Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 278
Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:51:01
Lượt xem: 22
Những tâm tư âm u kia, chỉ cần không nói ra, Đào Lam sẽ vẫn còn cơ hội, hơn nữa là cơ hội rất lớn.
Pháp luật thật sự không cấm em chồng gả cho cậu của cô, hai người không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.
Dù người ngoài biết, nhiều lắm là chú ý vài câu, kỳ thật không đau không ngứa.
Nhưng bây giờ hắn nói ra, một chút cơ hội cũng không có.
Đào Lam nhìn Hoa Chiêu, mỉm cười: "Mọi người tốt xấu gì cũng là thân thích, tôi không lừa gạt người của mình.”
Mấu chốt, có vẻ lừa không được.
Hắn "cứu" Diệp Lị, Hoa Chiêu cùng Chu Lệ Hoa ra mặt cảm tạ hắn, nhưng lời cảm ơn của Hoa Chiêu căn bản không đạt tới đáy mắt.
Qua mấy lần tiếp xúc, hắn cảm thấy đây không phải là người lạnh lùng, không có lòng biết ơn, đó là vì Hoa Chiêu đối với hắn còn nghi vấn.
Chuyện hắn làm cũng không phải không có sơ hở, đang tốt tại sao lại đi ra xa như vậy?
Chỉ có điều bởi vì hắn bị thương gần chết, mọi người mới không nhắc đến mà thôi.
"Cô đã sớm hoài nghi tôi sao?" Đào Lam hỏi.
Hoa Chiêu gật đầu.
Mắt Đào Lam sáng lên, tò mò hỏi: "Sao cô lại phát hiện vậy?"
Chuyện này thì có chút khó mà nói rồi.
Hoa Chiêu thông qua giao tiếp với thực vật mà phát hiện, lúc ấy hắn và Diệp Lị đi về phía bẫy rập, trên thực tế là đuổi theo một con gà rừng.
Gà rừng đã sớm thay đổi phương hướng, nhưng bọn hắn lại không biết, đuổi theo sai phương hướng.
Đương nhiên người không biết chỉ có Diệp Lị.
Bất quá việc này, căn bản không có chứng cứ rõ ràng, Diệp Lị cho tới bây giờ cũng không hoài nghi tới, cũng đừng nói người ngoài.
"Tôi đã sớm lưu ý anh rồi, từ ngày Diệp Lị bắt đầu động tâm." Hoa Chiêu nói: "Bằng không thì, tôi vì cái gì mà trời lạnh như vậy mà muốn đi leo Trường Thành bỏ hoang."
"Ah ~" Đào Lam giật mình, cảm giác mình thua cũng không oan uổng.
Hắn không thua bởi vận mệnh không hiểu thấu, hóa ra người ta đã sớm đề phòng hắn rồi.
"Đó là tôi nhìn lầm rồi." Hắn nói ra.
Cha mẹ Diệp Lị quản không nghiêm, nhưng Diệp gia lại im lặng mà chú ý chuyện chung thân đại sự của cô ta.
Là hắn thiếu kiến thức, không nghĩ tới còn có loại gia tộc này tồn tại.
Hắn nhìn nhìn xung quanh, hai người bọn họ vậy mà còn chưa đi ra khỏi sân nhỏ.
Hắn xác thực muốn dựa vào việc kết hôn để thoát khỏi khốn cảnh của mình, muốn con đường trong tương lai dễ dàng hơn một chút.
Nhưng cái thang quá cao, hắn trèo không lên, cũng không thích hợp.
Nếu như sớm biết thân phận Diệp Lị, biết rõ tình huống Diệp gia, hắn căn bản sẽ không công lãng phí nhiều m.á.u như vậy.
Đào Lam lại quay đầu liếc nhìn Hoa Chiêu, mỉm cười, cũng may m.á.u này cũng không tính là chảy vô ích.
