Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:31:17
Lượt xem: 228
“Cô chờ tôi.” Diệp Thâm nói xong không đợi Hoa Chiêu cự tuyệt đã xoay người rời đi.
Hoa Chiêu há hốc mồm, vậy mà không nói ra chữ “Không”.
Có người, chỉ trong nháy mắt liền có ma lực khiến người ta động lòng.
Chờ anh ta trở lại rồi nói sau!
Không đúng, có lẽ vừa đi ra ngoài anh ta càng nghĩ càng hối hận, bây giờ cô đáp ứng, đến lúc đó người ta không đến, chẳng phải sẽ xấu hổ?
Xung quanh an tĩnh lại, chỉ còn một mình trong phòng, Hoa Chiêu đặt m.ô.n.g ngồi lên giường đất, sửa sang lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Xuyên đến, cô mới trả hết nợ thế chấp mua nhà và xe, hiện tại không biết tiện nghi cho người nào?
Hiện tại ngẫm lại, cha mẹ qua đời một năm trước, lại là chuyện tốt, tránh cho người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, lại làm cho họ càng thêm thống khổ.
Ngoại trừ những thứ này, kiếp trước đối với cô mà nói, cũng không có gì ràng buộc, ngược lại có chút may mắn, không cần mỗi ngày thức đêm tăng ca rồi.
Nhìn lại hiện tại…
Hoa Chiêu cúi đầu, có đôi khi mộng tưởng trở thành sự thật kì thật cũng phông phải là chuyện gì tốt, n.g.ự.c lớn như vậy, cô tiêu thụ không nổi.
Cứ ngồi như vậy, cô cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, trên người cũng bắt đầu đổ mồ hôi, Hơn nữa lại đói đến mức cô muốn nhổ mấy cọng hành lá trên bệ cửa sổ lên ăn.
Làm bậy mà! Cô từng là người sống rất tỉ mỉ, cho tới bây giờ chưa từng ăn hành cùng tỏi.
Không được, kìm nén đến quá khó chịu.
Hoa Chiêu đưa tay, nâng lên bộ n.g.ự.c cỡ đại, việc cần kíp bây giờ là giảm cân! Nếu không ngày nào đó đang ngủ cũng có thể đem chính mình ngột chết.
Nói giảm cân, chuyện này cô có kinh nghiệm, thời gian cha mẹ vừa mới qua đời, cô ăn uống quá độ, lập tức mập lên 15 cân, sau đó bị chính mình trong gương doạ sợ, cố gắng nửa năm lại giảm trở về.
Kỳ thực giảm béo chỉ cần hai yếu tố chính: ngậm miệng và khởi động chân.
“Bắt đầu hành động!” Hoa Chiêu hô to một tiếng, tự động viên mình, sau đó bắt đầu dò xét hoàn cảnh bây giờ.
Hoa gia gồm một căn nhà đất ba phòng ở, ông nội ở phòng phía Đông, cô ở phòng phía Tây, gian ở giữa là phòng khách kiêm phòng bếp.
Nhà đất rất dột nát, đã hơn 10 năm rồi, cũng may ông nội là cựu chiến binh vinh quang, trong thôn hàng năm vẫn cho người đổi nóc nhà, không bị lọt mưa.
Nhưng những tờ báo dán trên vách tường, đã nhiều năm chưa đổi qua, phía trên gồ ghề lồi lõm, rơi đầy bụi bặm.
Cả nhà chỉ có ba món gia cụ, chiếc bàn và cái tủ bị vỡ trong phòng cô, cộng thêm phòng bếp có một cái tủ đựng chén bát rơi mất nửa cánh cửa.
Ấn tượng duy nhất của Hoa Chiêu là căn nhà rất bẩn thỉu và hỗn loạn.
