chút kinh ngạc, sao giọng nói của cô lại trở nên như thế này? Ngọt ngào, mềm mại yếu ở, giống như âm thanh của một loli, đồng thời cũng có một chút tự nhiên mê hoặc.
Nghe tiếng nói này, cô giống như một tiểu hồ ly…
Tiếng cuối hơi nhô cao, giống như một cái vuốt nhỏ móc vào trái tim người khác, Chính cô nghe thấy còn toàn thân tê rần chứ đừng nói đến đàn ông.
Lời này căn bản không phải cô nói mà.
Nhưng nằm mơ nha, dù sao cũng không có người nghe thấy, được rồi, được rồi.
007 giãy lên.
Hoa Chiêu vô thức lấy hai tay đè chặt cổ tay hắn, làm hắn không thể động đậy.
Ồ? Trong mộng cô còn là một đại lực sĩ?
Được rồi, được rồi, cái này không quan trọng, tiếp tục “nằm mơ” mới quan trọng.
Hoa Chiêu đem những gì đã biết, đều thi triển một lần…rốt cuộc cũng mệt mỏi.
Nhưng 007 vậy mà còn chưa hài lòng, với hai cánh tay mạnh mẽ, hữu lực đã xoay người đổi vị trí giữa hai người.
Ồ? Mộng đẹp còn chưa dứt? . Vậy cứ tiếp tục đi…
Ngoài cửa sổ có tiếng gà gáy, Hoa Chiêu bị đánh thức.
Mở mắt ra, trong nháy mắt đại não của cô như bị một tia sáng trắng xuyên thấu, trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh, sau cơn đau dữ dội cô mới biết hoàn cảnh hiện tại, cô đã xuyên qua.
Xuyên đến năm 1976, xuyên đến một cô gái nông thôn cùng họ cùng tên với cô.
Trong đầu vừa mới xoẹt qua cuộc sống ngắn ngủi của cô gái nông thôn này, cô ấy đã tự mình tìm c.h.ế.t một cách ngu xuẩn.
Cô gái nông thôn mồ côi từ nhỏ, cùng ông nội sống nương tựa lẫn nhau.
Bởi vì ông nội cưng chiều, hoặc là bản thân cô ấy có tính cách như vậy, từ nhỏ đã gian xảo, tham ăn biếng làm, ngang tàng, bá đạo hơn nữa lại vừa đen vừa béo, gần như bị toàn bộ thôn dân chán ghét, 18 tuổi không một ai đến cầu hôn.
Hôm nay, lão chiến hữu của ông nội cho cháu trai đến thăm, người thanh niên trẻ tuổi, cao ráo lại đẹp trai, ngay lập tức lọt vào mắt xanh của cháu mình.
Sau đó ông cụ rót rượu, cô gái nông thôn ra tay, đem người trẻ tuổi mạnh mẽ…
Sau đó, chàng thanh niên ngược lại không nói hai lời đã cưới cô gái nông thôn này. Nhưng trong ngày hôm đó người đã rời đi, về sau cũng chỉ gửi tiền sinh hoạt mỗi tháng chứ không gặp lại nữa.
Mười tháng sau cô gái sinh đôi. Ông nội cũng đã qua đời vào thời điểm này.
Cô gái nông thôn một mình nuôi hai đứa trẻ, vừa phải làm việc trong đất vừa phải lo toan việc nhà, tính cách ngày càng thêm cáu kỉnh, nhìn ai cũng không vừa mắt, nhất là người em họ xinh đẹp Hoa Tiểu Ngọc.
Một ngày nọ, cô ấy đi lấy củi cùng Hoa Tiểu Ngọc thì gây sự đánh nhau, nhưng không may trượt chân rơi xuống núi và chết.
“Ai”
Hoa Chiêu thở dài, trên đời này thật sự có chuyện xuyên không như vậy? Tại sao nó lại phát sinh trên người cô? Vì sao lại xuyên tới một thân thể bết bát như vậy?
Tại sao lại không thể xuyên không sớm hơn một ngày.
Mộng xuân thực sự rất đẹp, nhưng nếu biến thành sự thật, cũng rất đáng sợ.
Cô cưỡng bức một người đàn ông… Nghĩ ở góc độ khác, anh ta chắc chắn muốn g.i.ế.c người, đúng không?
Hoa Chiêu nằm ở trong chăn, toàn thân cứng ngắc, giả chết.