Nếu như hắn không bị thương, nếu như mẹ không đến thủ đô, nếu như không gặp gặp Hoa Chiêu, hắn làm sao biết, chính mình là cậu Hoa Chiêu?
Cái thân phận này so với chồng của Diệp Lị càng vững chắc, càng ổn thỏa.
Hiện tại hắn không cần làm cái gì, hắn chỉ cần làm tốt việc của mình thì tốt rồi.
"Tôi đã khuyên nhủ mẹ mình, chuyện trước kia bà ấy cũng đã quên, không bao giờ nhắc tới nữa, tôi chỉ là cậu họ của cô." Đào Lam nói ra.
Hoa Chiêu cũng cười, thật sự là người thông minh.
"Cậu họ của tôi cũng không phải dễ làm, tuyệt đối không thể làm chuyện phạm pháp rối loạn kỷ cương, bằng không thì Diệp gia sẽ ra tay." Hoa Chiêu cười nói: "Không biết Diệp Lị có nói cho anh biết không, bọn hắn mà bắt đầu hung ác..., ngay cả người mình đều ra tay."
"Ah? Cô ấy cũng không nói gì, chuyện gì đã xảy ra?" Đào Lam tò mò hỏi.
Chuyện mất mặt như vậy, Diệp Lị xấu hổ mà nói với nam thần của mình.
Hoa Chiêu liền nói qua cho hắn chuyện về Diệp Hưng cùng Diệp Đan, thuận tiện kèm theo chuyện Diệp Giai.
"Sợ là sau này anh tìm đối tượng cần phải cho tôi xem một chút, không thể tìm địch nhân của Diệp gia, bằng không thì cậu họ của tôi cũng không làm được rồi." Hoa Chiêu nói.
Đào Lam lại cười đến rất vui vẻ: "Vậy cô trực tiếp giúp tôi tìm một người thì tốt rồi, yên tâm, tôi không kén chọn, chỉ cần đối phương gia thế tốt, tâm nhãn ít chút là được."
Hắn không thích sống cùng người tâm nhãn nhiều, lớn lên dù cho đẹp mắt cũng không được, nói ví dụ như Hoa Chiêu.
Hai người lần đầu tiên gặp mặt, trực giác của hắn đã kéo vang cảnh báo.
"Thật sự?" Hoa Chiêu hỏi.
"Thật sự!" Đào Lam thấy cô thật sự có ý định này, đặc biệt vui vẻ, trịnh trọng nói: "Năm nay tôi đã 27 tuổi, rất cần một gia đình, hôm nay tôi đã rảnh rỗi xem mắt, cô thấy thế nào?”
Xem, hắn cái gì cũng không cần làm, chỉ cần làm cậu họ của Hoa Chiêu, những chuyện trước kia hắn hao hết tâm tư, bỏ cả mạng vào cũng không thể thành công, ở trong tay người khác, chính là việc rất nhỏ.
Hoa Chiêu im lặng: "Hôm nay khẳng định là không được, tôi phải khuyên nhủ tốt Diệp Lị rồi nói sau."
Hiện tại cô mà sắp xếp đối tượng cho Đào Lam, Diệp Lị sẽ hận c.h.ế.t cô. Đợi Diệp Lị tự mình suy nghĩ cẩn thận rồi, sẽ không sao cả.
Đào Lam thất vọng nói: "Vậy cô hãy khuyên nhủ cô ấy thật tốt, tôi rất hi vọng năm nay có thể kết hôn."
Cuối cùng cũng đến cửa lớn, Đào Lam bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Hoa Chiêu vẫn duy trì biểu tình im lặng, trở về chính phòng.
Diệp Lỵ còn đang khóc, Hoa Chiêu lại đem chuyện vừa rồi Đào Lam nhờ cô tìm đối tượng nói.
Là Đào Lam nhờ cô đấy, cũng không phải cô không muốn Diệp Lị cùng hắn ở bên nhau mà cản trở.