Cái này cũng có thể hiểu, nguyên chủ lười biếng trời sinh, Hoa Cường là một người đàn ông, cụ già, bệnh nhân, cả đời không biết cái gì gọi là thu thập nhà cửa, chỉ cần nhà không đổ, hẳn là có thể ở.
Đi ra khỏi phòng, hai mắt Hoa Chiêu sáng lên.
Một cái sân lớn, thoáng mát, rộng rãi hơn 2 mẫu, xung quanh dùng nhánh cây làm một cái hang rào tre đơn giản.Trong đất ngược lại cái gì cũng không trồng, một mảnh hoang vu.
Bởi vì bây giờ là mùa xuân, Đông Bắc tháng 4, chính là thời kì giáp vụ (* dễ gây đói kém).
Nhìn xung quanh là những ngọn đồi xám xịt, phía sau Hoa gia là một ngọn đồi thấp, vẫn còn tuyết mùa đông in bóng núi.
Hoa Chiêu nhìn sân nhỏ, cười thật tươi.
Cô là dân thành phố, lại rất thích trồng trọt, vì thế dốc sức liều mạng công tác, dùng hơn mười vạn mua một căn nhà nhỏ có sân ở lầu 1, khoảng sân nhỏ vỏn vẹn 20 mét vuông.
Bây giờ lại có căn nhà lớn 2 mẫu, cho dù là nông thôn nền nhà không đáng mấy tiền, cô cũng rất thích, cô coi như đây là biệt thự thôn quê!.
Hít sâu một hơi, không khí lạnh tràn ngập hương cây cỏ, Hoa Chiêu run rẩy trở về nhà: “Khởi động, khởi động!”
Cô là một người sạch sẽ và không thể chịu được sự bừa bộn.
Bắt đầu với tủ quần áo và giường ngủ!
Vừa mới rồi ở trong phòng không cảm thấy, vừa đi ra quay trở lại, quần áo, chăn nền trong phòng đều muốn bốc mùi rồi! Chỉ có heo mới có thể sống nổi trong hoàn cảnh này.
Hoa Chiêu xốc chăn bông lên, chợt thấy trên đó có một vệt đỏ, đột nhiên nhớ tới đêm qua…
Chờ một chút! Xoá những hình ảnh kiều diễm kia ra khỏi đầu, cô đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, nguyên chủ trải qua tối hôm qua, sẽ mang thai…sau đó sinh một cặp song sinh.
Ông trời ơi…!
Hoa Chiêu đứng yên tại chỗ!
Đứa trẻ!
Cô sẽ có con, tận 2 đứa!
Ah! Ah! Ah! Cảm tạ trời xanh! Cảm tạ chư vị thần phật! Đã để cho cô có con thật dễ dàng!
Trước đây cô bị tai nạn xe hơi, phải cắt bỏ buồng trứng hai bên, cả đời không thể có con, đây cũng là nguyên nhân khiến cô 30 tuổi vẫn chưa lấy chồng.
Cô không muốn kết hôn nhưng lại rất muốn có con của riêng mình!
Hiện tại thân thể này thuộc về cô, và đứa con trong bụng tất nhiên cũng là của cô.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Hoa Chiêu hô một tiếng, quỳ xuống đất bái lạy.
Xuyên không cũng đã xảy ra, còn cái gì không thể phát sinh, những điều không tin trong quá khứ, cô cũng bắt đầu tin.
Sau ba lần bái lạy, cô đột nhiên trông thấy có một ánh sáng xanh lục phía dưới chân giường. Hoa Chiêu thò tay nhặt lên, hoá ra là một mặt dây chuyền màu xanh ngọc lục bảo, trong suốt như pha lê, màu xanh hoàng đế, vài thập niên về sau có giá trị mấy trăm vạn.
Cô nhớ trong trí nhớ của mình có mặt dây chuyền này, là của Diệp Thâm, tối hôm qua cô kéo xuống… Sau đó Diệp Thâm quay lại tìm, nhưng nguyên chủ làm thế nào cũng không trả, Diệp Thâm cũng không cần nữa.
