Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 261

Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:44:04
Lượt xem: 27

"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu quay đầu hỏi Diệp Thâm.

"Không có việc gì, chỉ là công tác mới của anh ra rồi." Diệp Thâm nói.

Hoa Chiêu lập tức có chút khẩn trương mà hỏi thăm: "Công tác gì?"

Diệp Thâm nhìn thoáng qua hai cái bóng đèn, nói ra: "Buổi tối nói."

Hoa Chiêu dừng một chút. Hiện tại không tiện nói?

Diệp Danh đứng lên: "Anh đi xem tiểu Thận, ở chỗ ông nội Hoa gia sao?"

"Đúng vậy." Hoa Chiêu gật đầu.

Tiểu Thận tuyệt đối đã nhận được sự sủng ái của cả nhà.

Hoa Cường cũng giảm bớt thời gian đi ra ngoài xem chim ở nhà trông đứa nhỏ.

Tiểu Thận vậy mà cũng rất thích ông.

Diệp Chấn Quốc, Diệp Mậu thỉnh thoảng ôm thằng bé một chút, nó chỉ có thể nhướng mày kiên trì trong chốc lát, mấy phút sau bắt đầu gắt cổ họng muốn khóc.

Hoa Cường ôm thằng bé, nó lại rất vui vẻ, không khóc.

Ở trong n.g.ự.c ông nhu thuận như ở với Diệp Danh.

Làm Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu đều rất ghen tỵ, đều muốn mỗi ngày sang đây xem tiểu Thận, thể hiện cảm giác tồn tại, đáng tiếc hai người thật sự không rảnh.

Diệp Danh cũng sợ địa vị của Hoa Cường vượt qua mình, nên cứ rảnh lại tranh thủ thời gian đi qua.

Mã Thiên Minh lại ngốc nghếch mà ngồi ở chỗ kia, còn muốn cùng Diệp Thâm nói vài lời.

"Đi nha." Diệp Danh lôi hắn dậy.

"Đợi lát nữa, em hỏi một chút lúc nào xuất phát. . . ." Hắn còn chưa từ bỏ ý định.

"Đến lúc nên đi, ai cũng không giữ được cậu!" Diệp Danh kéo hắn đi ra ngoài rồi.

Dọn bãi rồi, Hoa Chiêu liền nhìn Diệp Thâm.

Diệp Thâm hắng giọng nói ra: "Anh rút khỏi tiền tuyến rồi, tương lai sẽ phụ trách kinh tế."

Ngữ khí của anh không rõ là buồn, hay vui.

Ồ?

Hoa Chiêu thoáng cái trừng lớn mắt.

Cô lại phi thường vui mừng!

Anh rốt cuộc cũng không cần mưa b.o.m bão đạn rồi, rốt cuộc cũng không cần đi liều mạng nữa rồi!

Cô không còn phải đột ngột bừng tỉnh vào ban đêm và mở mắt cho đến bình minh rồi!

Cô lập tức bổ nhào vào trong n.g.ự.c Diệp Thâm hôn anh một chầu mãnh liệt.

Trong lòng cũng chợt hiểu ra, tin tức này xác thực không thích hợp nói vào ban ngày.

Bất quá hiện tại không có sao, không có ai ở đây cả ~

Diệp Thâm mỉm cười mà hưởng thụ, chút buồn lo vô cớ trong lòng nhàn nhạt tan đi.

Hai giờ sau, tiểu Thận lại khóc ở hậu viện, đoán chừng là đói bụng.

Diệp Thâm đứng dậy đi tìm đứa nhỏ.

Mã Thiên Minh vậy mà vẫn chưa đi, ghé vào bên cạnh Diệp Danh nhìn đứa nhỏ đây này.

Tiểu gia hỏa này thật thú vị, rõ ràng là bé trai, lại xinh đẹp như vậy, giống như chị dâu, hắn rất chờ mong bộ dạng lớn lên của thằng bé.

Thấy Diệp Thâm tới, hắn lại nghĩ tới vấn đề lúc nãy: "Anh, em khi nào thì đi?"

Trước kia bọn hắn công tác cùng một nơi, Mã gia còn chưa cùng Diệp gia đối đầu, hắn đã gọi thân thiết như vậy.

Hắn xem Diệp Thâm là anh ruột của mình, tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng Diệp Thâm giúp hắn, thời khắc mấu chốt còn quên mình bảo hộ hắn.

Không giống những người Mã gia kia, chưa từng quan tâm, còn luôn đánh hắn, để cho hắn làm trâu làm ngựa, ngày nào đó hắn không còn tác dụng nữa, nhất định sẽ bị bọn hắn g.i.ế.c thịt.

"Cậu?" Diệp Thâm nghiêng qua liếc hắn: "Ngày mai đi luôn, đi điều tra thị trường một chút."

"Được rồi! Điều tra về phương diện nào?" Mã Thiên Minh lập tức hỏi.

"Tất cả." Diệp Thâm nói xong ôm đứa nhỏ đi.

"Chúng ta tìm mẹ nào ~."

Tiểu Thận nghe như hiểu được vậy, lập tức dừng khóc.

Lưu lại Mã Thiên Minh vẻ mặt ngốc trệ, quay đầu hỏi Diệp Danh: "Tất cả là có ý gì?"

Diệp Danh vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhìn có chút hả hê nói: "Tất cả chính là, đừng nói chuyện, làm cho tốt."

Mã Thiên Minh rốt cuộc đã hiểu, hắn đây là nói sai, bị "Trả thù" rồi. Anh. . . . .

Hoa Chiêu ôm tiểu Thận, rốt cuộc cũng có tinh lực hỏi chuyện khác rồi.

"Tại sao đột nhiên cho anh phụ trách kinh tế?"

Lúc trước anh rõ ràng đã được coi như người nối nghiệp Diệp Chấn Quốc mà bồi dưỡng.

"Diệp An Diệp Đào cũng rất xuất sắc, ông nội cũng đã nói qua với bọn họ rồi, hai người không nghĩ ra quân, đều muốn cả đời dừng lại ở bộ đội, tiếp bước ông nội. Mà anh, đã có nơi rất tốt để đi." Diệp Thâm nói.

Cái này Hoa Chiêu gật đầu, chỉ bằng Diệp Thâm ở nước ngoài trong hai năm tạo ra thành tích kia, trong nước trước mắt không tìm được người thứ hai rồi.

Công tác lúc trước của anh có rất nhiều người có thể thay thế, nhưng công việc này, ai cũng không thay thế được.

"Vậy cụ thể là làm cái gì?" Hoa Chiêu hỏi.

"Anh vẫn không thích hợp lộ diện, cho nên anh chỉ ở phía sau màn, chuyện khác trước mắt do Mã Thiên Minh làm." Diệp Thâm cùng hắn nói về ý tứ của bên trên.

Bên trên cũng không có ý tứ cụ thể.

Tương lai đường đi như thế nào, tất cả mọi người đều đang mò mẫm, ai cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, mà Diệp Thâm là người từng trải đấy, tầm nhìn có thể xa hơn những người khác một ít, có thể điều khiển phương hướng.

Mặt khác, bên trên cũng muốn phát triển thị trường chứng khoán thành phố, để cho anh điều tra nghiên cứu một chút.

Chuyện này anh am hiểu nhất.

Còn có Mã Thiên Minh.

Hắn biết rõ Diệp Thâm là Tô Hằng, đã không thể xử lý hắn, đem hắn buộc ở bên người, lên cùng một thuyền cả đời không thể xuống được.

Nếu hắn dám phản bội..., khoảng cách gần cũng dễ phát hiện.

Hoa Chiêu gật đầu, như vậy cô an tâm.

Hơn nữa công tác mới này, lại không có ai thích hợp hơn Diệp Thâm, bởi vì có cô hỗ trợ ~

Lại không có ai hiểu rõ con đường phát triển của tương lai hơn cô!