Trực giác của nữ nhân vẫn luôn rất chuẩn, Diệp Lị tin tưởng những lời vừa rồi của Đào Lam xuất phát từ sự thật lòng, không phải ai bức bách hắn nói, hiện tại cũng không hoài nghi Hoa Chiêu có ý xấu.
Cô ta chỉ khóc lóc nói: "Vì sao, vì sao. . ."
Cô ta một mảnh thật lòng, kết quả lại bị đối phương coi như khỉ mà đùa giỡn! Điều này làm cho cô ta phẫn nộ cùng quẫn bách, hận không thể c.h.ế.t luôn, tránh mất mặt!
Hoa Chiêu khuyên can mãi, cuối cùng hạ xuống một liều thuốc mạnh: "Thiên hạ đàn ông tốt còn nhiều mà, cô hãy học anh ngữ thật tốt, đợi sang năm hoặc là học kỳ sau, sẽ đưa cô xuất ngoại, cho cô thêm kiến thức về mấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh đẹp trai."
Tiếng khóc của Diệp Lị dừng lại, xuất ngoại?
"Thế giới lớn như vậy, chuyện thú vị nhiều như vậy, ánh mắt của cô không thể chỉ dừng ở trên người một người đàn ông, cô càng phải chú ý chính mình." Hoa Chiêu nói: "Hiện tại sẽ xử lý hộ chiếu cho cô, đến lúc đó cô đi tìm Diệp Thư chơi."
Diệp Lị dừng khóc, mắt sáng rực lên.
Xuất ngoại, hiện tại đó là ước mơ của tất cả những người trẻ tuổi.
Nước ngoài chính là thiên đường.
"Tương lai tìm người đàn ông tốt hơn Đào Lam gấp mười gấp trăm lần." Hoa Chiêu dỗ dành nói.
"Dạ!" Diệp Lị vậy mà hung hăng gật đầu.
Sau đó nói với Hoa Chiêu: "Chị dâu hai, em có thể không đi học được không? Em xin phép nghỉ, ở nhà học anh ngữ! Em muốn xuất ngoại! Em còn muốn ra nước ngoài học. . . ."
"Không có vấn đề." Hoa Chiêu một lời đáp ứng.
Con cháu Diệp gia muốn ra nước ngoài học, căn bản không phải là vấn đề, cô không xử lý được, một câu của Diệp Danh cũng xử lý được rồi.
Hơn nữa đi ra nhìn thế giới, cho tới bây giờ cũng không phải là chuyện xấu.
Đừng nói Diệp Lị, dù là những đứa bé kia của Diệp gia, cô cũng đã bắt tay vào làm hộ chiếu rồi, chờ làm tốt rồi, sẽ để cho bọn hắn đi ra ngoài một vòng, có thêm kiến thức.
Diệp Lị lau nước mắt, cả người lại có sức sống.
Cũng biết Đào Lam từ đầu tới đuôi đều lừa gạt mình, tình cảm sâu đậm không phải quân không gả của cô ta trong nháy mắt đã không còn sót lại chút gì, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng phát sinh qua.
Cô ta cũng không phải ngốc, cũng không rẻ rúng, sẽ thích một tên lừa gạt.
Đáy lòng cô ta chỉ có phẫn nộ!
Đào Lam hiện tại nếu đứng ở trước mặt cô ta, cô ta cũng hận không thể cho hắn mấy đao.
Hoa Chiêu thấy oán hận trên mặt cô ta liền yên tâm.
Trong lòng có hận không đáng sợ, đáng sợ chính là còn yêu, cái loại nữ nhân ngu xuẩn đánh cũng không chịu tỉnh này, mới làm cho người ta đau đầu.
Cô bây giờ nhìn Diệp Lị lại thuận mắt thêm một tí, không đến trường thì không đến, tránh khỏi trông thấy Đào Lam lại nháo ra chuyện gì không tốt.