Lại về sau, nguyên chủ mang thai thèm ăn, tiền trong nhà bị cô ấy ăn sạch, cô em họ Hoa Tiểu Ngọc tới đây tìm nguyên chủ, bỏ ra 10 đồng mua mặt dây chuyền này.
Đột nhiên, Hoa Chiêu híp hai mắt lại, trong trí nhớ của nguyên chủ có một số chuyện, nguyên chủ không hiểu nó có ý nghĩa gì.
Nhưng theo quan điểm của Hoa Chiêu hiện tại, “ý tứ” có thể rất lớn đấy.
Hoa Tiểu Ngọc từ khi có được dây chuyền này, cô ta đã thay đổi từ con vịt xấu xí thành một con thiên nga trong vòng một năm. Cuộc sống của gia đình Hoa Tiểu Ngọc ngày càng tốt, không biết làm sao mà có thể trở thành vạn nguyên hộ.
Trước khi nguyên chủ chết, họ đã rời nông thôn, lên thành phố phát triển.
Trong trí nhớ của nguyên chủ có một màn, sau khi cô ấy nhận được tiền sinh hoạt từ Diệp Thâm thì cầm 10 đồng đi chuộc mặt dây chuyền về, Hoa Tiểu Ngọc sống c.h.ế.t không đưa, bị nguyên chủ đánh một bạt tai nhưng nhất quyết không chịu buông tay.
Sau đó, cả nhà cô ta đã dọn đi trong đêm.
Hoa gia mấy đời bần nông, gia đình Hoa Tiểu Ngọc tất nhiên cũng như vậy, bọn họ không có khả năng biết về ngọc đế vương. Lại nói năm 76 ngọc lục bảo đế vương trở nên quý giá, một mặt dây chuyền nhỏ như vậy cũng có giá một nghìn tám trăm, gia đình Hoa Tiểu Ngọc lúc đó cũng không dưới một ngàn tám.
Hoa Chiêu nắm chặt sợi dây chuyền, cô có dự cảm, đây hẳn là một túi quà tuyệt vời cho những người du lịch xuyên qua đó!
“Không gian, ta muốn đi vào!” Hoa Chiêu hung phấn kêu lên.
Tuy nhiên xung quanh vẫn là một mảnh yên tĩnh, không có gì xảy ra…
Hoa Chiêu lập tức thất vọng, không phải không gian ah…
Chờ đã, có lẽ cô chưa nhận chủ?
Nói là làm, Hoa Chiêu đi vào phòng bếp, đem d.a.o phay khử trùng sạch sẽ, sau đó mới hướng đến cánh tay cắt một nhát, m.á.u lập tức chảy ra.
Cô để sợi dây chuyền lên.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, chỉ trong chốc lát, cô cảm thấy mặt dây chuyền như sáng lên.
“Không gian, ta muốn đi vào!” Hoa Chiêu lại hô.
Vẫn không có gì xảy ra.
“Ah, ha ha ha…” Hoa Chiêu cười gượng, giảm bớt không khí xấu hổ, tuy xung quanh không có ai, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ vì đã làm một điều ngu ngốc.
“Không có không gian cũng được, thế nào cũng là ngọc lục bảo đế vương, mấy trăm vạn” Hoa Chiêu giơ sợi dây chuyền, tự an ủi mình.
Nhưng từ khoé mắt, cô phát hiện, vết thương vừa rồi đã biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-2.html.]
Hoa Chiêu mừng rỡ như điên, sau đó nhiều lần nghiên cứu sợi dây chuyền, nhưng cũng không nghiên cứu ra cái gì.
Không có không gian xuất hiện, cũng không có chuyện kỳ quái gì phát sinh.
Chỉ là một lúc sau, hai mắt cô sáng lên.