Cô không dám chuyển động thân thể, mặt giống như bánh nướng, đối mặt với người bị hại.
Hơn nữa cái bánh này, là bánh mặt đen đấy…
Ông trời ah! Mau tới tạo sét đánh c.h.ế.t cô đi.
“Hoa, tiểu Hoa, mau dậy đi, gì ba của cháu tới rồi!” Trong sân truyền đến một giọng nói già nua, tiếp theo là vài tiếng ho khan cùng tiếng nói chuyện ồn ào.
Hoa Cường nóng lòng hoan nghênh bà mối Triệu vào nhà. Động tác của bà mối Triệu lại rất chậm.
Chỉ cần người cháu gái đầu gấu này của Hoa Cường gả cho ai, là tai hoạ cho nhà đó, bà cũng không muốn bị ném đá cửa sổ! Nhưng bà và Hoa Cường là họ hang thân thích, đã cự tuyệt qua rất nhiều lần rồi, lần này thái độ của Hoa Cường đặc biệt khiêm tốn. Đối mặt với một cựu chiến binh vẻ vang, bà cũng không muốn tuyệt tình quá mức, cho nên đáp ứng đi đến một lần.
Đương nhiên là tới ứng phó một chút cho xong, đến lúc đó giới thiệu một vài người goá vợ, tàn tật, Hoa Cường khẳng định không đồng ý, chuyện này coi như cho qua.
Trong phòng Hoa Chiêu giật mình ngồi bật dậy. Cô vừa mới tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ, biết rõ đây là một màn “bắt gian tại giường”.
Ông cháu sợ Diệp Thâm không cưới cô, cố ý để chuyện này bị người ta bắt gặp, đến lúc đó nếu anh ta không nhận nợ, có chứng cứ, bọn họ sẽ đi bộ đội tố cáo anh ta!
Hoa Chiêu nắm chặt chăn, không thể để cho chuyện này phát sinh! Như vậy quá khó nhìn! Đã cưỡng bức anh ta… không thể lại chà đạp tôn nghiêm của anh ta.
“Dì Ba nào? Có phải là người nói cháu cả đời sẽ không thể kết hôn và tuyệt đối không bao giờ bước vào cửa nhà chúng ta không?” Hoa Chiêu gắt giọng: “Nói bà ta cút đi! Dù cháu cả đời không gả được, cũng không cần giơi thiệu đối tượng cho cháu!”
Giọng của Hoa Chiêu rất lớn, nhưng cũng không che giấu được nội dung gây tức giận.
Sắc mặt bà mối Triệu hết đỏ lại trắng, hết trắng lại đỏ, quay đầu bước đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-1.html.]
Hoa Cường sững sờ tại chỗ, không phải đêm qua đã thương lượng rồi sao?
Qua lớp kính cáu bẩn, Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm khi thấy trong sân chỉ có ông nội.
Phía sau lưng một trận gió lạnh thổi qua, Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới chính mình còn đang trần truồng! Cô có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang chặt chẽ dính trên lưng mình, giống như muốn xuyên thủng cô.
Hoa Chiêu giật mạnh hai tay, kéo chăn bông mà hai người đang đắp khoác lên người. Diệp Thâm ngây người một giây, nhảy xuống đất, sau đó mặc lại quần áo rải rác trên sàn nhà.
Hoa Chiêu bưng kín đầu trong chăn, nhất quyết không xoay người.
Khi tắt đèn nữ nhân trên toàn thế giới đều giống nhau, mở đèn lên, chênh lệch có thể lớn lắm đấy. Cô đoán chừng sau khi bị cưỡng bức, quay đầu lại nhìn thấy thân thể này còn có thể tạo thành lần tổn thương thứ hai.
“Hoa ah, tiểu Hoa Nhi?” Hoa Cường vừa gọi người, vừa dần đi tới.
“Ông nội! Ông chớ vào!” Hoa Chiêu hô to.
Hoa Cường nghe lời mà dừng lại, khẩn trương hỏi: “Thế nào rồi hả? Hắn bắt nạt cháu sao?”.
Diệp Thâm đang cài khuy áo dừng lại một chút, cúi đầu nhìn xuống vết bầm tím trên cổ tay, ánh mắt u ám. Rốt cuộc ai bắt nạt ai?
Hoa Chiêu sâu sắc cảm thấy mình bắt nạt người ta, quả thực xấu hổ c.h.ế.t mất. Cháu gái của ông là cái dạng gì ông còn không biết sao? Lại nói, vừa rồi không phải ông nội chạy đến “bắt nạt” đấy sao? Ai bắt nạt ai? Còn không biết xấu hổ mà hỏi?