"Vậy sau này phải đi Bằng Thành công tác?" Hoa Chiêu hỏi.

Diệp Thâm lắc đầu: "Ở đâu cũng phải đi. Thượng Hải, Bằng Thành, các đặc khu khác, tỉnh lị khác, đều phải đi nhìn xem."

Kinh tế thị trường còn chưa thành lập đâu, đều phải khảo sát một chút.

Mắt Hoa Chiêu sáng ngời, cô có thể thuận tiện du lịch rồi?

Diệp Thâm nhìn ánh sáng trong mắt cô, vui mừng trong lòng ngày càng nhiều, cô có thể vui vẻ như vậy, quyết định này của anh rất đúng.

Hoa Chiêu lại nghĩ tới một vấn đề khác.

Trước kia không quan tâm, nhưng hiện tại công tác mới cũng ra rồi, đã nói lên công tác trước kia triệt để đã xong, vậy, tiền của anh thì sao?

Diệp Thâm trước kia thế nhưng đã kiếm được sản nghiệp lớn như vậy, biệt thự, trang viên, nông trường, ngư trường, nhà xưởng, công ty đấy, còn có một đống lớn bảo tiêu.

Tiền đâu? Người đâu?

Cô trước kia không hỏi đến, là sợ nghe thấy kết quả đau lòng chết.

Diệp Thâm nếu nói anh ấy vứt bỏ hết rồi, cô sẽ không ăn nổi cơm mất.

Diệp Thâm gõ mũi cô cười cười: "Đều đổi thành đồ đạc chôn ở trong tầng hầm của một trong những ngôi nhà của em rồi. "

Tính tình của Hoa Chiêu anh có thể không biết sao? Vì không để cô đau lòng, anh đã sớm bắt đầu chuẩn bị.

Tất cả bất động sản đã được bán và thay thế bằng vàng, đồ trang sức và đồ sưu tầm vẫn giữ nguyên giá trị của chúng và được chôn dưới tầng hầm, tránh khỏi bọn họ nhiều tuổi chưa qua, tiền giấy bị giảm giá trị rồi.

Đương nhiên nhất định phải ném đi một ít sản nghiệp, mê hoặc ngoại nhân.

Cái này cũng đừng nói ra lại để cho cô đau lòng.

Về phần người, sau khi anh "Mất tích", khẳng định sẽ tản.

Nghe thấy Diệp Thâm bảo vệ được nhiều tiền như vậy, Hoa Chiêu liền vui vẻ c.h.ế.t mất.

Về phần mấy người vệ sĩ ở chung cũng không tệ lắm kia, về sau giang hồ gặp lại a.

"Chúng ta đi Bằng Thành trước? Khi nào thì đi?" Hoa Chiêu hỏi.

Cô nhớ Trương Quế Lan rồi, vừa vặn đi xem.

Thăm Trương Quế Lan, còn có "Bạn tốt" 28 tuổi kia của bà.

Diệp Thâm hỏi cô: "Em cũng đi? Anh lần đầu tiên đi đại khái một tháng sau đã trở lại rồi, em đi một mình hay đem cả tiểu Thận đi? Hay mang tất cả đi?"

Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, phía sau mình còn có 4 cái đuôi nhỏ.

Đã trở thành một người mẹ, không thể cứ nói đi là đi đấy, huống chi có 3 cái đuôi đã đi học, cô không thể đi loạn được.

Nhưng là, thật muốn đi ra ngoài một chút.

“Em cho bọn chúng nghỉ một tuần, dẫn bọn nhỏ ra ngoài học hỏi một chút.” Hoa Chiêu nói.

Có câu nói Hoa Chiêu rất tán đồng, đứa trẻ đi bao xa sẽ có bấy nhiêu kiến thức.

Đừng nói bọn chúng sớm muộn cũng sẽ rời nhà để trải nghiệm thế giới xung quanh, không cần quá nhỏ đã mang đi ra ngoài. Hoa Chiêu cảm thấy sớm đi ra ngoài, sớm xông xáo, sẽ sớm có thể rèn luyện tâm trí và tầm nhìn của bọn chúng, hiệu quả sẽ rất khác biệt.

Từ nhỏ đã đi qua nhiều nơi, 18 tuổi đi ra ngoài lên đại học sẽ rất tự tin, người 18 tuổi mới rời khỏi gia đình, khỏi huyện thành nhỏ sẽ khó tránh khỏi sợ hãi rụt rè.

Cho nên, nghỉ học mấy ngày đi ra ngoài là đáng giá đấy.

"Đem tất cả bọn nhỏ đi!" Hoa Chiêu cắn răng một cái nói ra.

Nếu như đã bắt đầu có quan niệm bồi dưỡng thế hệ sau của gia tộc, vậy không thể đem một mình ba đứa nhỏ đi ra chăm sóc đặc biệt.

"Dù sao cũng có anh cả thanh toán, chúng ta đi du lịch." Hoa Chiêu cười nói.

Diệp Thâm cười cười, cô đã cảm thấy như vậy tốt, vậy thì làm.

Trong lớp học nhỏ ngày hôm đó, Hoa Chiêu thông báo tin tức sẽ đi du lịch phía nam một tuần.

Trong lớp học lập tức bùng nổ rồi, bất kể là đứa lớn hay đứa nhỏ, tất cả đều hưng phấn! Vui vẻ hô to, thiếu chút nữa lật nóc nhà rồi.

Hoa Chiêu lập tức cảm thấy quyết định này quá đúng, về sau, cô phải dẫn bọn chúng đi ra ngoài nhiều hơn một chút.

Diệp Danh còn chưa biết chuyện, nghe động tĩnh bên cạnh mới đi tới hỏi thăm, sau khi biết chuyện đã nhìn Hoa Chiêu cười đến vui vẻ, lại một lần nữa cảm thấy việc nhà giao cho Hoa Chiêu quản là quá chính xác rồi.

"Cũng đừng quá vui mừng, đi ra ngoài chơi cũng có bài tập đấy." Hoa Chiêu nói ra.

Không khí náo nhiệt trở nên tĩnh lại.

"Sau 7 ngày, mỗi người viết một bài du ký, số lượng từ không giới hạn, nội dung không giới hạn, phải nộp cho thím kiểm tra." Hoa Chiêu nói.

"Ah! ~" Mọi người lại bắt đầu vui vẻ.

Hoá ra là chuyện này, đi ra ngoài chơi, viết du ký, đơn giản lại thú vị!

Hoa Chiêu cười cười, lại nói: "Còn có, tự mình chuẩn bị hành lý, không biết chuẩn bị như thế nào có thể hỏi người lớn, nhưng không thể để người lớn làm giúp, mình lại ngồi mát ăn bát vàng."

Cũng phải bắt đầu huấn luyện năng lực tự gánh vác của bọn chúng rồi.

Đều là như châu như bảo mà lớn lên đấy, mà ngay cả cậu thiếu niên 15 tuổi nhà Diệp Anh, nghe nói cũng không phải tự mình giặt quần áo rồi, điểm ấy phải sửa, Diệp Thâm 15 tuổi cũng đã bắt đầu học g.i.ế.c người.

Lại dặn dò vài câu, Hoa Chiêu rời đi, đi chỉ đạo Cẩm Văn thu thập hành lý.

Vân Phi cùng Thúy Vi ngược lại không cần cô chỉ điểm, hai tiểu gia hỏa đã đi du lịch quá nhiều lần, Hoa Chiêu lại cố ý bồi dưỡng, cơ bản đã có thể chiếu cố tốt chính mình rồi.

Ít nhất là biết thu thập hành lý rồi.

Không nghĩ tới Cẩm Văn vậy mà cũng không cần cô chỉ đạo.

Vân Phi cùng Thúy Vi một trái một phải mà dạy con bé.

Đứa nhỏ 3 tuổi, thu xếp chiếc vali nhỏ của mình rất ra dáng đấy.