Cô bây giờ đang quỳ trên mặt đất, khuỵ chân, vốn lúc dập đầu ba cái, cô đã cảm thấy mình không thở nổi, vậy mà hiện tại, cô thật sự cảm thấy hô hấp thông suốt.
Theo mỗi lần hô hấp, bộ n.g.ự.c cỡ đại cũng theo đó mà lên xuống, nhưng một chút cũng không cảm thấy bị ép tới khó thở.
Cường thân kiện thể? Sống lâu trăm tuổi? Cái này cũng được nha! Lần này cô không cần phải lo lắng bởi vì quá mập mà đột tử chết.
Lại nghiên cứu một hồi, rốt cuộc Hoa Chiêu cũng xác định sợi dây chuyền này có tác dụng gì, cô thật sự không khó thở nữa.
Cô nối lại đoạn dây bị đứt, cẩn thận đeo lên cổ, sau đó bắt đầu khoái trá thu dọn nhà cửa.
Mắt nhìn tới chỗ nào, chỗ đó đều rách nát, hết thảy đều ném đi! Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại một cái gương, một chiếc lược và một ngăn tủ.
Bàn ghế và bọc quần áo nằm trong sân chờ giặt.
Sau đó quét sàn, lau bụi, lau kính.
Lúc Hoa Cường trở lại, Hoa Chiêu đang giặt quần áo trong sân.
Hoa Cường đứng sững sờ ngoài sân, hoài nghi mình nhận nhầm người. Nhưng trong cả thôn, không trong toàn trấn chỉ có cháu gái ông là có thể trọng này, muốn tìm một người tương tự để ông nhận lầm cũng không có khả năng.
Nhưng Hoa Cường vẫn yếu ớt mà gọi to một tiếng: “Tiểu Hoa Nhi?”
Hoa Chiêu ngừng giặt quần áo, nhìn Hoa Cường, trong lòng không biết nên có cảm xúc gì.
Người cứ như một con gấu tinh, nếu là hoa thì cũng là hoa ăn thịt người, sao ông ấy có thể hô lên “tiểu hoa nhi?” đến hay như vậy?
Người không biết còn tưởng rằng ông ấy đang gọi một cô bé xinh đẹp đáng yêu đấy.
Nhưng cô lại biết rõ, Hoa Cường là thật tâm thật dạ với nguyên chủ, đào tim móc phổi, quan tâm xuất phát từ nội tâm.
Hoa Cường là một lão binh xuất ngũ, lập được nhiều chiến công, huy chương có thể treo đầy nửa trước ngực, cho nên dù là đã rút lui nhưng mỗi tháng vẫn nhận được không ít tiền lương.
Năm 76 đã tăng tới 50 đồng mỗi tháng.
Ngoại trừ tiền lương, còn có các loại phiếu mà thậm chí công nhân thành thị hay công nhân lao động cũng không được hưởng.
Nhưng tất cả tiền và phiếu định mức này đều tiêu hết trên người nguyên chủ, lúc này mới có thể nuôi cô ấy thành một người to lớn như đô vật.
“Ai nha, thật sự đúng là Tiểu Hoa của ông, Hoa à, cháu sao rồi hả?” Hoa Cường buớc nhanh đi vào sân nhỏ.
Tiểu Hoa Nhi nhà ông cho tới bây giờ còn chưa từng giặt quần áo! Hôm nay có chuyện gì vậy? Bị cái gì kích thích? Nói tới kích thích…Ồ? Chẳng lẽ muốn thể hiện trước mặt người đàn ông của mình.
Ah cái này tốt, cái này tốt!
Hoa Cường lập tức cười: “Hoa ah, ông nội mua một cân thịt trở về, tý nữa nấu ăn, bồi bổ cho Diệp Thâm một chút.”
Ông vươn cổ nhìn vào trong phòng, lại giật mình.