“Cháu còn chưa mặc quần áo đây này! Ông chớ vào!” Hoa Chiêu nóng nảy nói.
Bất cứ ai gặp phải tình cảnh này tính tình đều không tốt, trừ khi là một người như nguyên chủ.
“Ah, ah ah! Được, được, được!” Sau khi nghe cô nói như vậy, Hoa Cường cười nói. Chuyện này xem như thành!
Chỉ là không theo kế hoạch mang người làm chứng đi vào, không biết có được không?
Hoa Chiêu dừng mấy giây, lại kêu: “Ông nội, cháu muốn ăn thịt! Ông đi mua đi!”.
Hoa Cường không nói hai lời lập tức đáp ứng: “Được, được, được, ông nội đi mua thịt, chưng thịt cho cháu gái của ông ăn!”
Mặc dù tháng này không có phiếu thịt, nhưng cháu gái muốn ăn, ông có vứt hết cái mặt già, làm thế nào cũng phải mua cho con bé cân thịt. Hôm nay là một ngày trọng đại. Cháu gái của ông cuối cùng cũng có người để dựa vào.
Hoa Cường xoay người, vừa ho khan vừa chậm rãi đi tới một thị trấn cách đó 10 dặm để mua thịt, trong thôn không có nơi nào bán thịt.
Nghe được tiếng ho yếu ớt của ông cụ, trí nhớ của Hoa Chiêu đảo qua một hồi, nhớ tới tại sao ông ấy thiết kế trận này.
Trong lòng bực bội…
“Tối hôm qua, thực sự xin lỗi…” Hoa Chiêu buồn bực nói.
“Một câu thực xin lỗi coi như xong?” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.
Trong chăn Hoa Chiêu vuốt vuốt lỗ tai, cô là người giọng nói khống, đặc biệt không có sức kháng cự với giọng nói dễ nghe. Mà sau lưng là giọng nói hay nhẩt mà cô từng nghe, cô thực sự mê c.h.ế.t mất!
Nếu không có chuyện tối ngày hôm qua thì tốt biết bao! Cô nhất định sẽ nghĩ cách trở thành bạn bè của hắn, chọc hắn nói chuyện.
“Một câu thực xin lỗi, là nhẹ.” Hoa Chiêu chân thành nói: “Anh muốn làm sao bây giờ? Anh nói, anh muốn đánh, mắng hay đi báo cáo tôi, đều tuỳ anh.”
Giọng loli ngọt ngào, không có bầu không khí của đêm hôm qua, thiếu một chút cám dỗ, lại them một chút đáng thương, giống như một con mèo nhỏ uỷ khuất.
Diệp Thâm một bụng oán khí, trong phút chốc tiêu tan hết phân nửa.
Bỏ đi, cùng đứa bé so đo cái gì, nhỏ hơn hắn 8 tuổi, chỉ vừa mới trưởng thành.
Mặc dù lưng của đứa bé này còn lớn hơn anh, sức lực lớn hơn anh, lớn lên nhìn cũng không được dễ nhìn lắm.
Nhưng là, nhớ tới tối hôm qua, lúc đầu cô ấy quả thực cưỡng bức hắn, nhưng sau đó… hắn lại không có ý tứ nói là mình bị ép.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Diệp Thâm nói.
“À” Hoa Chiêu sững sờ, cô không giống nguyên chủ vừa khóc lại gào thét, cầm tiền đồ uy h.i.ế.p anh ta. Sao anh ta còn muốn chịu trách nhiệm?.
“Không cần, không cần!” Cô lập tức nói: “Đều là lỗi của tôi, không cần anh phải phụ trách, phải chịu trách nhiệm cũng là tôi… Tôi xin lỗi anh! Chuyện tối ngày hôm qua, nếu anh trách tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tôi, mắng tôi! Nếu anh không trách tôi, chúng ta coi như cái gì cũng chưa phát sinh qua, tôi cảm ơn anh!”
Anh ta muốn phụ trách cô lại không nhận nổi, một tờ giấy hôn thú, một tháng mấy chục đồng tiền sinh hoạt phí lại muốn trói buộc cô cả đời, để cô sống một mình cả đời, cô mới không cần.
Cô lại không biết anh ta! Sao có thể ngủ một đêm liền kết hôn? Quá qua loa rồi!
Diệp Thâm sửng sốt vài giây, rốt cục xác định “tiểu Hoa” này nói thật.
Chuyện này thật kỳ lạ, chẳng lẽ hai ông cháu thiết kế trận này, chỉ là vì…ngủ với anh một đêm?’
Một trận bắt gian tại giường bỏ dở giữa chừng kia, anh đã nhìn ra. Anh còn cho rằng cô ấy muốn gả cho mình.
“Anh đi nhanh đi! Nếu không sẽ không kịp chuyến xe đi ngang qua! Không phải anh còn muốn ngồi xe lửa sao?” Hoa Chiêu mở miệng đuổi người: “Tôi cũng phải mặc quần áo rồi, nên xuống đất làm việc.”
Nói xong cô kéo chăn xuống, lộ ra một bả vai to lớn.
Diệp Thâm lập tức cúi đầu, quay người đi ra ngoài phòng.
“Hô!” Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mặc quần áo.
Vừa mặc đồ, vừa muốn khóc.
Cái quần lớn này, là cho đô vật mặc sao?
Rốt cuộc cái cơ thể này bao nhiêu cân vậy?
Hiện tại sống ở thập niên 70, quân áo cơ bản do chính mình làm, nếu vài thập niên về sau, các cửa hang nhất định không có số của cô.
Hoa Chiêu tìm được số cân nặng của nguyên chủ ở sâu trong trí nhớ, hơn 100 cân. Cụ thể nhiều hơn bao nhiêu không biết, trong thôn đã tuyên bố là 100 cân rồi.
Cô đứng trên đất, nội tâm vùng vẫy cả buổi, ngẩng đầu nhìn lên tấm gương treo trên tường, bởi vì nó được treo nghiêng nên có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể.
Vừa ngước mắt lên, cô đã sửng sốt trước kích thước khổng lồ, đúng là một nữ đô vật.
Sau đó, cô thực sự bị chính mình xấu xí dọa khóc.
Đã có thể trở thành một đô vật rồi, còn có thể mong đợi gì? Các đường nét trên khuôn mặt gần như biến dạng bởi mỡ, làn da thật xấu, đen và sần sùi, giống như một…
Cô sai rồi, cô không phải là tiểu hồ ly tinh, cô là con gấu tinh.
Cả người chỉ có một điểm sáng duy nhất, đó chính là đôi mắt to, mắt hai mí, vừa đen lại sáng.
Gian ngoài truyền đến âm thanh thu xếp đồ đạc, Diệp Thâm thu thập xong liền chào đi.
Anh có nhiệm vụ trong người, đêm qua vốn không nên lưu lại đây ăn cơm, nhưng Hoa Cường là ân nhân cứu mạng của ông nội, lại nhiệt tình như vậy, anh xuất phát từ cảm kích, đã không cứng rắn từ chối, kết quả…
“Tôi đi trước, ngắn thì một tháng, dài thì ba tháng, nhiệm vụ kết thúc sẽ quay lại tìm cô.” Diệp Thâm ở ngoài cửa nói: “Chúng ta kết hôn”.
Anh nói những câu cuối cùng một cách gian nan.
Hoa gia không có đèn điện, tối ngày hôm qua mượn ánh nến, tuy không nhìn rõ mặt Hoa Chiêu, nhưng cơ thể và sức nặng kia tuyệt đối không sai đâu, cái cảm xúc kia…
Anh chưa từng nghĩ tới, người vợ sẽ sống cả đời với mình, lại là một người như vậy.
Nhưng, đã làm sai, phải chịu trách nhiệm.
“Kết hôn? Không cần, không cần…” Hoa Chiêu cả kinh, nằm sấp trong cửa liên tục cự tuyệt.
Nhưng xuyên qua khe cửa, cô thấy khuôn mặt Diệp Thâm.
Câu cự tuyệt sau đó lại không nói ra lời.
Tại sao lại có thể có người đàn ông đẹp trai như vậy!
Dáng người cao ngất, tỷ lệ hoàn mỹ, một thân quân trang, đã đủ mê mệt c.h.ế.t người. Mà khuôn mặt của anh ta lại càng anh tuấn, đến gần như hoàn mỹ, mày kiếm, đôi mắt rạng rỡ.
Lại phối hợp với khí chất cao lãnh, quả thực muốn mạng người.
Trong nháy mắt Hoa Chiêu giao động, người trẻ tuổi, có những lúc không ngại qua loa một tí…