"Cô về sau ban ngày cứ ở trong nhà học anh ngữ, có gì không hiểu trực tiếp hỏi tôi." Hoa Chiêu nói.
"Ai! Cám ơn chị, chị dâu hai." Câu cảm ơn này của Diệp Lị thật lòng hơn bao giờ hết.
Hoa Chiêu cười cười.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, chói tai dồn dập.
Hoa Chiêu nhíu mày, thật sự hoài niệm chuông điện thoại di động đời sau, cho dù không phải chuông điện thoại di động, mười năm sau chuông điện thoại cũng êm tai hơn so với hiện tại.
Hoa Chiêu nhận điện, bên kia truyền đến giọng Diệp Danh: "Mau tới bệnh viện, Miêu lão gia tử sắp không được."
Trong lòng Hoa Chiêu dừng lại, lão gia tử kia rốt cục không được.
Nhưng để cô đi qua làm gì?
"Anh bây giờ đang đi công tác ở nơi khác không thể quay về, em đi qua chăm sóc mẹ một chút." Diệp Danh nói.
Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, mấy ngày nay cô không nhìn thấy Miêu Lan Chi.
Cô còn tưởng rằng bà ấy đang đi quay phim, hóa ra là đi bệnh viện chăm sóc lão gia tử.
"Tốt, vậy em sẽ qua đó."
"Được, mang theo mấy người Lưu Minh, anh sợ người Miêu gia xúc động." Diệp Danh nói.
Ô dù Miêu gia sắp đổ, con cháu Miêu gia còn chưa có thành tựu, toàn bộ cấp bậc của Miêu gia đều giảm xuống mấy cấp độ.
Ví dụ như, không có Miêu lão gia tử, trước kia những tiểu khu bọn họ có thể tiến vào, về sau cũng không vào được nữa, ở cửa dừng lại một chút, cũng sẽ bị đuổi đi.
Hoa Chiêu buông điện thoại xuống chạy tới bệnh viện, đi thẳng đến phòng bệnh của cán bộ.
Đúng, Miêu lão gia tử bây giờ còn có thể ở lại phòng bệnh của cán bộ cấp cao, những mối quan hệ kia của ông ta nguyện ý an bài cho ông ta, nhưng những người Miêu gia khác về sau sợ là quá sức rồi.
Những con rể kia, còn chưa có mấy người đạt tới cấp bậc cao.
Còn chưa tới gần, Hoa Chiêu đã nhìn thấy trong phòng bệnh đều đứng đầy người, cả đám biểu tình đều rất ngưng trọng.
Hoa Chiêu liếc mắt một cái, già trẻ đều có, ba bốn mươi người.
Có lẽ những người Miêu gia có thể đến đều đã đến.
Cái này ngược lại cũng đúng, đối với người Miêu gia mà nói, người sắp đi là cha, ông nội của bọn họ, không đến chính là không hiếu thuận, người ngoài biết cũng sẽ lấy ánh mắt khác nhìn bọn họ.
Hoa Chiêu nhân cơ hội quen biết người Miêu gia một chút, so sánh với tư liệu.
Đột nhiên cô phát hiện ra một chút kỳ lạ, thiếu hai đối tượng tương đối quan trọng.
Miêu Miêu và Miêu Hồng thế nhưng lại không có ở đây.
Ấn tượng của cô đối với hai người này vô cùng sâu sắc, dù sao hai người thiếu chút nữa trở thành vị hôn thê của Diệp Danh và Diệp Thâm.
Hơn nữa cả hai người đều đã sớm đến thủ đô, nghe nói về sau cũng lưu lại thủ đô.
Chẳng qua quan hệ nhà họ Miêu không còn quá mạnh mẽ, công việc an bài cũng tương đối bình thường.
Coi như là công tác quan trọng hơn, hai người kia cũng nên đến rồi.