Mặc dù 3 tuổi, biết được đi ra ngoài chơi, lại là cùng cả nhà đi chơi, con bé cũng rất vui vẻ.

Trước đó trong lòng Diệp Thâm có một chút không đồng ý cũng đã biến mất.

Một chuyến du lịch nho nhỏ lại có thể đổi được nhiều vui mừng như vậy, có chút vượt ra ngoài dự liệu của anh.

"Anh đã không còn là một đứa trẻ trong nhiều năm, đã có khoảng cách thế hệ rồi.” Hoa Chiêu cười nói.

Diệp Thâm cười cười, tốt tính gật đầu thừa nhận, sau đó đi ra ngoài sắp xếp vé xe lửa.

"Dưới 6 tuổi mua vé giường nằm, trên 6 tuổi đều là vé ngồi." Hoa Chiêu nói ra: "Cho bọn chúng thêm chút kiến thức về thế giới người bình thường."

Động tác của Diệp Thâm thoáng dừng lại một chút sau đó gật đầu đáp ứng.

Ngày hôm sau, một đám nhỏ lên xe lửa.

Lúc phát hiện là vé ngồi, vừa mới bắt đầu có chút không vui, nhưng rất nhanh bọn chúng lại càng vui vẻ hơn rồi.

Vé ngồi càng náo nhiệt, là náo nhiệt mà bọn chúng chưa từng thấy qua.

Theo xe lửa càng chạy càng xa, bọn chúng thấy được người từ nam ra bắc, nghe được những câu chuyện mới lạ, là những điều mà chúng chưa từng được tiếp xúc trong sách vở cùng những người bên cạnh.

Một đám trẻ như được mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.

Hoa Chiêu để Vân Phi và Thúy Vi ở lại cùng các anh chị, cũng để chúng trải nghiệm thế giới này.

Bọn chúng đã lớn như vậy cũng chưa từng ngồi toa xe bình thường của xe lửa, bọn chúng thậm chí còn chưa từng cùng người xa lạ nói chuyện cả ngày.

Hoa Chiêu an tâm mà mang theo tiểu Thận cùng Cẩm Văn nằm giường mềm.

Diệp Thâm ngồi được một lát liền có chút ngồi không yên.

"Có cái gì cần lo lắng chứ? Mấy người Lưu Minh đều ở đó." Hoa Chiêu nói.

Cô cũng không phải để bọn nhỏ ngồi đó rồi đợi bọn buôn người đến bắt cóc, hiện tại bọn buôn người, lừa đảo, cũng rất hung hăng ngang ngược đấy.

Cho nên lần này cô mang theo 6 người vệ sĩ cùng đi.

Diệp Thâm ngẫm lại, bình tĩnh trở lại, chờ bọn nhỏ tự mình phát triển.

...

Sự hưng phấn ban đầu qua đi, sau khi trời tối bọn chúng đã cảm nhận được khó khăn.

Ngồi ngủ thực sự không dễ chịu, m.ô.n.g đau, chân đau, thắt lưng đau, muốn ngủ cũng không ngủ được vì toàn thân đau.

Nhưng làm cho Hoa Chiêu phi thường hài lòng chính là, không ai chạy đến trước mặt cô khóc lóc kể lể, cũng không ai ngồi ở trên ghế khóc.

Kể cả mấy đứa nhỏ cùng lứa tuổi với Vân Phi và Thúy Vi.

Bọn hắn thấy Vân Phi cùng Thúy Vi đều kiên trì ngồi ở chỗ kia, không khóc không náo, bọn hắn vậy mà cũng không khóc không náo.

Không biết chừng nào thì bắt đầu, mấy đứa nhỏ cũng bắt đầu học tập Vân Phi cùng Thúy Vi.

Không chỉ mấy đứa nhỏ, về sau, mấy đứa lớn còn lại cũng nhìn về phía Vân Phi cùng Thúy Vi.

Hai đứa còn nhỏ như vậy, từ nhỏ đã sống trong sung sướng mà còn lợi hại hơn bọn hắn, người ta còn không khóc, bọn hắn khóc cái gì?

Không phải chỉ ba ngày ba đêm sao? Vân Phi cùng Thúy Vi có thể chịu được, bọn hắn cũng chịu được!

Hoa Chiêu cũng không nghĩ tới, hai bảo bảo nhà mình vậy mà lợi hại như vậy!

Chẳng những đã ngồi ba ngày ba đêm ghế ngồi cứng, ba ngày này, bọn nhỏ vậy mà không tới tìm cô.

Xuống xe lửa, Hoa Chiêu nhìn hai bảo bảo hình như đã gầy đi một vòng, đau lòng vô cùng.

Nhưng cô cũng không ôm bọn nhỏ an ủi.

Những đứa nhỏ khác đều không có cha mẹ đi theo, mà bọn chúng lại có cha mẹ đi theo, lúc này cô đi qua dỗ dành bọn chúng sẽ không tốt.

"Mọi người giỏi quá!" Hoa Chiêu nhìn tất cả mọi người khen: "Thưởng mỗi người 100 tiền tiêu vặt."

"Vạn tuế!" Lập tức lại nghênh đón một đám hoan hô, ba ngày ba đêm mỏi mệt liền biến mất.

"Có phải hơi nhiều không?" Diệp Thâm nhỏ giọng hỏi: "Không phải nói muốn rèn luyện bọn chúng chịu khổ sao?"

"Chịu khổ là chịu khổ, nhưng con cháu Diệp gia cũng phải học cách dùng tiền, cũng phải có tiền, tương lai mới không thấy tiền là sáng mắt." Hoa Chiêu nói.

Cô nói cái gì cũng có lý, Diệp Thâm không lên tiếng nữa rồi.

Hoa Chiêu cũng không lên tiếng rồi, cô nhìn thấy Trương Quế Lan đến đón cô.

Bên người bà còn có một người đàn ông. Mà dịp quan trọng này hắn cũng có thể xuất hiện bên cạnh Trương Quế Lan?

Trương Quế Lan đã đi về phía bọn họ.

"Ai ôi!!! Mấy đứa cháu của bà ngoại, nhanh lại đây để cho bà ngoại ôm một cái!" Trương Quế Lan vươn tay với ba đứa nhỏ.

Ba đứa vui vẻ mà bổ nhào qua.

"Sao lại gầy như vậy hả?" Trương Quế Lan có chút kỳ quái, đau lòng nói.

Hoa Chiêu cũng không giải thích, mang theo một đám nhỏ lại chào hỏi bà, rồi nhìn về phía người đàn ông đang mỉm cười đứng sau lưng Trương Quế Lan.

"À, đây là Âu Dương, thiếu chút nữa đã quên giới thiệu. Âu Dương, đây chính là con gái con rể tôi." Trương Quế Lan nói ra.

Người đàn ông mỉm cười tiến lên chào hỏi hai người.

Thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh, rất vừa vặn.

Trương Quế Lan ở một bên giải thích nói: "Nghe nói các con đến nhiều người, mẹ tìm Âu Dương mượn một xe khách nhỏ, vừa vặn hắn biết lái xe, mấy ngày nay các con muốn đi đâu chơi, nói hắn lái xe mang đi là được."

Nói xong, một đám người đã đi ra khỏi ga, thấy được chiếc xe khách nhỏ đứng ở ven đường.

Đó là một chiếc xe du lịch cao cấp hoàn toàn mới chưa phổ biến ở đây, loại chở được hơn 20 người, bọn họ ngồi vừa vặn thuận tiện.

Hoa Chiêu lại nhìn Âu Dương, người này rất lợi hại đây nè.

Lúc này còn chưa giống như đời sau, mấy xe khách du lịch này khắp nơi đều có, chỉ có những nhà máy khá lớn mới có, khả năng còn chỉ có một chiếc.

Hiện tại loại xe này hình như trong nước còn chưa có, được nhập khẩu vào.