Cửa lớn mở rộng, phòng bếp trống trơn sạch sẽ, kính trong phòng sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi, ông đứng bên ngoài cũng có thể nhìn thấy trong phòng không có bóng người.
“Hắn đâu rồi?” Hoa Cường lập tức trầm mặt xuống, gương mặt khô gầy trở nên dữ tợn, trong ánh mắt đục ngầu cũng lộ ra một cỗ sát khí.
Đây là người anh hùng bước ra từ vũng m.á.u của một núi t.h.i t.h.ể chồng chất.
Hoa Chiêu bắt đầu kính nể người ông nội mới nhận được này.
Bây giờ thân thể này thuộc về cô, đứa trẻ thuộc về cô, và ông nội cũng thuộc về cô.
“Ông nội, đi đường xa như vậy mệt mỏi không? Nhanh vào nhà nghỉ ngơi!” Hoa Chiêu đứng dậy tiếp nhận thịt trong tay ông ấy, đỡ ông ấy vào nhà, đến đông phòng trên giường gạch, lại rót cho ông ấy một chén nước ấm.
Ông nội thân mang bệnh nặng, sẽ sớm qua đời.
Nguyên chủ đối với người ông này, cũng là kêu đến thét đi, xem như lão nô mà sai sử, chưa từng có nửa điểm hoà nhã, giống như kiếp trước mắc nợ cô ta vậy.
“Ông nội, cháu hiện tại đã trưởng thành, biết rõ chuyện trước đây là cháu không đúng, sau này cháu sẽ thay đổi! Từ hôm nay trở đi, thay đổi triệt để!” Hoa Chiêu chân thành nói.
“Ai! Ai! Tốt! Tốt!” Hai mắt Hoa Cường lập tức đỏ lên, tranh thủ lúc uống nước mà cúi đầu, che giấu tâm tình.
“Ông nội, coi chừng bị phỏng!”
“Ai! Tốt! tốt! Không bị phỏng, không bị phỏng.”
Uống hai phần nước, Hoa Cường rất nhanh bình tĩnh trở lại, hỏi chính sự: “Hắn đâu?”
“Không phải là anh ấy đang có nhiệm vụ ư, đương nhiên là đi để bắt kịp xe lửa rồi.” Hoa Chiêu nói.
Ánh mắt Hoa Cường trở nên sắc bén: “Hắn cứ như vậy mà đi hả? Không nói gì?”
“Ông nội…ông còn muốn hắn phải nói cái gì đây?” Hoa Chiêu ngồi ở trên giường gạch, cùng ông ấy nói đạo lý: “Phát sinh việc này, anh ấy còn không lấy s.ú.n.g b.ắ.n cháu, đã là thiện lương rồi, ông nội còn muốn anh ấy phải thế nào?”
“Thế nhưng mà, thế nhưng mà…” Nhìn dáng người và gương mặt của cháu gái, lại nghĩ đến Diệp Thâm, ông Hoa thật sự không nói nên câu “Cháu chịu thiệt rồi.”
“Nhưng mà, nếu không giữ hắn lại, về sau cháu phải làm sao bây giờ? Đợi ông c.h.ế.t đi, cháu sẽ sống thế nào? Cháu sẽ làm việc? Cháu biết nấu cơm sao? Cháu còn không giữ được cái nhà này! Hoa Sơn kia, nhất định sẽ cướp cái nhà này đi, sẽ bán cháu vào trong núi, bán cho kẻ đần!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Sơn tuy là anh em ruột của ông, nhưng vì khi còn bé, trong nhà nghèo nên đã đưa ông ta đi làm con thừa tự ở nhà người khác, hai người không thân thiết.
Cái nhà kia cũng không dạy dỗ tốt cho Hoa Sơn, lúc còn nhỏ, Hoa Sơn là ác bá một phương ở trong thôn, già rồi lại nuôi ra một nhà con cháu đều là côn đồ, hoành hành ngang ngược trong thôn.