Tin tức Miêu lão gia tử sắp xong khẳng định đã được đưa đi mấy ngày trước, bởi vì trong phòng rất nhiều người là từ nơi khác chạy tới.
Hai người họ đâu?
Những suy nghĩ này, chỉ chợt lóe lên trong đầu Hoa Chiêu, không chậm trễ cô xuyên qua đám người đứng sau lưng Miêu Lan Chi.
Người Miêu gia yên lặng nhường cho cô một con đường, ánh mắt đều quan sát cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hoa Chiêu tới rất đúng thời điểm, Miêu lão gia tử còn chưa tắt thở, hơn nữa giống như là hồi quang phản chiếu.
Sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, ánh mắt sáng ngời, rất có tinh thần.
Ông ta nắm thật c.h.ặ.t t.a.y Miêu Lan Chi, giọng nói rõ ràng: "Tiểu Chi, đời này ba ba thực xin lỗi con, ba ba xin lỗi con."
Miêu Lan Chi nắm tay ông ta, rõ ràng cảm giác được đôi tay này lạnh như băng cùng cứng ngắc, cũng cảm thấy tính mạng đang dần trôi qua.
Nước mắt của bà cũng rơi xuống, nức nở nói: "Không có, không cần."
Tư tưởng thâm căn cố đế trong lòng bà lại xuất hiện, thiên hạ nào có cha mẹ nào không phải, cha mẹ cho bà sinh mệnh, nuôi nấng bà lớn lên, sai lầm lớn đến đâu, cũng không cần nói xin lỗi với bà.
Miêu lão gia tử nắm tay bà, giọng yếu đi một chút, gian nan nói: "Ba phải chết, con tha thứ cho ba, bằng không ba c.h.ế.t cũng không thể nhắm mắt.”
"Dạ! Dạ! " Nước mắt Miêu Lan Chi rơi như mưa.
Khóe miệng Miêu lão gia tử cong lên, ánh mắt từ trên người Miêu Lan Chi dời đi, lúc xẹt qua Hoa Chiêu, trong nháy mắt trở nên hung ác.
Nhưng rất nhanh ông ta lại mở mắt ra, cuối cùng ánh mắt rơi xuống mấy người con cháu, nhìn bọn hắn, thẳng đến khi ánh mắt tan rã.
Rốt cuộc ông ta cũng không nhắm mắt lại.
Miêu Lan Chi nhất thời bi thương, thống khổ lên tiếng: "Cha ơi! Con tha thứ cho cha rồi! Cha! Cha tỉnh dậy đi! Cha! Con tha thứ cho cha rồi!!”
Mọi người phía sau lập tức bổ nhào tới trên người Miêu lão gia tử, cất tiếng khóc lớn.
Gọi cha gọi ông nội gọi ông ngoại đều có.
Đột nhiên, có người hô to: "Đều là cô hai sai! Cô hai thấy c.h.ế.t mà không cứu!"
Miêu Lan Chi xếp hàng thứ hai trong số các cô gái trong nhà họ Miêu.
"Cô hai, sao cô lại nhẫn tâm như vậy! Đây là cha ruột của cô ah!”
"Từ nhỏ đến lớn, ba ba thích nhất là em!" Miêu Anh Hoa cũng vô cùng đau đớn mà nhìn Miêu Lan Chi nói một câu.
"Cô hai, nghe nói rượu thuốc Diệp gia còn nhiều mà, chính các người còn dùng làm nước uống, có phải không vậy?"
"Kết quả cô chẳng những không cho ông nội uống một ngụm, cô còn cho ông ấy uống thuốc giả! Làm ông nội c.h.ế.t nhanh hơn!"
Tay Hoa Chiêu đặt trên vai Miêu Lan Chi, rõ ràng cảm giác được bà hung hăng run lên.
Những lời rác rưởi khác coi như xong, câu này xem như chọc vào điểm mấu chốt.