"Của đơn vị bạn tôi đấy, tôi nói với hắn mượn tới vài ngày." Âu Dương cười nói.

"Nếu là của đơn vị đấy, bọn hắn cũng phải dùng a? Mượn tới vài ngày không thích hợp, chúng tôi ngồi xe buýt là được." Hoa Chiêu nói ra.

"Không phiền toái đấy, bọn họ là đơn vị khách sạn, xe này chuyên môn dùng để tiếp đãi người ngoại quốc, một tháng cũng không dùng được một lần." Âu Dương cười nói.

Vừa mới mở cửa, một công trường lớn như Bằng Thành, không thu hút được nhiều khách nước ngoài thực sự.

Hầu hết mọi người đều là người Hồng Kông.

Phong bế hơn mười năm biên giới vừa mới mở ra, rất nhiều người cũng không tin nổi, không mấy lạc quan về môi trường đầu tư tại đây.

Khi tương lai có vẻ tốt đẹp hơn, lớp kem đầu tiên trên bánh đã không còn nữa.

Hoa Chiêu lần này tới, cũng muốn lớp kem này ah ~~

"Thật sự không thể dùng, vạn nhất có nhóm người nước ngoài mới tới không có dùng sẽ không tốt." Hoa Chiêu nói ra: "Chúng ta đi ra ngoài ngồi xe buýt là được."

Hoa Chiêu nói xong mang bọn nhỏ đi về phía trạm xe buýt.

Giữa chịu khổ cùng biết cách tiêu tiền phải biết cân đối, mới dễ nắm giữ.

Ngồi xe buýt, chính là bọn nhỏ phải chịu khổ rồi.

Biểu cảm của Âu Dương hình như có chút xấu hổ, đứng ở đó không biết làm thế nào cho phải.

Hắn nhìn về phía Trương Quế Lan.

Trương Quế Lan cũng có chút xấu hổ.

Con gái có phải là có hiểu lầm gì rồi hả? Muốn làm Âu Dương khó chịu?

Hoa Chiêu đem tiểu Thận nhét vào trong n.g.ự.c Diệp Thâm, quay đầu lại kéo Trương Quế Lan cười hì hì nói chuyện phiếm.

Không giống tức giận.

Trương Quế Lan cũng vui vẻ rồi.

Không phải khó chịu với bà là được. . . .

"Âu Dương, con bé đã không ngồi vậy cũng không làm phiền cậu nữa, đem xe lái trở về a, thật ngại quá, làm cậu bận rộn không công một hồi." Trương Quế Lan quay đầu nói với Âu Dương.

"Không có việc gì, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không phiền toái." Âu Dương trên mặt lại treo nụ cười: "Tôi đây đem xe trả trước đã, đúng rồi, lão Triệu hôm nay ra biển trở về, lát nữa tôi đi xem có hàng gì tốt, đưa đến cho chị."

Trương Quế Lan do dự một chút liền thoải mái nói: "Được! Chúng ta nhiều người như vậy, cậu xem rồi mua, có gì tốt đều lấy ra."

"Tốt." Âu Dương tươi cười đi nha.

Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm liếc nhau.

Âu Dương này so với cô tưởng tượng còn "Tốt" hơn đấy.

Người đi rồi, Trương Quế Lan lập tức nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có xe không ngồi lại ngồi giao thông công cộng? Con đã nhiều năm không ngồi qua xe buýt à nha? Mang theo đứa nhỏ chịu tội làm gì?"

Nói xong, một chiếc xe buýt vừa vặn dừng lại.

Tràn đầy một xe, một nửa đi xuống, đi lên hơn phân nửa, sân ga còn có rất nhiều người chưa chen vào được, đang đợi chiếc tiếp theo.

Nơi này là nhà ga.

Nhà ga Bằng Thành, người dân từ các thành phố xung quanh và thậm chí các tỉnh đã đến đây làm việc.

Luồng người thứ nhất đã kiếm được tiền.

Cho nên ở đây kín người hết chỗ.

Nhóm Hoa Chiêu nhiều trẻ con như vậy, đoán chừng lách không vào được cùng một chiếc xe.

"Vậy thì tách ra từng nhóm lên xe." Hoa Chiêu nói ra.

"Các cháu đã từng ngồi xe buýt chưa?" Cô hỏi đám nhỏ.

Mười mấy người cả lớn cả nhỏ, vậy mà đều lắc đầu.

"Trong nhà cách trường học gần, không cần ngồi xe."

"Chúng cháu đều đạp xe."

"Thỉnh thoảng ngồi xe của cha hoặc ông ngoại."

Mọi người thấyn cô nghi hoặc, nhao nhao cho ra đáp án.

Những đứa nhỏ này trước khi đều lớn lên ở thành phố nhỏ đấy.

Ở đó Diệp Thượng có xe, mà ngay cả đơn vị của Vương Kiến cùng Tôn Thanh cũng có xe.

Không cần ngồi xe thời điểm bọn hắn tựu cỡi xe đạp, cần tựu dùng đơn vị xe, thật đúng là không có ngồi qua xe buýt.

"Vậy thì tốt quá." Hoa Chiêu cười nói: "Đây sẽ là kinh nghiệm khó có được, các cháu nhất định phải viết vào du ký. Còn có, lấy tiền lẻ ra, lên xe đừng quên mua phiếu. Còn có, bảo vệ tốt hành lý của mình, đừng để bị trộm."

Cô lại nói cho bọn chúng biết xuống xe ở nơi nào.

Địa chỉ tiệm cơm của Trương Quế Lan, cô đã biết, trước khi đến cũng đã nghiên cứu lộ trình giao thông công cộng.

Sau đó 6 người vệ sỹ, phân ra mang theo mấy đứa nhỏ chen lên xe buýt.

Kể cả Vân Phi cùng Thúy Vi, cũng cùng đi theo rồi.

Trương Quế Lan lo lắng, đuổi theo.

Cuối cùng còn lại cô cùng Diệp Thâm, còn có tiểu Thận.

Hoa Chiêu đưa tay vẫy một chiếc xe taxi.

Tiểu Thận quá nhỏ, không cần cùng anh chị chịu tội ~~

Cuối cùng, tất nhiên là Hoa Chiêu tới trước.

Cô cùng Diệp Thâm ôm đứa nhỏ đi vào bếp Trương gia, bên trong đang rất náo nhiệt.

Đúng giờ cơm, trong hành lang cơ hồ đều ngồi đầy.

Bếp Trương gia đến nơi này, đã cải tiến.

Bởi vì đã mở cửa hàng một thời gian, quen với việc kinh doanh, Trương Quế Lan cũng làm bà chủ rồi, cho nên không làm đầu bếp nữa.

Hiện tại nhà hàng đã mở rộng kinh doanh, không chỉ là tiếp nhận đặt phòng riêng, nên có nhiều khách hàng hơn.

Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm đứng cửa trong chốc lát, lập tức có một nữ nhân viên phục vụ mười lăm mười sáu tuổi đi tới, hai mắt sáng long lanh mà nhìn Diệp Thâm: "Mời vào bên trong!"

Mấy người bên cạnh lập tức mất hứng.

"Trước đó không phải cô nói hết chỗ rồi sao? Chúng tôi ở đây xếp hàng cũng không có, bọn hắn vừa đến thì có?" Một người đàn ông tức giận nói.

Cô gái lườm hắn một cái: "Vừa có đấy, làm sao vậy? Bọn hắn vận khí tốt, vừa vặn có bàn, các người có ý kiến?"

"Cô! Nào có người làm ăn buôn bán như vậy? Không biết thứ tự trước sau sao?" Người đàn ông tức giận nói

Bạn bè xung quanh cũng tức giận, không khách khí mà nhìn cô phục vụ.