Nếu không có ông chấn trụ, cả gia đình kia không biết có thể làm ra chuyện gì.
Đợi ông chết, cả cái gia đình kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho căn nhà này của ông, cháu gái của ông.
Chiếm mất căn nhà này là chuyện nhỏ, bán cháu gái đi mới là chuyện lớn!
“Ông đã nghe nói, bọn hắn đang hỏi thăm người thích hợp ở khắp nơi! Nếu cháu không được gả ra ngoài trước khi ông chết, thì cháu xong đời rồi! Nếu không phải vì như thế, sao ông phải làm việc trái lương tâm như vậy! khục khục!”
Hoa Cường gấp đến nỗi liên tục ho khan, đột nhiên phốc một tiếng, phun ra một ngum máu.
“Ông nội!” Hoa Chiêu kinh hãi, vừa giúp ông ấy nhuận khí vừa nói: “Ông nội, cháu sai rồi, vừa rồi cháu trêu chọc ông thôi! Kỳ thật anh ấy nói sẽ quay lại lấy cháu! Ngắn thì một tháng, dài thì ba tháng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ quay lại kết hôn!”
“Thật sự?” Hai mắt Hoa Cường sáng ngời.
“Thật sự!” Hoa Chiêu liên tục gật đầu: “Ông xem, vật đính ước cũng đã đưa cho cháu!”
Cô lôi ra sợi dây chuyền trên cổ.
Hoa Cường ra ngoài lưu lạc nửa đời người, từng làm cảnh vệ cho lãnh đạo, cũng là người biết hàng đấy, biết rõ đây là đồ tốt.
“Đây không phải là cháu trộm?” Hoa Cường do dự hỏi.
“Ông nội! Cháu đã từng trộm qua thứ gì chưa?” Nhà cô giàu có nhất thôn, quả thực muốn ăn cái gì có cái đó, nguyên chủ còn cần đi ra ngoài trộm đồ? Còn những thứ khác ngoại trừ đồ ăn, cô ấy đều không có hứng thú.
“Đúng vậy, cháu gái của ông cho đến bây giờ cũng chưa từng cầm qua một cây kim nhà người khác!” Hoa Cường dường như cuối cũng cũng tìm được điểm sáng cho Tiểu Hoa Nhi nhà ông, lập tức cười: “Ông nội sai rồi, ông nội sai rồi.”
“Ông nội, còn có những việc khác, ông cũng không cần lo lắng, trước đây cháu không biết làm việc hay nấu ăn, nhưng nếu người khác làm được thì cháu cũng vậy! Cháu sẽ học, nếu một lần không được, cháu sẽ học 100 lần 1000 lần, rồi cũng có thể học được!”.
“A, đúng, đúng! Tiểu Hoa nhà ta thông minh nhất!” Hoa Cường khoé miệng tươi cười, trong mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm cùng hi vọng.
Diệp Thâm đã đáp ứng, ông yên tâm, ông tin tưởng nhân phẩm người Diệp gia, tuyệt đối nói được làm được.
Hoa Chiêu chua xót trong lòng, cúi đầu nói: “Ông nội, ông nghỉ ngơi đi, cháu đi làm cơm, ông đợi xem tay nghề của cháu nha!”
Hoa Cường do dự một chút, nói tốt. Trong nhà lương thực không còn nhiều, gần đây ông ăn ít một chút cháu gái mới có thể kiên trì đến tháng sau, không thể phí phạm được…
Nhưng cháu gái đang hăng hái, không thể bị đả kích.
“Được, cháu đi đi!” Hoa Cường nhắm mắt, cắn răng nói: “Ông nội không đói bụng, cháu làm ít một chút.”
“Dạ!” Hoa Chiêu đứng dậy đi vào phòng bếp.
Đứng ngoài của nghe nửa ngày, Diệp Thâm lách mình đi ra khỏi Hoa gia.
Thì ra là thế…