Mặc kệ người ngoài suy đoán chuyện Miêu lão gia tử "vu cáo" như thế nào, người nhà họ Diệp biết, ông ta đúng là uống thuốc giả, lúc ấy cũng không phải giả đau, đều là hiệu quả của thuốc giả Hoa Chiêu cho....
Tầm mắt Hoa Chiêu đảo qua những người này, ánh mắt bọn họ lóe lên, trong mắt nào có nửa điểm bi thương, chỉ có phẫn nộ.
Phẫn nộ Miêu Lan Chi không cứu Miêu lão gia tử, phá hỏng tiền đồ của bọn họ.
Ở đây khiêu khích ly gián sao.
"Hóa ra các người còn biết ăn nói như vậy, vậy mẹ chồng tôi năm đó quỳ gối ở cửa cầu Miêu lão gia tử thả cho cha chồng tôi một mạng, sao các ngươi không có ai hỗ trợ cầu tình?" Hoa Chiêu hỏi.
Trong phòng yên tĩnh.
Miêu Anh Hoa đen mặt mở miệng: "Chuyện năm đó, rất phức tạp, một đứa trẻ như ngươi biết cái gì? Cha lúc trước căn bản cũng không nghĩ đến muốn lấy mạng cha con Diệp gia! Bây giờ họ không tốt sao? Tốt đến nỗi không thể tốt hơn!”
"Mà cha tôi lại bị bọn hắn đánh đến Tây Bắc, phí thời gian nửa đời, cuối cùng trơ mắt mà bệnh c.h.ế.t ở trước mắt các người! Các người đã hài lòng?"
Nước mắt Miêu Lan Chi không tiếng động mà rơi xuống.
"Được, một đứa trẻ như tôi không nói chuyện năm đó, chỉ nhìn hiện tại." Hoa Chiêu nói: "Miêu lão gia tử năm nay đã hơn 80 rồi, nói thật, hơn 80 gọi là hỉ tang, các người có ý gì?”
"Vậy mà lại yêu cầu chúng tôi cứu sống một bệnh nhân ung thư hơn 80 tuổi, để cho ông ta sống lâu trăm tuổi? Trường sinh bất lão?”
"Rượu thuốc Diệp gia chỉ là sản phẩm chăm sóc sức khỏe, không phải thuốc trường sinh bất lão.”
“Hơn nữa, cho dù Diệp gia chúng tôi đem rượu thuốc thành nước mà uống, cũng sẽ không cho địch nhân uống một ngụm, bằng không, lão gia tử nhà chúng tôi cũng không thể sống đến bây giờ!
Cô nói xong, rõ ràng cảm giác bả vai căng cứng của Miêu Lan Chi đã buông lỏng.
Xác thực, không cho cha rượu thuốc, không phải lỗi của bọn họ.
Rượu thuốc Diệp gia cũng không phải vạn năng, chỉ có thể bảo vệ sức khoẻ, không thể trị liệu. . . Khục, hình như cũng có thể trị liệu.
Nhưng trị được ung thư, trước mắt chỉ có một mình Hoa Cường thành công.
Bất quá, vậy có lẽ là vấn đề vận khí. . . .
Rượu thuốc Diệp gia nếu thật sự có thể trị được ung thư, vậy thật đúng là kỳ tích thế giới rồi.
Lui một vạn bước nói, cho dù thật sự có thể trị, trừ phi bà muốn vứt bỏ chồng, vứt bỏ con cái, ly hôn rồi trở lại Miêu gia, bằng không thì đánh c.h.ế.t cũng không thể cho.
Đã nói tất cả ân tình, đã sớm cắt đứt.
Hiện tại bà cũng coi như đã chăm sóc cho cha trước lúc lâm chung, như vậy được rồi.
Miêu Lan Chi lau khô nước mắt đứng lên, nói với Miêu Anh Hoa: "Lúc nào đưa tang, cho em biết, em sