Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 260
Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:44:02
Lượt xem: 22
"Ah, ah!" Diệp Thư lúc này mới kịp phản ứng nhớ tới, Diêu Khôn không ở lại, cô ấy có thể cùng đi theo ah!
"Thế nhưng mà. . . ." Cô ấy lại nhìn đứa nhỏ trong ngực: "Chị trông con một mình, sợ không trông được."
"Cũng nên làm quen đấy." Hoa Chiêu nói ra: "Chị cũng không thể hai người ở hai nơi cả đời, nếu lo lắng..., đem hai người trước kia chăm sóc Cẩm Văn lại gọi về giúp chị trông đứa nhỏ a."
Lúc trước ra nước ngoài học, Diệp Danh chọn cho Hoa Chiêu hai người bảo mẫu.
Nhưng sau khi Hoa Chiêu về nước, đã cho hai vị bảo mẫu từ chức rồi.
Cũng không phải cô không muốn dùng mà là vì hai người ở nước ngoài đều có thân nhân, hơn nữa thân nhân đều ở nước ngoài, tuổi của bọn họ cũng không nhỏ nữa, Hoa Chiêu lại định cư ở trong nước.
Cho nên đi theo cô, người ta lại phải cùng người nhà cách biệt.
Các cô đã nói chuyện, hai người bảo mẫu cuối cùng đã chọn người nhà.
Hiện tại gọi bọn họ trở về trông con cho Diệp Thư, đoán chừng bọn họ cũng sẽ rất nguyện ý.
Bọn họ còn chưa tới tuổi ở nhà dưỡng lão, đoán chừng cũng không muốn ở nhà nhàn rỗi sống bằng tiền dành dụm.
Người già rồi, trong tay không có tiền, trong lòng sẽ rất sợ.
"Đúng đúng, thiếu chút nữa đã quên bọn họ." Diệp Thư nhớ tới hai vị bảo mẫu kia, lập tức yên tâm.
Hai người kia đã cùng cô ấy chăm sóc bọn nhỏ đấy, rất dụng tâm, cô ấy cũng thấy được.
Vấn đề lớn nhất đã không còn, Diệp Thư lập tức ôm đứa nhỏ trở về phòng thu thập hành lý.
Diêu Khôn cao hứng đuổi theo.
Diêu Lâm cùng Diêu An cũng rât vui vẻ, bọn họ đã sớm muốn Diệp Thư trở về, nhưng lại xấu hổ không thể mở miệng, hiện tại tốt rồi, Hoa Chiêu sao lại tri kỷ như vậy! ~
Người một nhà vui vẻ hòa thuận, ngồi chơi đến 7 giờ liền giải tán..
Bọn nhóc ăn uống no đủ, bị đuổi đi học rồi.
Đã nói hôm nay bắt đầu học, nên phải kiên trì.
Hôm nay học toán học, đứa lớn ở một gian phòng khác tự học, có gì không hiểu sẽ tới hỏi giáo viên, đứa nhỏ tập trung cùng một chỗ chơi trò chơi về các con số.
Hoa Chiêu xem trong chốc lát, cảm thấy giáo viên dạy toán này quả nhiên lĩnh ngộ được ý của cô, không nghiêm khắc, lại rất nhiệt tình, rất thích hợp để dạy trẻ nhỏ.
Bằng không thì đứa nhỏ năm sáu tuổi, thấy giáo viên có vẻ mặt hung dữ, bị dọa cho sợ hãi, sao còn có tâm tư học.
Hoa Chiêu quay đầu, nhìn Diệp Lị và Diệp Thần cùng nhau rời đi, không gọi bọn họ lại.
Chuyện của Diệp Thần không gấp, hắn chẳng qua là cùng cô gái kia chuẩn bị nói chuyện yêu đương mà thôi.
Trên tư liệu cũng nói gia đình cô gái kia cũng không có vấn đề gì, về phần người có được không, cái này Diệp Thần tự mình chọn trúng là được.
Cô tuy tiếp quản chuyện trong gia tộc rồi, nhưng yêu đương tự do vẫn không thay đổi đấy.
Nếu như Diệp Lị có thể đợi đến tốt nghiệp lại theo đuổi Đào Lam, cô cũng bỏ qua.
Diệp Thần nếu tìm cực phẩm trở về, cô cũng bỏ qua.
Chỉ lo đến lúc đó cùng đối phương "Ở chung" sẽ khá vất vả.
Diêu Khôn rời đi một lát rất nhanh đã trở lại, không để ý đến ánh mắt Diệp Thâm, kéo Hoa Chiêu ra ngoài, cùng cô thảo luận kỹ càng lễ hội ẩm thực thì phải làm gì.
Địa điểm ở đâu, quy mô bao nhiêu, cần chuẩn bị những thực phẩm gì, mời những ai, đưa vào hoạt động thế nào, hắn tuy đã có những suy nghĩ sơ bộ, nhưng hắn cảm thấy ý tưởng của Hoa Chiêu khẳng định sẽ rất tốt.
Hoa Chiêu ngược lại đã có một ý tưởng táo bạo, trước đó có chút không xác định nên chưa nói, hiện tại Diêu Khôn đã hỏi, vậy cứ làm như thế a.
"Chúng ta tổ chức một lễ hội âm nhạc ẩm thực, trong bảy ngày, mỗi ngày đều có biểu diễn." Cô nói ra.
Chỉ có mỹ thực, lại là mỹ thực châu á, người ngoại quốc chưa hẳn đã tiếp nhận.
Lúc này, cũng không phải ai cũng thích sủi cảo, bánh bao, chè trôi nước, nói là cảm thấy có mùi lạ.
Cũng may Diêu gia hiện tại đã nghiên cứu ra mấy loại sản phẩm mới phù hợp với khẩu vị của dân bản xứ, lượng tiêu thụ không tệ.
Bất quá có thêm âm nhạc..., người tới sẽ càng nhiều hơn.
Bọn họ tổ chức lễ hội âm nhạc để nâng cao độ nổi tiếng, cũng không phải bán đồ, đến càng nhiều người càng tốt.
Cái này, là đòn sát thủ của Hoa Chiêu.
Cô cầm qua một tờ giấy trắng đã viết mười mấy cái tên.
"Anh đi tìm tìm những người này, cùng bọn họ ký kết một hợp đồng phát ngôn lâu dài, tiền lương phải cao một chút, năm thứ nhất 1 10 nghìn đô, năm thứ hai 20 nghìn đô, năm thứ ba 30 nghìn đô, ít nhất ký kết 30 năm."
Diêu Khôn tiếp nhận tờ giấy, lập tức có chút nhíu mày.
Hoa Chiêu cho thù lao tuyệt đối rất cao, cái giá tiền mời nghệ sỹ hạng nhất không được, nhưng tuyến hai tuyến ba đều được đấy.
Năm 81 tiền cũng rất có giá.
Nhưng những người trên giấy này, hắn một người cũng không nhận ra.
Huống chi ở phía sau Hoa Chiêu còn đánh dấu tin tức cơ bản của đối phương, nam nữ, tuổi, tình huống hiện tại.
Khá lắm, đều là mười mấy tuổi thậm chí đứa nhỏ mấy tuổi! Bọn hắn biết ca hát sao?
Bọn họ đây là muốn tổ chức ngày quốc tế thiếu nhi sao?
Bọn họ cũng không phải bán đồ ăn trẻ em đấy.
Hơn nữa mấy đứa nhỏ biểu diễn cũng không đáng số tiền này!
Hoa Chiêu kiếp trước coi như là người say mê âm nhạc, phàm là ca khúc dễ nghe, chẳng phân biệt quốc tịch, cô đều ưa thích.
Hơn nữa, hát các bài hát tiếng Anh cũng là một cách học tiếng Anh tốt nên cô biết nhiều ca sĩ nước ngoài và nắm được tình hình cơ bản của họ.