Cô ta không hề sợ hãi, giọng còn lớn hơn cả người đàn ông: “Chúng tôi buôn bán như vậy thì sao? Có muốn ăn không? Không ăn thì cút! Làm như cầu xin các người tới ăn vậy, một đám quê mùa.”

Hoa Chiêu lập tức nhíu mày.

Những người đàn ông bên cạnh đều ăn mặc bảnh bao, tất cả đều mặc vest và đi giày da, giày da bóng loáng, dưới tay kẹp cặp công văn.

Vào lúc này đây là tiêu chí đánh giá có danh dự và uy tín.

Đâu chịu được thái độ này của người phục vụ.

Người đàn ông vừa lên tiếng đã bất ngờ tát nữ phục vụ một cái tát.

Diệp Thâm nhanh chóng kéo Hoa Chiêu qua một bên xem cuộc vui.

Nhân viên phục vụ động tác nhanh nhẹn, có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng, cô ta tránh ra, vừa hét vừa rụt cổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-261.html.]

Khách nhân trong hành lang đều xem đi qua.

Trong phòng bếp ồn ào một trận, bảy tám người đàn ông mang theo nồi xẻng vọt ra.

"Làm sao vậy, làm sao vậy? Có người tìm phiền toái?" Một người đàn ông trông như đầu bếp dẫn đầu hét lên.

"Chính là hắn! Muốn đánh tôi!" Cô phục vụ chỉ vào người đàn ông đối diện.

Đầu bếp lập tức trừng mắt, mang theo nồi sắt, hung dữ mà nhìn người đàn ông.

"Chuyện gì xảy ra?" Một người phụ nữ xinh đẹp trạc 20 tuổi mang theo một đám nhân viên phục vụ đi qua, nhíu mày nhìn người đàn ông.

Người đàn ông và đồng bọn của anh ta ngay lập tức hoảng sợ.

Chiều cao, cân nặng và số người nhóm họ rõ ràng không phải là đối thủ của đối phương.

"Đi thôi, bữa cơm này chúng ta không ăn được, đổi một cửa hàng khác.”

"Mọi người đều nói đồ ăn ở đây rất ngon, phi, tôi không tin!"

"Phi!" Người đàn ông đi ra vài bước quay đầu lại chửi bới: "Cô chờ! Lão tử cho cô biết cái nhà hàng tệ hại này sẽ không thể mở được nữa! "

"Hừ! Tôi sợ anh sao? Đồ gà chết! Ăn không nổi chính là ăn không nổi, còn dát vàng lên mặt mình, nghèo kiết xác!" Nữ nhân viên phục vụ vậy mà gào lên với đối phương.

"Cô! Cô chờ đó cho lão tử!" Người đàn ông nhìn nhân số bên này, đến cùng vẫn đi nha.

"Được rồi! Câm miệng!" Người phụ nữ xinh đẹp đi tới sau đó đã dạy dỗ cô gái.

"Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng đắc tội khách nhân, đừng đắc tội khách nhân! Sao cô lại không nghe." Cô ta dạy dỗ.

Bất quá Hoa Chiêu vẫn nhíu mày.

Đây gọi là giáo huấn sao?

Giọng mềm mại, hơn nữa thái độ cũng không cứng rắn, trong lúc tức giận còn có chút ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giống như đang huấn em gái bướng bỉnh nhà mình.

"Được rồi..., người ta đã biết rồi, chị đừng mắng em nữa~" Cô gái đong đưa cánh tay người phụ nữ.

Thật đúng là chị em.

"Tốt rồi, đều giải tán, tất cả mọi người đi làm việc." Người phụ nữ nói.

Một đám người phía sau nghe thấy, bất kể là nam hay nữ, cái gì cũng không nói lập tức tản ra.

Lộ ra Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm.

Cô gái lại nhìn thấy Diệp Thâm, lập tức cười cười: "Khách nhân, vào ăn cơm đi? Bên trong còn có một ít chỗ trống!"

Người phụ nữ quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu, nghe thấy những lời này, lập tức véo cánh tay cô ta một cái.

"Ai ôi!!!! Chị, chị véo em làm gì?" Cô ta không hiểu lí do.

Bị ánh mắt trong suốt của Hoa Chiêu nhìn, người phụ nữ kia không thể không giáo huấn cô ta: “Tại sao vừa rồi cô không cho những người đó vào? "

"Bọn hắn quá xấu. . . Ai nha!"

Bị người phụ nữ trừng mắt, cô ta nhếch miệng đổi giọng: "Trong phòng còn lại bàn bốn chỗ ngồi, bọn hắn 5 người không ngồi được."

Còn không bằng không giải thích.

"Câm miệng, đi làm việc!" Người phụ nữ nói.

"Hừ." Cô gái liếc nhìn Diệp Thâm, hất tóc vui vẻ tiến vào.

Lúc đi còn liếc Hoa Chiêu.

Thấy trong n.g.ự.c cô có đứa nhỏ, còn trừng mắt liếc.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thật xấu hổ, để hai người chê cười rồi, hai vị mời vào bên trong." Người phụ nữ nói.

Hoa Chiêu cái gì cũng chưa nói, ôm đứa nhỏ tiến vào.

Trước mặt đụng phải rất nhiều người đi ra, biểu cảm trên mặt đều không tốt.

Ầm ĩ ở cửa đã bị nhiều người nhìn thấy. Thân là thực khách, không thể không ghét đấy.

Đợi Hoa Chiêu đi vào, tiền sảnh đã trống một nửa.

Cô đã không cau mày nữa, ở đây có rất nhiều vấn đề cô không muốn nói chuyện.

"Các người muốn ăn cái gì?"

Hai người vừa ngồi xuống, cô gái kia vậy mà lại tới nữa, cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thâm hỏi.

Diệp Thâm rất muốn nhíu mày, anh cảm thấy tối nay anh khả năng sẽ không dễ qua rồi.

Thật sự là tai bay vạ gió.

"Gọi quản lý của các người tới." Ạnh nói ra.

"Đem những món đặc sắc lên hết đi." Hoa Chiêu cũng đồng thời nói ra.

Lúc này cô gái kia nhìn Hoa Chiêu rồi, con mắt lóe sáng mà hỏi: "Thật sự? Những món ăn đặc biệt của chúng tôi rất nhiều rất đắt ah."

Tầm mắt của cô ta đảo qua trên người Hoa Chiêu một vòng, không có đồ trang sức gì, nhưng váy thật đẹp mắt, cũng rất khí chất.

Trước mắt đã tin cô có khả năng chi trả ah.

"Đều lên một lần." Hoa Chiêu nói.

Cô gái hất tóc đi nha.

Hoa Chiêu lúc này mới nói với Diệp Thâm: "Gọi quản lý tới đây làm gì? Dạy dỗ cô ta một trận sao? Vô dụng."

Cô phải tìm hiểu kỹ về người quản lý này.

Hừ, đoán chừng chính là người phụ nữ vừa rồi.

Gọi là cái gì nhỉ? Mẹ đã từng nói qua một lần.

Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ ra, Kim Viên Viên, bạn gái là sinh viên của Âu Dương.

Đồ ăn đi lên vô cùng nhanh, mỗi loại đều được đưa lên, như nước chảy.

Hai người ngồi bàn bốn người hiển nhiên bày không đủ, chồng chất hai tầng mới đủ.

Thực khách trong cửa hàng đều nhìn qua, có người là đồng tình, có người là xem trò vui.

Đây là lại bắt được một kẻ coi tiền như rác rồi?

Hoa Chiêu thật sự sắp nhịn không được, xem ra bọn hắn không phải lần đầu làm chuyện này?

"Không phải cô nói muốn mang mấy món đặc biệt lên một lần hay sao? Nhà chúng tôi mỗi một món đều là món đặc biệt!" Cô ta đứng bên cạnh cười hì hì nói với cô.

"Rất tốt." Hoa Chiêu gật đầu, hỏi: "Cô tên là gì?"

"Cô hỏi tên của tôi làm gì? Muốn đánh tôi?" Cô gái nhìn cô từ trên xuống dưới.

Cô ta lại nhìn Diệp Thâm, phát hiện mặt Diệp Thâm không có biểu tình, nước chảy mây trôi, đối mặt với một bàn đồ ăn này một chút cũng không tức giận, giống như chuyện này không liên quan đến hắn.

Cô ta càng tự tin rồi.

"Tôi là Kim Đào Đào, làm sao vậy?"

Quả nhiên họ Kim.

"Không có gì." Hoa Chiêu nói xong không để ý tới cô ta nữa, chăm chú thử mỗi món ăn.

Khoan hãy nói, hương vị còn coi như không tệ.

Đương nhiên so với cô làm thì không cách nào so sánh được, cùng bếp Trương gia ở thủ đô càng không cách nào so sánh được, nhưng so với mấy tiệm cơm khác trên thị trường khẳng định mạnh hơn nhiều.

Nhưng nó vẫn hơi khác so với những gì cô mong đợi.

Tương tự, tất cả gia vị trong nhà hàng này đều do Hoa Chiêu gửi qua đường bưu điện, để bù đắp cho sự vắng mặt của cô, cô còn đặc biệt làm thêm "nước cốt gà" để tăng thêm hương vị.

Kỳ thật đều là dùng một ít tinh hoa thực vật làm đấy, hàm lượng rất thấp, không có gì tác dụng chữa bệnh, dùng để gia tăng vị tươi của đồ ăn là hoàn toàn không có vấn đề đấy.

Cô thử qua, người bình thường dùng loại “nước cốt gà" này làm đồ ăn, sẽ tốt hơn thế này.

Xem ra đầu bếp ở đây, đến người bình thường cũng không bằng.

"Vừa rồi đám đầu bếp kia là gì của cô? Tôi thấy hai người rất giống nhau." Hoa Chiêu hỏi.

"Không có khả năng! Đó là chồng của cô tôi, ông ấy làm sao có thể giống tôi!"

Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe miệng mang ý cười.

"Đào Đào!" Kim Viên Viên vẻ mặt tức giận mà đi tới.

Kim Đào Đào lúc này đã biết mình nói sai, đã gây họa. . . . Lập tức hung hăng mà trừng Hoa Chiêu.

"Vị khách nhân này, tình huống về đầu bếp trong tiệm cơm chúng tôi, đều phải giữ bí mật đấy, người ngoài tốt nhất đừng nghe ngóng." Kim Viên Viên nhìn Hoa Chiêu nói.

"Lần đầu nghe nói, đầu bếp một nhà hàng phải giữ bí mật đấy, có cái gì tốt mà phải giữ bí mật vậy?" Hoa Chiêu hỏi.

"Đầu bếp chỗ chúng tôi có trù nghệ cao siêu, đương nhiên phải phòng ngừa người khác đào góc tường." Kim Viên Viên vừa cười vừa nói.

Thái độ rất tốt, nửa nghiêm túc nửa là vui đùa, mặc dù cự tuyệt người ta, cũng sẽ không khiến cho người ta tức giận.

Cùng kẻ ngốc kia hoàn toàn là hai cái cấp bậc.

"Đó là em gái ruột của cô?" Hoa Chiêu lại hỏi.

"Không phải." Kim Viên Viên lập tức nói: "Chẳng qua là đồng hương cùng họ mà thôi, ở thôn bên cạnh đấy, thôn chúng tôi mọi người đều họ Kim, tuổi con bé tương đối nhỏ, gọi tôi là chị."

Hoa Chiêu không tin, cô thấy hai người này có chút tương tự đấy.

Chỉ có điều Kim Viên Viên trang điểm, che dấu chút tương tự kia.

"Cô ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả? Đã đi ra công tác. Tiệm cơm của các người tuyển lao động trẻ em sao?" Hoa Chiêu hỏi.

Kim Đào Đào lập tức trừng mắt: "Cô quản thật rộng, còn quản nữa. . ."

"Câm miệng! Đi qua một bên!" Kim Viên Viên lập tức nói.

Kim Đào Đào quệt mồm không lên tiếng nữa, bất quá không đi.

"Nó năm nay 18 rồi, chỉ là nhìn có chút nhỏ con." Kim Viên Viên nói.

"Tôi không tin, đem chứng minh thân phận ra tôi nhìn xem." Hoa Chiêu nói.

"Cô!" Kim Đào Đào lại muốn nói chuyện, đã bị Kim Viên Viên véo một cái, kéo ra phía sau.

"Khách nhân quản xác thực có chút rộng rồi." Kim Viên Viên quay đầu nói với Hoa Chiêu nói."Không có chứng nhận thân phận? Tôi đây sẽ đến bộ công thương tố cáo các người thuê lao động trẻ em." Hoa Chiêu nói.

Về các loại vấn đề pháp luật, Hoa Chiêu đã cùng Trương Quế Lan giảng giải rõ ràng đấy.

Hơn nữa bếp ở thủ đô tuyển công nhân, hầu như đều là Trương Quế Lan tự mình làm đấy, không thể tuyển lao động trẻ em, đây là một câu hỏi khó.

Tuy hiện tại lao động trẻ em kỳ thật rất phổ biến đấy, rất nhiều đứa nhỏ mười bốn mười lăm tuổi không đi học phải đi ra ngoài công tác, cũng không có người quản.

Nhưng đó là không có người tố cáo, có người tố cáo, là lao động trẻ em, sẽ có vấn đề.

Cho nên Trương Quế Lan vô luận như thế nào cũng sẽ không thuê lao động trẻ em.

Hoa Chiêu ngược lại muốn nhìn, Kim Viên Viên này có thủ đoạn gì, đem Kim Đào Đào vào làm.

Bộ dạng Hoa Chiêu không giống đang nói đùa.

Kim Viên Viên lại nhìn về phía Diệp Thâm đang ôm đứa nhỏ ngồi ở chỗ kia, vô luận Hoa Chiêu làm cái gì cũng một bộ mặc kệ, không tham dự.

Ánh mắt Diệp Thâm chỉ ở trên người tiểu Thận.

Thằng bé hình như cảm thấy không khí khẩn trương, ở trong n.g.ự.c anh uốn qua uốn lại.

Anh vỗ nhè nhẹ, đong đưa, thằng bé mới yên tĩnh một chút.

Kim Viên Viên lại nhìn thoáng qua Hoa Chiêu.

"Không có chứng nhận thân phận? Vậy chính là lao động trẻ em rồi, lát nữa. . . ."

"Nó có chứng nhận thân phận." Kim Viên Viên quay đầu nhìn Kim Đào Đào: "Đi thấy thẻ chứng nhận của em ra đây."

"Em. . ."

Kim Viên Viên dùng sức véo cô ta một cái, trừng mắt: "Em cái gì? Chứng minh thân phận đâu rồi?"

Hoa Chiêu cười, đây là sợ quả đào ngốc này lại nói thật ah.

Kim Đào Đào ủy khuất nói: "Em đã quên để ở chỗ nào rồi, không phải chị đang giữ sao."

À, Kim Viên Viên nghĩ tới, nói với cô ta: "Trong ngăn nhỏ trong túi ở dưới giường, cô đi lấy đến."

"Cô chẳng những giúp hàng xóm cùng thôn còn giúp người cất chứng minh thân phận, còn để cho cô ta lục túi của mình, quan hệ giữa các cô cũng không tệ ah." Hoa Chiêu cười nói.

Nụ cười mỉm luôn treo trên mặt Kim Viên Viên đã không còn.

Ôn hoà nói: "Con bé gọi tôi một tiếng chị, người lại cẩu thả, tôi đã giúp nó cất, trong túi tôi cũng không có đồ gì sợ người ta nhìn thấy."

Hoa Chiêu từ chối cho ý kiến.

Kim Đào Đào rất nhanh đã chạy về, đem một tờ chứng minh thân phận ném đến trên người Hoa Chiêu.

"Xem đi! Xem! Cô biết chữ sao?"

Diệp Thâm ngẩng đầu, ánh mắt trầm xuống nhìn cô ta.

Kim Đào Đào co rúm lại, trốn đến sau lưng Kim Viên Viên rồi.

Hoa Chiêu nhặt tờ chứng minh kia lên, phụt cười.

"Cô mới không biết chữ a? Cầm chứng minh thân phận của nam đi ra? Ân, tuổi ngược lại là 18 tuổi, đoán chừng cô chỉ biết đếm con số."

Kim Đào Đào lập tức đỏ mặt.

Kim Viên Viên trừng mắt liếc cô ta, nhớ tới cái gì, tự mình quay người trở về đằng sau.

Bếp Trương gia bao ăn bao ngủ.

Đằng sau chính là ký túc xá công nhân.

Chỉ chốc lát sau, Kim Viên Viên cầm một tờ chứng minh thân phận đi ra.

"Cái này cũng không phải là Kim Đào Đào ah, là Kim Phán Phán à." Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa ảnh chụp căn bản không phải cô ta, đây là chứng minh của người khác."

Kim Viên Viên nói ra: "Chính là nó đấy, Phán Phán là tên thật của nó, Đào Đào là nhũ danh, về phần ảnh chụp, do chụp từ mấy năm trước rồi, biến dạng rồi."

"Được a, cô nói cái gì thì là cái đó." Hoa Chiêu nói ra.

Cô đã biết chứng nhận thân phận đã bị gian lận, cũng biết Kim Viên Viên làm thế nào mà nhảy qua được Trương Quế Lan đấy.

Chỉ trách mẹ làm việc không cẩn thận.

"Tốt rồi, tôi không có vấn đề gì nữa rồi, tính tiền." Hoa Chiêu nói ra.

Kim Viên Viên nhìn một bàn đồ ăn, nhịn không được hỏi: "Khách nhân sao không ăn nhiều một chút? Tay nghề đầu bếp của chúng tôi tuyệt đối không thể chê."

"A." Hoa Chiêu cười lạnh một tiếng, đồ ăn ăn ngon là do tay nghề đầu bếp sao?.

"Vừa rồi người đàn ông kia nói đúng, nhìn bộ dạng của mấy người đầu bếp kia thì có thể làm ra được cái gì, tôi sợ bọn họ hạ độc trong thức ăn." Hoa Chiêu nói.

Mặc dù không hạ độc, có một con gián con kiến, dùng nước rửa chân gì đó cũng có thể xảy ra.

"Cô nói cái gì vậy!" Kim Đào Đào lại tức giận: "Cô cùng một nhóm với bọn họ a? Đến bới móc hay sao?"

Hoa Chiêu không muốn nói chuyện với cô ta, quá tự hạ thấp mình rồi.

"Tính tiền." Cô nói ra.

"Hừ." Kim Đào Đào hừ lạnh một tiếng, chạy tới trước quầy, nói nhỏ với người phụ nữ bên trong.

"Mỗi món đồ ăn tính thêm 5 đồng."

"Không được, cô ta gọi món cũng không nhìn giá đấy, có lẽ là không thiếu chút tiền ấy, vậy thì tăng mấy lần!"

"Tuổi còn trẻ đấy, tiền còn không biết làm sao mà tới đây này!"

"Cho rằng gả cho một người đàn ông có tiền thì giỏi hả? Hừ!"

Hoa Chiêu nghe thấy cô ta lẩm bẩm, lập tức im lặng.

Cô đứng dậy đi tính tiền, Kim Đào Đào đứng bên trong, cười ngọt ngào: "Ngài khỏe chứ, tổng cộng hết 1180 đồng!"

Hoa Chiêu gật gật đầu, theo giá gốc, bàn kia chỉ đến 500 đồng.

Hơn hai mươi món ăn 500 đồng, ở bên này giá cả cũng rất “bình dân”.

Nhưng cô lại không trả tiền: "Đem thực đơn ra tôi nhìn xem."

"Chúng tôi không có thực đơn." Kim Đào Đào lập tức nói.

"Tiệm cơm không có thực đơn?" Hoa Chiêu đứng trước một bàn thực khách, hỏi: “Nhà hàng này có thực đơn không?

Đối phương nhìn cô, lại nhìn Kim Viên Viên, gật đầu: "Có thực đơn, chúng tôi vừa dùng thực đơn gọi món."

"Bây giờ muốn nói thế nào?" Hoa Chiêu hỏi Kim Viên Viên.

Kim Viên Viên cười, bình tĩnh nói: "Tôi vừa mới nhận được quyết định của bà chủ, giá cả bên trên có điều chỉnh, cho nên thu hồi thực đơn muốn làm một cái mới, thật có lỗi, các người tới thật không khéo rồi."

Hoa Chiêu gật đầu, lợi hại, một câu giá cả bên trên có điều chỉnh đem chuyện Kim Đào Đào tăng giá loạn đều cho qua.

"Thật sự là hắc điếm ah." Cô nói ra.

"Cô đang nói cái gì vậy? Cô chính là đến bới móc đấy! Ah! ~" Kim Đào Đào đột nhiên lại hét lên một tiếng.

Trong phòng bếp lại rầm rầm, một nhóm đàn ông bị cô ta triệu hoán đi ra.

"Ai? Ai lại bới móc?"

Diệp Thâm ôm đứa nhỏ, ánh mắt cẩn thận xẹt qua đám người, hỏi Hoa Chiêu: "Em đến hay là anh đến?"

Đều là mấy người bình thường, Hoa Chiêu có thể giải quyết.

"Anh trông con, em đến." Hoa Chiêu nói.

Đám người này, thật sự làm cô tức giận!

Cô tiện tay cầm cái ghế bên cạnh lên.

"Nhẹ chút." Diệp Thâm nói.

Vốn khí lực cũng rất dọa người rồi, hiện tại lại dùng tới vũ khí, đừng tạo ra tai nạn c.h.ế.t người ah.

"Dạ." Hoa Chiêu lên tiếng cũng muốn động thủ.

Cửa lớn sau lưng đột nhiên bị đẩy ra, một đám người vọt đến, trong tay cầm vũ khí.

Hoa Chiêu quay đầu lại, phát hiện là mấy người đàn ông trước đó rời đi, mang theo một đám người trở về rồi.

"Ai ôi!!!, các người cũng thấy bọn hắn không vừa mắt à nha?" Người đàn ông thấy tư thế trước mắt liền cười cười.

Hoa Chiêu để cái ghế xuống, xem ra không cần cô động thủ rồi?

Cô kỳ thật cũng sợ chính mình không kiềm nổi mà đánh c.h.ế.t người.

"Các người người đông thế mạnh, các người lên đi." Cô cười nói.

Người đàn ông kia. . . . .

Hắn thấy Hoa Chiêu thuận mắt, tuy hình như cô đã kết hôn có con, nhưng thật sự xinh đẹp, không tức giận được.

Trước đó "Đoạt" chỗ ngồi của bọn hắn, cũng không phải người ta nguyện ý đấy, là cái tiệm cơm này dùng mắt chó nhìn người.

"Được, em gái, cô sang một bên xem náo nhiệt, tôi cho bọn này một bài học!"

Hoa Chiêu lập tức lui về phía sau, quay đầu nói với thực khách đang xem náo nhiệt: "Mọi người trốn xa chút, đừng để bị thương."

Bằng không thì đã xảy ra chuyện còn làm bị thương người, Trương Quế Lan còn phải bồi thường tiền.

Mấy người thực khách vốn là muốn rời khỏi chỗ này, nhưng nhìn hai bên chuẩn bị đánh nhau đều có lý trí, sẽ không làm tổn thương người vô tội, bọn hắn liền an tâm.

Có người đi góc tường, có người an vị tại bàn xem náo nhiệt.

Còn chưa ăn xong đây này!

Tiệm cơm này đồ ăn rất đắt đấy, không thể lãng phí.

"Đánh. . . ." Câu còn chưa nói xong, Kim Viên Viên đã nhào tới trên người hắn.

"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Đại ca có việc gì hãy thương lượng, xin bớt giận!"

Cô ta không nghĩ tới sẽ thực sự đánh, không thể đánh nhau ah.

Cô ta gây chuyện thế nào cũng không quan trọng, dù sao Trương Quế Lan cũng không biết, nhưng nếu xảy ra đánh nhau, chuyện sẽ không thể giấu được.

Cô ta không thể gây phiền toái cho Trương Quế Lan.

Không, cô ta không thể đem phiền toái chọc tới trước mặt Trương Quế Lan.

"Cô bây giờ mới biết hiểu lầm? Đã muộn! Đánh. . ."

"Chờ một chút!" Hoa Chiêu lên tiếng.

Người đàn ông sững sờ, không nghĩ tới lúc này người hô ngừng chính là cô.

"Đánh người có thể, nhưng đừng đánh chết, đối với anh cũng không tốt." Hoa Chiêu nói.

Đối với Trương Quế Lan cũng không tốt.

Người đàn ông lại ngượng ngùng, trộm liếc trộm Diệp Thâm.

Chuyện gì vậy? Đó không phải là người đàn ông của cô sao? Nào có người phụ nữ nào trước mặt người đàn ông nhà mình lại quan tâm người đàn ông khác?

Diệp Thâm lạnh lùng mà liếc hắn một cái.

Người kia lập tức rùng mình, quay đầu: "Nghe em gái đây, ra tay thì để ý một chút! Đánh cho tôi!"

Người đàn ông ra lệnh một tiếng, một đám hơn hai mươi người đàn ông sau lưng mang theo gậy gộc liền lao đến.

Không chỉ đánh người, còn phá cửa hàng.

Mấy người đầu bếp tuy hung dữ, nhưng không chịu nổi đối phương nhiều người, ra tay còn hung ác, lập tức bị đánh cho hồ đồ, chỉ có thể té trên mặt đất ôm đầu cầu xin tha thứ.

Trong tiệm ngoại trừ mấy bàn lớn có thực khách, những bàn khác đều bị đập nát.

Hoa Chiêu nhìn thấy cũng không đau lòng.

Cửa hàng này từ lúc tính tiền cô đã không có ý định giữ lại.

Đây là gia hắc điếm.

Tẩy trắng? Tẩy không sạch rồi.

Ấn tượng vốn có rất đáng sợ, bọn hắn cho dù đem Kim Viên Viên sa thải, đem tất cả nhân viên cửa hàng đều sa thải, cũng vô dụng.

Người khác vừa nghe nói "Bếp Trương gia ", khẳng định đều nhíu mày, lắc đầu: "Đó là hắc điếm."

Cho nên, những người này không đập, vừa rồi cô cũng định chính mình đập phá.

Phá rồi lại lập.

Mở nhà hàng thì lâu, sửa sang lại mất một hai tháng, nhưng đập thì rất nhanh, mười phút là xong.

Lập tức trong tiệm đã không còn gì có thể đập đấy, người đàn ông kia gọi một đám người dừng tay, chính hắn đem Kim Đào Đào từ trong đám người đi ra.

Đám người hắn mang đến này còn rất có quy củ, đánh người chỉ đánh đàn ông, phụ nữ nếu không tiến lên, bọn hắn sẽ không đánh.

Kim Đào Đào ngược lại không có bị thương, chỉ có điều bị dọa khóc.

"Cô mới vừa nói tôi là cái gì? Con gà? Đã từng gặp con gà nào lợi hại như vậy chưa?" Tay của hắn tát vào mặt Kim Đào Đào.

Hắn xem ra không dùng bao nhiêu khí lực, thầm nghĩ "Vỗ vỗ", nhưng mặt Kim Đào Đào lại đỏ lên, người càng bị dọa đến oa oa khóc lớn: "Chị cứu mạng!"

Kim Viên Viên đi qua, kéo cô ta đến phía sau mình, trừng mắt nói: "Anh đã gây họa! Anh biết bà chủ của chúng ta là ai sao? Anh cứ đợi c.h.ế.t đi!"

"Haha, tôi phải sợ ah, bà chủ của các cô là người nào? Tôi cũng đã nghe kỹ, không phải là một người phụ nữ ly hôn sao." Người đàn ông cười nói.

Hắn nghe được rất tinh tường, một người phụ nữ Đông Bắc giàu có, tiền là từ buôn bán nhỏ, nghe nói là mua hạt hướng dương và bỏng ngô?

Về sau cũng không biết nghĩ như thế nào mà đến Bằng Thành mở nhà hàng.

Con gái của bà chủ chúng tôi đã kết hôn với một quan chức cấp cao ở thủ đô, rất có quyền lực! Anh c.h.ế.t chắc rồi!” Kim Viên Viên nói ra.

"Con gái bà ta lập gia đình? Không phải chỉ mới lên tiểu học sao?" Người đàn ông cười nói, chỉ xem là Kim Viên Viên đang dọa người.

"Hừ! Hứa Tri Minh anh biết không? Ông ấy là người đàn ông của bà chủ chúng tôi!" Kim Viên Viên lại nói.

Những lời này làm cho người đàn ông kia không lên tiếng nữa rồi, biểu lộ dừng thoáng một phát.

Hứa Tri Minh hắn đương nhiên biết rõ. Hắn chính là nghe nói Hứa Tri Minh thường tới đây ăn cơm, hắn mới muốn tới đây thử thời vận, nhìn xem có thể gặp được ông ta hay không đấy.

Lời cô ta nói là sự thật?

"Gọi điện thoại cho Hứa Tri Minh! Nói cửa hàng bị người ta đập phá!" Kim Viên Viên thấy hắn sợ, liền thả lỏng rồi.

"Không cần gọi điện thoại, tôi đến rồi." Hứa Tri Minh đột nhiên đứng ở cửa ra vào.

Ông đã vài ngày không tới, hôm nay rốt cuộc có thời gian rảnh, lập tức muốn tới đây nhìn Trương Quế Lan.

Kết quả phát hiện cửa hàng bị đập rồi.

Ông trầm mặt tiến đến, nhìn hằm hằm người đàn ông kia.

"Diêu Tam, đúng không? Tôi đã gặp anh." Hứa Tri Minh nói.

Người đàn ông kia mặt cũng xanh lại rồi, không còn bộ dạng hung hăng càn quấy nữa, xoay người chạy tới.

"Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!" Diêu Tam nói ra: "Tôi bồi thường tiền! Tôi sẽ đem cửa hàng này khôi phục nguyên dạng! Không, sẽ còn đẹp hơn nguyên dạng!"

"Hắn đả thương rất nhiều người." Kim Viên Viên lên tiếng, chỉ các đầu bếp trên đất nói.

"Mau mau nhanh, đưa đến bệnh viện! Tiền thuốc men tôi bao hết toàn bộ! Tôi bồi thường tiền!" Diêu Tam lại nói.

Hứa Tri Minh nhìn thoáng qua người trên đất, lập tức nói: "Đưa đến bệnh viện."

Một đám nhân viên phục vụ nữ lập tức tiến lên, ba chân bốn cẳng đỡ người lên liền đi.

Lộ ra Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu ở góc tường.

Kim Viên Viên lại chỉ tay về phía Hoa Chiêu: "Còn có cô ta, chuyện này là do cô ta khơi lên! Là cô ta cổ vũ mấy người kia đập phá đấy!"

Tóm lại, chuyện này không liên quan gì đến cô ta.

Hứa Tri Minh nhìn Hoa Chiêu, ngây người.

Loading...