Những người này tương lai đều là nhân vật lớn. Đợi người ta lớn lên mới mời, sẽ gấp mười gấp trăm lần giá tiền hiện tại.
Tương lai có những người này ở đây, lễ hội ẩm thực của bọn họ sẽ rất đông người tham gia.
Về sau bán vé vào cửa, bọn họ có thể kiếm được đầy bồn đầy bát (*đầy túi).
Hơn nữa vì vậy mà lễ hội ẩm thực của Diêu gia sẽ trở thành sự tồn tại hiếm thấy trong trong ngành công nghiệp thực phẩm ~
Hoa Chiêu cười trộm, hiện tại cô cho người một vạn hai vạn phí phát ngôn, quả thực là bắt nạt người ta ~
Hơn nữa cô định bắt nạt đến triệt để. . . .
"Trong hợp động ghi khoản bồi thường thiệt hại khi huỷ hợp đồng cao ngất trời, người vi phạm hợp đồng sẽ phải trả 1 tỷ đô."
Diêu Khôn bị dọa.
1 tỷ? Hắn cũng đền không nổi!
Hắn lại nhìn danh sách: "Ngươi lo lắng bọn hắn vi phạm? Yên tâm, tuyệt đối sẽ không đấy, một năm chỉ diễn một lần, phí biểu diễn mỗi năm tăng lên, 30 năm trôi qua là được…4 triệu 650 nghìn đô, đây quả thực là một bầu trời tiền ah, kẻ đần mới không đồng ý!"
Diêu Khôn lại cúi đầu nhìn trên tay giấy, bên trên là hơn 30 người.
Lão thiên gia, đây là bao nhiêu tiền?
"Không nên không nên, nhiều quá!" Diêu Khôn hô.
Hắn đâu tưởng tượng được, 20 năm sau, những siêu sao này một lần biểu diễn chính là mấy triệu đô.
Một buổi hòa nhạc, cộng lại hết tất cả chi phí cũng có thể kiếm được vài tỷ.
4 triệu 650 nghìn đô, chỉ đủ mời người ta đi một vòng ở cửa ra vào.
Hoa Chiêu kiên trì nói: "Việc này cứ nghe em, những người này khi còn bé diễn không được cũng không sao, có thể chụp ảnh."
Cái cô muốn cũng không phải là hiện tại của bọn hắn, mà là tương lai.
Về sau đem ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của những siêu sao này ra, làm thành một series, lại có thể nổi tiếng thêm nữa.
Tương lai những người này bởi vì cô can thiệp mà không nổi tiếng được?
Không có khả năng đấy.
Ca khúc thành danh của bọn họ cô đều nhớ rõ, đến lúc đó nếu không nổi được cô sẽ tự tay nâng bọn họ lên cho thật nổi tiếng, sau đó kiếm thật nhiều tiền cho cô ~
Phương pháp này, trong nước cũng có thể làm một lần.
Diêu Khôn lại khuyên mấy lần, thấy không được, cũng phải nghe theo cô rồi.
Nhà máy thực phẩm Diêu gia, nói cho cùng cũng là sản nghiệp của Hoa Chiêu, để cô định đoạt.
...
Người Diêu gia đi rồi, hơn nữa năng lực hành động rất siêu cường, sau khi hạ cánh, Diêu Khôn đi sắp xếp tổ chức lễ hội ẩm thực, Diêu Lâm bắt đầu đi quan hệ xung quanh, công kích Đào gia.
Lại một đám người bị hại xuất hiện, liên hệ với người bị hại trước đó, mọi người tụ lại, có tổ chức có kỷ luật mà đòi bồi thường, lại mời một đội luật sư lợi hại nhất lên tòa án.
Đào gia giải quyết bồi thường.
Mã gia không thể ngồi yên, phái người tới gặp Hoa Chiêu.
"Mã Đại Cáp cùng Mã Thiên Minh? PHỐC. . ." Hoa Chiêu vẫn nhịn không được bạt cười: "Gọi bọn hắn vào."
Hiện tại mấy người đàn ông Diệp gia chỉ để ý công việc trong tay mình, cố gắng phấn đấu sự nghiệp của mình.
Những chuyện bên ngoài này, đều do Hoa Chiêu quản.
Đương nhiên, hai người này là vì cô mà đến đấy.
Hoa Chiêu nhìn hai người đàn ông đang ngồi trước mặt.
Một người hơn năm mươi tuổi, mập mạp, cười ha hả, vẻ mặt phúc hậu, cười đến như Phật Di Lặc, hơn nữa tướng mạo chất phác, như một người hiền lành.
Người này là Mã Đại Cáp rồi.
Lại nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, dáng người thon dài, ngũ quan không tệ, khá đẹp trai, khí chất cũng không tệ, thẳng tắp mà ngồi ở chỗ kia, trầm mặc, giỏi giang.
Nhưng có chút quá mức đã trầm mặc.
Hắn khẽ cụp mắt xuống, không cùng Hoa Chiêu đối mặt, cũng không có ý tứ muốn nói chuyện.
Giống như hắn chỉ là người lái xe cho Mã Đại Cáp, không có tư cách nói chuyện.
Hoa Chiêu mỉm cười hỏi thăm: "Không biết hai vị đến tìm có gì muốn chỉ giáo?"
"Chỉ giáo không dám nhận, không dám nhận." Mã Đại Cáp có chút nghiêng người, thái độ khiêm tốn: "Chúng ta hôm nay là tới cầu hoà đấy."
Bọn hắn biết chuyện bồi thường có Diêu gia ở phía sau điều khiển.
Diêu gia không có che giấu, chính là muốn để cho người ngoài biết rõ, xâm hại lợi ích của bọn hắn, sẽ phải chuẩn bị cho tốt việc bị trừng phạt.
"Không hòa." Hoa Chiêu cười nói.
Khuôn mặt tươi cười của Mã Đại Cáp thoáng cái sững lại rồi.
Mã Thiên Minh cũng nâng mí mắt lên, liếc nhìn Hoa Chiêu.
Cô cười hì hì, một bộ ôn nhu dễ thân tốt tính, không nghĩ tới lúc cự tuyệt người khác lại dứt khoát như vậy.
So với Diệp Danh còn khó quấn hơn.
Diệp Danh tuy cũng là miệng nam mô, bụng một bồ d.a.o găm, nhưng hắn từ trước đến nay luôn uyển chuyển mà cự tuyệt người khác, chưa bao giờ trực tiếp như vậy, làm cho người ta khó chịu nổi.
Cũng không biết tiếp lời thế nào.
Một câu "Không hòa", biết nói tiếp thế nào?
Gắng gượng, giả bộ không nghe thấy!
"Trước kia đã xảy ra chút hiểu lầm, bởi vì hàng hoá của chúng tôi xảy ra vấn đề, làm cho Diêu gia cũng chịu ít ảnh hưởng, thật sự có lỗi." Mã Đại Cáp nói.
Hoa Chiêu nhìn ông ta, thật sự không biết xấu hổ.
Ông ta không đề cập tới chuyện bắt chước, giống như căn bản không tồn tại.
Hơn nữa thanh danh Diêu gia giảm mạnh, hàng rởm tăng thêm mãnh liệt, ngừng kinh doanh chỉnh đốn một tháng, tổn thất cực lớn, ở trong miệng ông ta chỉ là "Một ít ảnh hưởng".
Quả nhiên,người không biết xấu hổ mới có thể làm được chuyện không biết xấu hổ.
"Nhưng xin hãy nể mặt Thiên Minh cùng Diệp Thâm là bạn tốt, thả cho chúng tôi một con ngựa. Chúng tôi cam đoan, về sau tuyệt đối quản lý chất lượng nghiêm ngặt, sẽ không xảy ra chuyện này một lần nữa." Mã Đại Cáp cầu đạo.
Hắc!
Hoa Chiêu tựa lưng vào ghế.
Ý của ông ta nói là, về sau còn tiếp tục sản xuất "Đào gia" rồi~?
Ông ta là thực không biết mình bắt chước là sai, hay là, cố ý đến buồn nôn cô vậy?
"Mã. . . Tiên sinh, bao bì của các người đã vi phạm, nó bị nghi ngờ làm giả nhãn hiệu của chúng tôi. Điều này là trái pháp luật đấy, ông có biết không?" Hoa Chiêu hỏi.
Trong nước quản không nghiêm, nhưng ở nước ngoài, quản vẫn rất nghiêm đấy.
Làm giả, làm nhái sẽ bị điều tra.
Đương nhiên nếu Diêu gia không tố cáo..., sẽ không có người quản.
Người ta lại không hiểu "Diêu gia" hay "Đào gia", còn tưởng rằng đây là sản phẩm mới của bọn họ đây này.
"À? Còn có việc này? Tôi không biết ah!" Mã Đại Cáp giả ngu.
Trước kia ông ta khả năng không biết, chỉ muốn cọ nhãn hiệu của Diêu gia kiếm tiền, nhưng hiện tại Diêu gia ở bên kia đã cảnh cáo ông ta vi phạm rồi, ông ta không có khả năng không biết.
Đã như vầy, Hoa Chiêu cũng không để cho ông ta mặt mũi.
"Diệp Thâm trước đó đã nói với tôi, anh ấy cùng Mã Thiên Minh đã không phải là bạn nữa rồi, cho nên tha cho các người một con ngựa, là kiên quyết không được đấy." Hoa Chiêu nói.
Mã Thiên Minh lại ngẩng lên, liếc nhìn cô một cái, trong mắt tựa hồ có phong vân hiện lên, nhưng rất nhanh lại cúi đầu.
Không nghĩ tới Mã Đại Cáp lại như cũ có thể bật cười, nói ra được lời càng làm cho Hoa Chiêu im lặng.
"Cho một cơ hội không được,…vậy cô xem, cho tôi mượn ít tiền được không?"
Hoa Chiêu. . . . .
Cái da mặt dày này, cô chưa từng thấy qua!
Cô hiếu kỳ nói: "Ông muốn mượn bao nhiêu tiền? Vay tiền làm gì?"
"Mượn, mấy trăm đô a, cũng không nhất định, pháp viện phán chúng tôi bồi thường bao nhiêu thì mượn bấy nhiêu a, vay tiền đương nhiên là bồi thường những người kia ah…" Mã Đại Cáp tốt tính tình nói.
"Cục diện rối rắm của các người, tôi đến bồi? Tôi lên tòa án kiện thắng, tự mình bồi thường cho mình? Tôi có bệnh sao?" Hoa Chiêu nói.
"Ha ha a." Mã Đại Cáp vẫn tươi cười, nhưng lại vô lại nói: "Đây cũng là chuyện không có biện pháp, ai bào chúng tôi không có tiền đây này. . ."
"Các hạ thật sự để cho tôi mở rộng tầm mắt." Hoa Chiêu dứt khoát nói: "Không cho mượn."
"Không cho mượn..., vậy cô xem như vậy có được hay không." Mã Đại Cáp cười ha hả nói: "Nhà xưởng, đoàn đội Đào gia, đều là có sẵn đấy, lấy tới vẫn có thể sản xuất kiếm tiền, Diêu gia đại nghiệp lớn, liền thu mua đi à nha."
Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, hỏi hắn: "Có phải ông cảm thấy tôi rất ngu ngốc không?"
Thu mua một công ty, là phải nhận lấy các khoản nợ nần của đối phương đấy.
Cô vẫn phải thay Đào gia xuất tiền?
Cô lớn lên giống kẻ đần sao?
Mã Đại Cáp vẻ mặt cười ngây ngô. Trong lòng lại thất vọng.
Chỉ là một đứa con gái hơn 20, xuất thân nông thôn, không có kiến thức, về sau tuy đã đến thủ đô, lại ra nước ngoài học, nhưng trong thời gian đó cô ta lại liên tiếp sinh con…
Vốn tưởng rằng chỉ là một người có vận khí tốt, kỳ thật cái gì cũng cũng không hiểu, không nghĩ tới thật đúng là hiểu chút.
"Nếu không như vậy, chúng tôi xin phá sản, sau đó chúng tôi lại làm một nhà xưởng, gia nhập Diêu gia các người.
"Đội ngũ quản lý của chúng tôi còn là phi thường ưu tú đấy, nghiệp vụ năng lực so với Diêu gia các người mạnh hơn nhiều, sau khi gia nhập các người, công suất có thể tăng mấy lần!"
Mã Đại Cáp duỗi ra một bàn tay mở ra, sau đó lại duỗi ra hai ngón tay: "Nhưng chúng tôi chỉ cần 20% lợi nhuận là được, còn lại đều cho các người."
Mã Đại Cáp vẻ mặt cô chiếm được món hời lớn rồi.
Hoa Chiêu đã không nhìn nổi rồi, cô nhìn Mã Thiên Minh: "Người cha nuôi này của anh có phải là tinh thần có chút không bình thường hay không?"
Đang ở người mặt, lời này quả thực có chút vô lễ.
Khuôn mặt cười ngây ngô của Mã Đại Cáp lập tức không còn. Cả khuôn mặt rũ xuống, bỗng nhiên biến thành một người khác, vẻ mặt hung tợn.
"Cô đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Bằng không thì, tôi nghe nói bên kia có người treo giải thưởng số tiền lớn muốn tìm tung tích Tô Hằng đây này. Ở chợ đêm đầu của hắn đã giá trị 10 triệu đô đây này."
Đây là lý do mà ông ta dám lớn tiếng chặt đẹp.
Biểu cảm của Hoa Chiêu trong nháy mắt cũng thay đổi.
Lạnh lùng mà nhìn Mã Đại Cáp.
Mã Đại Cáp cũng đột ngột cảm thấy người trước mặt thay đổi, ngũ quan xinh đẹp không còn hấp dẫn ánh mắt người khác nữa, ông ta chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đen thâm thúy.
Lòng Mã Đại Cáp không hiểu sao trầm xuống, như thể rơi xuống một vực thẳm vô tận.
Dường như ông ta đã nói sai, ông ta không nên đe dọa cô đấy.
Nhưng. . . Đây chính là kế hoạch ban đầu của ông ta ah, nói ra có cái gì sợ hãi sao? Một người phụ nữ chỉ biết sinh con mà thôi. . .
Mã Đại Cáp điên cuồng tự an ủi mình, nhưng nhìn lấy cặp mắt kia, trong lòng của hắn nhưng lại càng ngày càng không chắc.
"Tô Hằng đáng giá như vậy nha." Hoa Chiêu nói xong, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Mã Thiên Minh.
Nghe nói Mã Đại Cáp luôn không có một công tác đứng đắn nào, từ nhỏ đến già đều là ở bên ngoài lăn lộn đấy, ngay từ đầu còn dựa vào mấy người anh trai tiếp tế, về sau cũng tích lũy được chút ít tiền.
Sau khi mở cửa, lợi dụng số tiền này cùng các anh trai chiếu cố, thoáng cái cũng có thể lộ diện rồi.
Tóm lại ông ta chỉ là một kẻ đầu đường xó chợ, căn bản không có tư cách biết được Tô Hằng.
Vậy chính là Mã Thiên Minh phá hư quy củ, nói cho ông ta biết đ rồi.
Mã Thiên Minh vẫn ngồi ở chỗ kia như tượng gỗ, không cùng Hoa Chiêu đối mặt.
"Tin tức bán thế nào? Mau nói cho tôi biết." Hoa Chiêu cảm thấy rất hứng thú nói.
"Ai nha, chẳng lẽ cô muốn tự mình bán đầu người đàn ông của cô?" Mã Đại Cáp vui đùa nói.
"Đương nhiên không phải." Hoa Chiêu cười nói: "Tất nhiên là ai mua, sẽ đi thu đầu người đó."
"Ha ha a. . . Cô thật biết nói giỡn. . ."
Nhưng càng nói, giọng Mã Đại Cáp càng thấp.
Ông ta tự nhận là có vài phần biết nhìn người, ánh mắt Hoa Chiêu, thực sự không phải nói giỡn.
Diệp gia, không có năng lực này ah. . . .
Được rồi, chuyện này vẫn phải xem lại một chút.
"Điều kiện của tôi cô hãy nghĩ lại một chút xem, mọi người cùng nhau làm, cùng nhau phát triển, chuyện tốt cỡ nào, làm gì phải khiến cho cả hai bên đền tổn thất đâu này?"
Nói xong không đợi Hoa Chiêu trả lời, đứng lên vỗ m.ô.n.g đi nha.
Mã Thiên Minh trầm mặc theo sát phía sau.
Hoa Chiêu nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt nặng nề.
Lúc bọn họ đi ra khỏi cửa, trên cửa đột nhiên hiện lên một đoạn dây leo, một đoá hoa nở rộ, rải đi một ít bụi phấn li ti rơi xuống trên người hai người kia.
Đây là thứ mà Hoa Chiêu đã giấu trước trong nụ hoa này, hạt giống của cây khác, đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Loại nụ hoa này cô chuẩn bị rất nhiều, hạt giống giấu ở bên trong không giống nhau.
Loại rơi xuống hai cha con Mã gia, là hạt giống dùng để truy lùng.
Không giống loại hạt giống đã cho Diệp Thâm, trong vòng 500 dặm đều có thể cảm ứng được.
Loại này nhỏ hơn cả hạt mè, phạm vi cảm ứng cũng nhỏ, chỉ tầm 50 dặm.
Bọn hắn nếu như không ra khỏi thủ đô vậy thì đủ rồi.
Vậy, không thể để cho bọn hắn đi ra ngoài rồi.
Diệp Thâm không ở nhà, Hoa Chiêu lập tức gọi điện thoại tới cho Diệp Danh về nhà để thương lượng chuyện quan trọng.
Hoa Chiêu chưa từng vì "Chuyện quan trọng " mà tìm anh.
Diệp Danh để điện thoại xuống liền chạy tới.
"Làm sao vậy?" Vừa vào cửa đã hỏi.
"Diệp Thâm đi đâu rồi? Có thể tìm anh ấy trở về không?" Hoa Chiêu hỏi.
Chuyện này liên quan đến Diệp Thâm, phải hỏi ý kiến của anh ấy.
"Anh hỏi một chút." Diệp Danh ngồi xuống bắt đầu gọi điện thoại, kết quả lại tìm không thấy Diệp Thâm.
Gấp đến độ Hoa Chiêu đã muốn vỗ bàn.
"Chuyện gì vậy? Trước nói cho anh nghe một chút?" Diệp Danh hỏi.
Hoa Chiêu gật đầu, đem chuyện Mã Đại Cáp uy h.i.ế.p nói qua.
Ánh mắt Diệp Danh lập tức trở nên sắc bén.
"Mã Thiên Minh, quả nhiên đã biến thành chó dữ."
"Làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đương nhiên là để cho hắn vĩnh viễn câm miệng." Diệp Danh nói.
Hoa Chiêu yên tâm, cô cũng nghĩ như vậy. . . . .
Nhưng là. . . . Làm loại chuyện này nếu bị người ta phát hiện..., Diệp gia sẽ không còn tương lai nữa rồi.
"Cho nên chúng ta phải nghĩ một phương pháp thích hợp để xử lý." Diệp Danh cau mày nói.
Phải hợp lý đấy, lại để cho một người biến mất. Chuyện này rất khó.
Anh nhất thời chưa nghĩ ra được.
"Hơn nữa động tác phải nhanh, ai biết bọn hắn hiện tại đang làm gì, có phải là đã đem tin tức đưa ra ngoài không." Diệp Danh nói xong liền gọi Lưu Minh cùng Chu Binh, để cho hai người đi theo dõi cha con Mã gia.
Ngẫm lại vẫn lo lắng, anh lại gọi điện thoại cho Ngũ Lạc qua, để hắn gác mọi việc đang làm xuống, hiện tại toàn lực giám sát người Mã gia.
Ai biết Mã Thiên Minh còn đem chuyện này nói cho ai!
Ngũ Lạc không biết tại sao phải nhìn chằm chằm vào Mã gia, nhưng theo chân Diệp Danh đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ thận trọng này của Diệp Danh, cho nên hắn cũng cực kỳ thận trọng, tự mình đi nhìn chằm chằm vào Mã Thiên Minh.
Ngũ Lạc vừa đi, Diệp Thâm đã trở về rồi.
Hiếm khi thấy anh trở về vào ban ngày, Hoa Chiêu lập tức gọi anh vào phòng, nói cho anh biết chuyện Mã gia.
Diệp Thâm nghe xong đứng yên tại chỗ, bất động không nói, ánh mắt có chút trầm tư.
"Làm sao vậy?" Diệp Danh hỏi.
"Có lẽ, không cần chúng ta làm cái gì. . . Ít nhất không cần trực tiếp làm." Diệp Thâm nói ra.
"Có ý gì?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thâm lại không giải thích, mà chỉ nói: "Nói cho Diêu gia, để cho bọn hắn ra tay nhanh hơn, ép sát Đào gia, bên này, buổi tối chúng ta đi ra ngoài một chuyến."
Anh nhìn Hoa Chiêu nói.
Hoa Chiêu cũng không quan tâm anh buổi tối muốn làm gì, chỉ gật gật đầu.
"Anh thì sao?" Diệp Danh hỏi.
"Anh đương nhiên là ở lại trông bọn nhỏ." Hai người đồng thời nói.
Bọn họ cùng đi ra ngoài rồi, ai trông bọn nhỏ?
Diệp Danh cười, việc này anh rất thích.
Tối nay, bốn bảo bảo đều là của anh đấy!
"Mau đi đi, không có chuyện gì nữa tối nay trở về lại nói sau. Nếu không trở lại anh sẽ trông bọn nhỏ." Anh phất tay đuổi người.
Nhìn biểu cảm của Diệp Thâm, hẳn là có manh mối rồi, vậy anh an tâm.
Diệp Thâm nhìn sắc trời bên ngoài, nói với Hoa Chiêu: "Đi thay quần áo, mặc đồ thể thao màu đen."
Màu đen vận động. . . .
Hoa Chiêu nhìn anh, bọn họ sắp đi làm chuyện xấu phải không?
Rất thích!
Cô vội vàng trở về phòng thay quần áo, cùng Diệp Thâm lái xe đi ra ngoài.
Ô tô chạy một mạch đến đường vành đai 3, Diệp Thâm dừng xe bên ngoài một cái thôn.
Hiện tại vành đai ba hầu hết chỉ có đồng ruộng bao quanh, chẳng trách những người già ở thủ đô cảm thấy người ở vành đai một và hai mới được tính là người phủ đô.
"Đây là đâu?" Hoa Chiêu hỏi.
"Nhà một người chú bên vợ của Mã Đại Cáp." Diệp Thâm nói.
Hoa Chiêu. . . ."Sao anh đến nhà chú bên vợ của ông ta ở đâu cũng biết vậy? Chúng ta tới đây làm gì?"
Diệp Thâm cười cười.
Những thông tin Diệp Danh biết anh cũng biết, thậm chí những gì Diệp Danh không biết anh cũng biết đấy.
Chỉ có điều anh cùng Diệp Danh phân công công tác, anh căn bản không dùng những thông tin này.
Hiếm khi hôm nay phải dùng tới rồi.
"Người chú bên vợ này của ông ta không có con cái, sớm đã không còn, trước khi c.h.ế.t đem căn nhà này cho Mã Đại Cáp, bởi vì là căn nhà này đã cũ nát, người chú ý cũng không nhiều lắm, bất quá anh đoán, số tiền Mã Đại Cáp kiếm được những năm này đều giấu ở đây."
Diệp Thâm nói: "Chúng ta sẽ đem ông ta ép đến góc tường."
"Dạ." Hoa Chiêu gật đầu như bằm tỏi, việc này cô rất thích!
Cô vừa muốn mở cửa xuống xe, Diệp Thâm lại nói: "Lại đến mấy nơi nữa, thỏ khôn đào ba hang, người như Mã Đại Cáp gian xảo vô cùng."
Trứng gà chưa bao giờ đặt trong cùng một cái giỏ xách.
Anh cũng không xác định mấy nơi anh biết đến có phải là toàn bộ hay không.
Hoa Chiêu nghĩ đến cái gì, cười cười.
Diệp Thâm lái xe mang theo Hoa Chiêu đi nhiều địa điểm.
Những địa phương này đều vây quanh tam hoàn, đều là nhà ở nông thôn, đều là vừa rách vừa nhỏ đấy.
Diệp Thâm cũng không để cho Hoa Chiêu xuống xe, chỉ để cô nhìn mấy nơi kia từ xa.
"Trời còn chưa tối, em lại quá bắt mắt, sẽ bị người ta nhớ kỹ." Diệp Thâm nói.
Đến lúc đó Mã Đại Cáp điều tra, vừa nghe ngày hôm đó có một người phụ nữ đặc biệt xinh đẹp tới đây, hắn nhất định sẽ đoán được là Hoa Chiêu.
Truyền đi, người ngoài sẽ tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-260.html.]
Có một số việc chính là như vậy, không cần chứng cớ, hợp tình hợp lý, người ngoài đã tin rồi.
Nói như vậy, đối với thanh danh Diệp gia lại càng không tốt.
Hoa Chiêu cười hì hì hôn một cái lên mặt Diệp Thâm: "Cảm ơn đã khen."
Diệp Thâm cười cười, quay xe mang cô đến một địa phương đặc biệt khác.
Quán trà.
Đã đến giờ ăn tối, vợ anh sẽ đói bụng.
Hai người hiếm khi ra ngoài một chuyến, không mang theo bất kỳ một đứa nhỏ nào.
Vừa vặn mượn cơ hội này hẹn hòg một buổi.
Trước kia Diệp Thâm căn bản không hiểu loại lãng mạn này, nhưng vài năm là Tô Hằng, anh không hiểu cũng bị ép phải hiểu.
Lúc này tiệm cơm ở thủ đô không ít, nhà hàng Tây cũng không ít, thậm chí quán cà phê cũng đã mở vài tiệm, nhưng quán trà đứng đắn, lại rất ít.
Hiện tại người có thể nghĩ đến mở quán trà, đều là không tầm thường, không thiếu tiền đấy.
Phong cách trang trí tất nhiên không thể chê, với ánh mắt bắt bẻ của Hoa Chiêu cũng không tìm ra lỗi nào. Cho dù phóng tới vài thập niên sau, cũng sẽ không lỗi thời mà mang theo một màu sắc riêng.
Trà bánh càng không thể chê, Diệp Thâm một lần tình cờ nếm qua liền thích.
Anh cảm thấy Hoa Chiêu cũng sẽ thích.
Quả nhiên, Hoa Chiêu ăn xong hai mắt liền tỏa ánh sáng.
Trước kia cô vốn thích làm đồ handmade, làm mỹ thực, cô dám nói trên thị trường mỹ thực, cô gặp 99%, biết làm 90%.
Nhưng bảy tám món đồ ăn nhẹ trước mắt, mỗi một món cô đều chưa thấy qua, cô đều rất thích.
Hoa Chiêu khám phá được vùng đất mới lại hôn Diệp Thâm mấy cái, sau đó đóng gói một đống lớn, chuẩn bị mang về.
Thẳng đến khi trời tối, hai người mới ra khỏi quán trà, đi tới địa chỉ gần đó nhất.
Hai người dừng xe từ rất xa, lặng lẽ đi vào.
Đó là một ngôi nhà trơ trọi ở đầu thôn, dột nát tưởng chừng như có thể đổ sập bất cứ lúc nào.
Diệp Thâm nói chỗ này ngoại trừ chủ nhà cũ, những người khác trong thôn căn bản không biết nó đã bị Mã Đại Cáp thu mua.
Và chủ nhân ban đầu là một kẻ cặn bã trong thôn này, bây giờ đang sống dựa vào nhà anh trai và chị dâu của mình.
Đây cũng là một căn nhà dột nát, nên ngay cả những người trong thôn không có nhà ở cũng không thèm đoái hoài đến.
Trông thấy nó đều đi đường vòng.
Kết quả Hoa Chiêu kéo ra một cái rương từ trong một cái hốc dưới gầm giường xách đi.
Đến trên xe, mở ra, phát hiện là một rương tiền.
Rương không lớn, giá trị tiền mặt cũng không lớn, một rương này chỉ có mấy vạn.
"Tiếp tục." Diệp Thâm nói ra: "Mã Đại Cáp rất có tiền, cái công xưởng kia, đều là ông ta ra tiền."
Hoa Chiêu cảm thấy nếu mình không mở nhà máy thực phẩm, hiện tại tuyệt đối không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
"Ông ta kiếm tiền bằng cách nào vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
"Chủ yếu là bán theo lô." Diệp Thâm nói ra.
Nền kinh tế hiện nay đang trong thời kỳ quá độ, tạo ra một kết quả đặc biệt, hệ thống giá cả cao gấp đôi.
Ví dụ, gạo trong cửa hàng ngũ cốc quốc doanh bán với giá 1 mao một cân, nhưng vẫn phải mua bằng phiếu. Giới hạn là 20 cân một người mỗi tháng.
Không đủ ăn, vẫn muốn mua thêm?
Trước kia không bán, hiện tại đã bán.
Nhưng đắt hơn, 2 mao hoặc 3 mao một cân.
Những đây đều là món tiền nhỏ, hơn nữa cũng không dễ kiếm.
Mã Đại Cáp kiếm được từ mặt hàng dễ kiếm hơn.
Vật liệu thép, than đá cũng thực hành hệ thống giá cả gấp đôi, chênh lệch giá ở giữa lại rất lớn, có đôi khi là gấp vài lần thậm chí gấp mấy chục lần.
Mà Mã Đại Cáp bởi vì có mấy người anh trai ở đó, quan hệ hùng hậu, trong tay hắn có giấy phép, có thể mua hàng hoá với giá định mức. Đó là mua đồ với giá rẻ.
Một lô hàng giá trị bao nhiêu cũng có thể tưởng tượng được rồi.
Tiền này kiếm được vừa nhiều lại nhẹ nhàng.
Hơn nữa kẽ hở này lần đầu tiên xuất hiện, nó không phải là bất hợp pháp.
Hoa Chiêu ngay từ đầu đã biết có chuyện này, nhưng cô không động vào, bởi vì về sau có một số người "sẽ làm ầm ĩ", bên trên sẽ tra xét một đám.
Cô không muốn nhảy vào vũng nước đục này, hơn nữa không phải là không có đường phát tài khác.
"Còn có thu các loại tiền trà nước." Diệp Thâm nói ra.
Mã Đại Cáp cũng có những đường kiếm tiền khác.
Ông ta có quan hệ, có thể đồng ý dắt mối giúp người ta chạy chọt…
Việc nhỏ ông ta chướng mắt, không có một vạn tám ngàn trở lên ông ta sẽ không làm.
"Ông ta cầm được chỗ tốt, sẽ phân một nửa cho mấy người anh trai, anh rể." Diệp Thâm lại nói.
Hoa Chiêu vui vẻ rồi, vậy số tiền này nói trắng ra chính là tiền tham ô ~ cô lấy tới cũng an tâm rồi.
Cô rất thích đen ăn đen.
Không không không, cô rõ ràng là trắng đấy!
Hai người một đường nói chuyện phiếm, một đường càn quét, cả đêm thanh lý ba nơi, cuối cùng kéo một xe tiền mặt cùng vàng về nhà.
Muốn đem tiền đổi thành đô la đi ra nước ngoài tiêu, người ta có thể không cho đổi.
Cho nên Mã Đại Cáp nghĩ đến ra nước ngoài kiếm tiền, nên phải đem tiền trong nước đổi thành vàng, đưa ra nước ngoài đổi thành đô la.
Hiện tại lại tiện cho Hoa Chiêu, cô rất thích ánh vàng rực rỡ của kim loại.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu nói Diệp Danh, để anh cả buổi tối lại đến trông bọn nhỏ, bởi vì cô cùng Diệp Thâm còn phải đi ra ngoài.
Còn có mấy nơi chưa quét xong, dựa theo phỏng đoán của Diệp Thâm, Mã Đại Cáp còn giấu hơn phân nửa tiền bọn họ chưa tìm được.
"Tiểu Thâm đã nói với anh, mấy ngày nay anh sẽ tan tầm sớm, hai người cứ bận rộn đi thôi." Diệp Danh nói ra.
"Tốt." Hoa Chiêu lấy túi điểm tâm ngày hôm qua, phân cho Diệp Danh một túi, cái gì cũng chưa nói liền ngáp trở về ngủ bù.
...
Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm lại đi ra ngoài 2 ngày nữa, số tiền đào được cũng xấp xỉ số tài sản Diệp Thâm điều tra được đấy.
Đương nhiên khẳng định còn bỏ sót, Mã Đại Cáp có một số việc làm rất kín kẽ, thu bao nhiêu tiền không có người thứ 3 biết rõ.
Đó là kho bạc nhỏ của ông ta, không cùng những người khác chia xẻ.
Nước ngoài, Diêu gia cũng ép chặt Đào gia, tòa án đã niêm phong nhà máy và đóng băng tài chính của họ. Số tiền bồi thường cao ngất trời, thậm chí bán nhà máy cũng không đủ khả năng chi trả.
Đây cũng là điều Mã Đại Cáp tuyệt đối không nghĩ tới đấy.
Ông ta ném ra nhiều tiền như vậy, là vì muốn có được càng nhiều tiền hơn nữa, không phải để bồi thường cho những người kia đấy.
Nhưng hiện tại, nhà xưởng này chỉ có thể vứt đi.
Tâm tình không tốt, ông ta liền muốn đi nhìn tiền. Thấy một phòng tiền, tâm tình của ông ta sẽ trở nên tốt lên.
Kết quả, tiền không còn.
"Tiền của tao đâu rồi?" Ông ta lớn tiếng chất vấn Mã Thiên Minh.
Rất nhiều chuyện ông ta không thể tự mình đi xử lý, cho nên đều giao cho Mã Thiên Minh.
Ông ta tin được đứa con nuôi này.
Bởi vì hắn đã thay ông ta làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu, tay cũng đã không còn sạch sẽ nữa rồi, hắn không dám cũng sẽ không phản bội ông ta.
"Con không biết." Mã Thiên Minh nói: "Con gần đây đều đang ngăn chặn Diệp Thâm, nhưng không chặn được hắn."
Chuyện này Mã Đại Cáp tin, ông ta biết rõ hành tung của Mã Thiên Minh.
Tiền của ông ta mất, hơn nữa đều đã mất! Nhiều nơi như vậy, Mã Thiên Minh không có thời gian đi làm.
"Có phải là. . . Diệp Thâm hay không?" Mã Đại Cáp nói: "Mấy ngày nay lúc trời tối, mày đều chưa thấy qua hắn sao?"
Mã Thiên Minh lắc đầu: "Chưa thấy qua."
Mã Đại Cáp đ.ấ.m tay: "Vậy khẳng định chính là hắn rồi! Diệp gia. . . Khinh người quá đáng! Tao muốn. . . ."
Mã Thiên Minh ngẩng đầu nhìn ông ta.
Mã Đại Cáp nghĩ cả buổi, cũng không nghĩ ra phải làm như thế nào.
Mã Thiên Minh cúi đầu.
"Xuống dưới xuống dưới! Đi thăm dò Diệp gia đã đem tiền của tao giấu ở chỗ nào rồi? Tao muốn trộm trở về!" Cuối cùng, Mã Đại Cáp hô.
Mã Thiên Minh trầm mặc rời đi.
Mã Đại Cáp lại tự mình vụng trộm lái xe đi ra ngoài rồi.
Ông ta đến mấy kho bạc bí mật của mình.
Tới đó thấy tiền vẫn còn, trong lòng ông ta mới được an ủi một chút.
May mà trứng gà không đặt trong một cái giỏ, đến cùng vẫn lưu lại mấy nơi.
Ông ta lại mang mấy thứ đó giấu kỹ, không dám ở lại lâu, vội vàng đi nha.
Hoa Chiêu đang thông qua thực vậy để dò xét hướng đi của hai người liền cười thầm, quả nhiên không phí công có hao phí nhiều tinh lực như vậy.
Bất quá lúc này không thể gọi Diệp Thâm cùng đi rồi, cô không có biện pháp giải thích vì sao lại biết mấy địa điểm kia đấy.
Dù sao đến Diệp gia cũng không tra được.
Bất quá buổi tối không thể đi, cô chỉ có thể đi ban ngày.
Không có Diệp Thâm đi theo, dễ dàng hơn đây này.
Cô cũng không cần tiến vào trong phạm vi mục tiêu, an toàn vô cùng.
Sáng ngày hôm sau, cô mang theo Lưu Minh cùng đi.
Không mang theo không được, bí mật đi cả nhà đều lo lắng, không chừng còn cho rằng cô mất tích.
Mang theo Lưu Minh cũng thuận tiện, Hoa Chiêu tự mình lái xe, Lưu Minh ngồi ở phía sau, sau khi lên xe không lâu, liền mơ mơ màng màng mà ngủ rồi.
Hoa Chiêu đến mấy chỗ kia, nhanh chóng để cho thực vật kéo mấy thứ đó xuống dưới đất. . . .
Được rồi, vốn là bị chôn ở dưới mặt đất đấy, Hoa Chiêu điều khiển bọn nó dịch sang nơi khác, lại sâu hơn, cam đoan Mã Đại Cáp tìm không thấy.
...
Mã Đại Cáp tuy đã giấu đồ nhưng vẫn lo lắng, ngày hôm sau lại muốn đi xem.
Kết quả cũng không còn.
"Tiền của tao đâu hết rồi? ?" Ông ta gào thét với Mã Thiên Minh.
Mã Thiên Minh cúi đầu không lên tiếng, trong lòng lại bội phục Diệp gia, động tác thực vui vẻ!
Nơi Mã Đại Cáp giấu tiền riêng, đến hắn cũng không biết.
"Đi! Đi Diệp gia!" Mã Đại Cáp nói.
Ông ta nói Diệp gia, cũng không phải nhà Diệp Chấn Quốc, cũng không phải nhà Diệp Mậu.
Sau khi Mã đại soái về hưu, ông ta đến tư cách để tiến vào hai đại viện kia cũng không còn.
Người đi trà mát.
Hơn nữa Mã Đại Cường gặp chuyện không may, Mã Quốc Khánh gặp chuyện không may, Mã gia bị giày vò một trận, đã không lớn bằng lúc trước.
Chuyện buôn bán mấy lô hàng kia cũng phải dừng lại.
Ông ta không có tư cách kia rồi.
Vốn đầu tư thị trường hải ngoại, cho rằng sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát (*đầy túi), kết quả dùng sai người, thoáng cái đã tổn thất thảm trọng.
Hiện tại, của cải lại bị người ta lấy hết rồi. . . . . Đây là đem bọn họ ép đến đường cùng!
"Các người đừng khinh người quá đáng!" Mã Đại Cáp chỉ vào Hoa Chiêu mắng.
Ông ta có thể tới Diệp gia, là vì Diệp Thâm ở đây.
Bất quá việc này ông ta cảm thấy tìm Diệp Thâm là thích hợp nhất.
Trong Diệp gia, người có thân thủ tốt, có thể thần không biết quỷ không hay trộm đi tiền của ông ta tuyệt đối là Diệp Thâm.
"Khinh người quá đáng rõ ràng là các người." Hoa Chiêu nói ra.
"Các người làm cái gì, cô tự mình biết! Đem tiền của tôi trả lại cho tôi! Bằng không thì, đừng trách tôi không khách khí!" Mã Đại Cáp hung ác mà nhìn Hoa Chiêu.
"Đến ah, không khách khí ah, cho tôi xem ông có bản lãnh gì mà muốn không khách khí với chúng tôi." Hoa Chiêu cười nói.
Diệp Thâm nói muốn đem ông ta ép lên góc tường, vậy không thể cho ông ta hi vọng.
"Cô không sợ tôi bán tin tức?" Mã Đại Cáp trầm xuống mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.
"Đi ah, cứ thoải mái." Hoa Chiêu cũng nhìn thẳng vào ông ta.
Cô còn chưa kịp hỏi Diệp Thâm có ý gì, mỗi tối đều quá mệt mỏi. . . .
Nhưng nếu như Mã Đại Cáp dám làm cái gì, cây kim bì của cô cũng không phải để bài trí.
"Tốt tốt tốt!" Mã Đại Cáp chỉ tay về phía cô nói liên tục ba tiếng tốt, xoay người rời đi.
Mã Thiên Minh im lặng đi theo phía sau.
Về đến nhà, Mã Đại Cáp nói với Mã Thiên Minh: "Mày nói tin tức kia là thật? Đầu Diệp Thâm giá trị 10 triệu đô?"
"Chắc chắn 100%." Mã Thiên Minh nói.
"Vậy. . ." Ông ta nhìn nhìn Mã Thiên Minh: "Nói cho tao biết bán thế nào! Tao muốn cho bọn hắn hối hận!"
Con nhóc ngu xuẩn kia cho rằng ông ta không dám sao?
Nhà ông ta hiện tại chỉ còn bốn bức tường rồi, cái gì ông ta cũng dám?
"Ngài tự mình đi? Quá nguy hiểm, hay cứ để con đi." Mã Thiên Minh nói ra.
"Không không không, bên kia cảnh sát đang tìm mày, mày đi sẽ không về được." Mã Đại Cáp làm như vì hắn mà suy nghĩ nói.
Mã gia đã xong.
Mã đại soái bị nhét vào hiệp hội dưỡng lão gì đó rồi.
Mã Đại Cường chạy trốn.
Ông ta cũng không có tiền không có người rồi.
Mà đi nước Mỹ, nhưng có thể bán tin tức được 10 triệu đô.
Nếu như là hắn, hắn sẽ không trở về đấy.
Cầm tiền, rời khỏi trói buộc của Mã gia, ở bên kia tiêu diêu tự tại không tốt sao?
Dù tin được đứa con nuôi này, ông ta cũng không tin được nhân tính.
Cho nên ông ta phải đi.
"Ngài không biết tiếng anh, bán thế nào? Cứ để con đi thôi." Mã Thiên Minh nói.
"Không không, tao đi. Mày cứ viết ra, ghi trên tờ giấy. Sinh hoạt hàng ngày..., mày tìm cho tao một người phiên dịch." Mã Đại Cáp nói.
Hắn nói như vậy, ông ta lại càng không dám thả hắn đi rồi.
Mã Thiên Minh càng khuyên nhủ, Mã Đại Cáp càng kiên định muốn đi.
Cuối cùng thấy ông ta sắp tức giận, Mã Thiên Minh mới bất đắc dĩ mà viết ra một tờ giấy.
Ngày hôm sau đã sắp xếp xong cho ông ta một người phiên dịch.
Sau đó Mã Đại Cáp bị bắt ở sân bay vì tội gián điệp.
Để lộ tin tức của Diệp Thâm, tuyệt đối là đối nghịch với quốc gia, là gián điệp không thể nghi ngờ.
Hoa Chiêu nghe được liền chớp mắt liên tục: "Ai tố cáo ông ta? Chúng ta sao?"
Diệp Thâm lắc đầu: "Chúng ta không có chứng cớ."
Bọn họ tố cáo, chỉ có thể nói là phán đoán, bọn hắn cho rằng Mã Đại Cáp sẽ làm như thế.
Vậy thì không có tác dụng. Không tổn thương gân cốt đấy.
"Vậy chính là, Mã Thiên Minh?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thâm gật đầu: "Trong tay hắn có ghi âm, có một loạt chứng cớ."
Mã Thiên Minh tố cáo, đây mới là cú đánh thực sự
Làm cho Mã Đại Cáp vĩnh viễn không thể xoay người.
"Sẽ phán rất nặng?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thâm gật đầu: "So với em tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn."
Anh đã mang về rất nhiều thứ quan trọng từ nước ngoài, chuyện này tuyệt đối không thể để cho người ngoại giới biết rõ, bằng không thì toàn bộ thế giới đều sẽ đến công kích bọn hắn.
Quốc gia hiện tại còn chưa lớn mạnh, dễ bắt nạt.
Cho nên bọn hắn phải vụng trộm phát triển.
Mà Mã Đại Cáp tồn tại, chính là uy hiếp.
Là uy h.i.ế.p thì sẽ bị tiêu diệt!
Hoa Chiêu lập tức nhếch miệng, chuyện cô nghĩ đến đã đủ nghiêm trọng rồi, càng nghiêm trọng hơn, vậy cô không cần lo lắng rồi.
"Kế hoạch này, một bước lại một bước, đều muốn bức tử Mã Đại Cáp. . . . Chẳng lẽ Đào gia gặp chuyện không may, cũng là Mã Thiên Minh thiết kế sao? Chúng ta đây là bị đem làm thương rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Danh đi đến: "Hiển nhiên là vậy." Anh nói ra.
Hoa Chiêu lại nhìn về phía người đứng phía sau anh, Mã Thiên Minh.
Sao anh cả lại dẫn người đến thăm rồi hả?
Hơn nữa Mã Thiên Minh không bị bắt lại sao?
Theo lý, là hắn giựt giây Mã Đại Cáp bán đứng Diệp Thâm đấy.
Mặc dù là kế sách, hắn cũng biết thân phận Diệp Thâm, cũng là một trong những uy h.i.ế.p a?
"Anh Diệp, chị dâu, tôi tới đây để xin lỗi." Mã Thiên Minh vào nhà liền nói.
Hắn lần đầu tiên ngẩng đầu, đang quang minh chính đại mà nhìn Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu, nhe răng cười.
Ánh mặt trời sáng lạn, vẻ mặt kiên nghị.
Cùng với người đi theo sau lựng Mã Đại Cáp tưởng như hai người.
Diệp Danh tùy ý mà ngồi xuống.
Diệp Thâm gật đầu với Mã Thiên Minh.
Thái độ cũng rất tùy ý, thoải mái.
Hoa Chiêu cũng nhận ra rồi, đây là quân mình? Chừng nào thì bắt đầu vậy?
"Để cho chính hắn nói." Diệp Thâm nói ra.
"Thực xin lỗi chị dâu, tôi tới đây xin lỗi." Mã Thiên Minh lại nói: "Vì chuyện Diêu gia đã làm cho chị tổn thất thảm trọng rồi."
Trên mặt tràn đầy xấu hổ.
Là thực sự muốn xin lỗi.
Bởi vì Đào gia, Diêu gia trước mắt đã tổn thất mấy triệu, mất danh tiếng, không biết bao lâu mới có thể hồi phục được.
Người ngoại quốc không phân biệt được "Đào gia" "Diêu gia", về sau nhìn thấy Diêu gia cũng sẽ không mua, ấn tượng không tốt.
Đây là một nét bút vô hình tạo thành tổn thất lớn.
"Anh biết rõ tổn thất nghiêm trọng là tốt rồi." Hoa Chiêu nói ra: "Vậy anh định bồi thường như thế nào?"
Mã Thiên Minh vậy mà ha ha cười, phi thường vui vẻ.
"Tôi dự đoán sơ bộ một chút, Diêu gia hiện tại cùng tương lai, đại khái tổn thất tầm 1000 vạn. . . Hi vọng chị cho tôi một thời gian ngắn bồi thường." Mã Thiên Minh nói.
Hắn vậy mà nhận nợ, lại tự mình khai ra cái giá trên trời 1000 vạn, ngoại trừ Diệp Thâm, Diệp Danh cùng Hoa Chiêu đều ngoài ý muốn nhìn hắn một cái.
"Được rồi." Hoa Chiêu nói: "Nếu là quân quan, tôi cũng chịu thiệt một chút, 1000 vạn thì 1000 vạn a."
Mã Thiên Minh vẫn cười đến vui vẻ, sau đó từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy trắng, là giấy vay nợ, bên trên đã viết rõ ràng thiếu nợ Hoa Chiêu 1000 vạn.
Xem ra hắn cũng không phải nói ngoài miệng, vậy mà thực sự định trả nợ.
Hoa Chiêu lúc này mới nghiêm túc nhìn hắn: "Anh định trả lại bằng cách nào?"
Mã Thiên Minh chỉ nhìn Diệp Thâm, không trả lời vấn đề này.
Hắn tiếp tục nói xin lỗi: "Còn có chuyện anh Diệp, Diệp Thư, tôi cũng thay Mã gia xin lỗi."
"Không cần." Diệp Thâm nói ra: "Bây giờ cậu cùng Mã gia đã không còn quan hệ gì rồi, không cần thay bọn hắn xin lỗi."
Mấu chốt là mấy chuyện kia không liên quan gì đến Mã Thiên Minh nữa.
Mã Thiên Minh trước kia ở Mã gia, chủ yếu là giúp Mã Đại Cáp kiếm tiền.
Chuyện của Mã Thành Công Mã Quốc Khánh, chuyện bắt cóc bọn nhỏ, hắn cũng không tham dự, đây cũng là nguyên nhân mà hiện tại hắn có thể ngồi ở chỗ này.
Nụ cười trên mặt Mã Thiên Minh càng lớn.
Hoa Chiêu có thể cảm giác rõ ràng, lúc Diệp Thâm nói hắn cùng Mã gia không còn liên quan, hắn như trút được gánh nặng.
Sợi dây xích trên cổ đã được mở ra, đã có tự do, tất nhiên vui vẻ.
Thấy ánh mắt hiếu kỳ của Hoa Chiêu, Mã Thiên Minh nói ra: "Chị dâu vừa rồi đoán đúng, người quản lý kia xác thực là tôi an bài đấy, mỗi một bước, tôi đều lên kế hoạch thật tốt, phải chuẩn, để cho Mã gia không thể xoay người!"
Trên mặt hắn có sát khí chợt lóe lên.
"Mã gia? Những người khác của Mã gia cũng liên quan sao?" Hoa Chiêu hỏi.
"Ừ." Diệp Danh nhìn Mã Thiên Minh nói: "Phàm là người Mã gia có chức vị đều đã đi xuống, bởi vì bọn hắn đều nhận chỗ tốt của Mã Đại Cáp, giúp ông ta làm việc."
Cái này là nhận hối lộ.
Tiểu tử này ngoan độc ah, Mã gia là một gia tộc lớn như vậy, hắn một người cũng không buông tha.
Không chỉ Mã Đại Cáp vào tù, người đang dưỡng lão Mã đại soái cũng vào tù, Mã Đại Cường đã sớm chạy ra bên ngoài cũng bị truy nã rồi, những người Mã gia trước kia bọn hắn không để vào mắt, đều bị Mã Thiên Minh để vào mắt, đưa vào tù.
Chỉ còn lại mấy đứa con cháu chưa tốt nghiệp, không có công tác lại không nên thân.
Mà người lớn trong nhà đã như vậy, những người trẻ này nếu thẩm tra chính trị tuyệt đối bị gây khó dễ, đời này cũng chỉ như vậy rồi.
Mã gia không còn tồn tại nữa.
"Những chỗ giấu tiền của Mã Đại Cáp kia, chính là hắn nói cho anh biết đấy." Diệp Thâm đột nhiên nói.
Thì ra là thế, trách không được anh biết kỹ càng như vậy.
Lần này đi trộm, không, đi lấy đồ đạc, Hoa Chiêu kỳ thật không ra bao nhiêu lực, cô chỉ như đi ra ngoài hẹn hò, đồ cụ thể giấu ở đâu Diệp Thâm biết rõ.
Hoa Chiêu cũng đột nhiên nhớ tới, những vật kia đều ở trong tay cô, còn chưa nộp lên đây này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô nháy mắt nhìn Diệp Thâm: muốn giao lên không?
Diệp Thâm lắc đầu.
Số tiền này, bọn hắn cũng có thể ăn tươi, không cần nộp lên.
Đây là phần thưởng mà bên trên cho anh.
Hoa Chiêu còn không biết chuyện này, nhưng nhìn thấy Diệp Thâm lắc đầu cô liền vui vẻ rồi.
"Em vốn cũng không cho rằng sẽ thuận lợi như vậy đấy." Mã Thiên Minh cười: "May mà anh Diệp lợi hại, đem kho bạc nhỏ của Mã Đại Cáp đào đến không còn một mảnh."
Phàm là lưu lại một điểm, Mã Đại Cáp cũng không đập nồi dìm thuyền, ông ta là người rất tiếc mệnh.
"Ông ta đem tiền riêng cất ở đâu?" Hắn tò mò hỏi.
Vấn đề này hắn đã tò mò lâu rồi, trước khi hắn luôn sợ hãi kế hoạch đến một bước này sẽ thất bại.
Không nghĩ tới Diệp Thâm lợi hại như vậy, hắn đã điều tra bao nhiêu năm cũng không tìm thấy kho bạc nhỏ kia, anh Diệp lại tìm được.
Diệp Thâm nhướn mi, còn có chỗ Mã Thiên Minh không biết?
Vậy anh đương nhiên cũng không biết.
Diệp gia còn chưa lợi hại đến mức có thể giám sát tất cả mọi người, biết tất cả bọn họ giấu tiền chỗ nào.
Tầm mắt của anh đảo qua Hoa Chiêu một chuyến, thấy cô nháy mắt nhìn anh.
Cái biểu lộ nhỏ này. . . .
Hoá ra ngày đó Lưu Minh không phải cực kỳ mệt mỏi mới ngủ mất, mà là bị hạ thuốc rồi.
Tội nghiệp Lưu Minh tự trách vô cùng, còn cho là mình thất trách, gần đây đang dốc sức liều mạng huấn luyện.
Ha ha. . . .
Hoa Chiêu có chút chột dạ, bất quá sau khi Lưu Minh huấn luyện, cô cũng vụng trộm cho hắn chút thực phẩm nạp năng lượng để đền bù tổn thất cho hắn ah.
"Dấu ở mấy chỗ tầm thường." Diệp Thâm thuận miệng bịa ra mấy chỗ.
Dù sao Mã Thiên Minh chắc chắn sẽ không đi điều tra.
Mã Thiên Minh xác thực sẽ không, sau khi nghe được đáp án liền thỏa mãn.
"Anh Diệp, chúng ta lúc nào xuất phát?" Hắn không thể chờ đợi được mà hỏi thăm.
"Xuất phát? Đi đâu?" Hoa Chiêu lập tức hỏi.
Mã Thiên Minh nhìn cô, lại nhìn Diệp Thâm, phát hiện Diệp Thâm đang trừng hắn.
Hắn lập tức chột dạ nói: "Anh Diệp còn chưa nói ah. . . Vậy chị hỏi anh ấy a. . ."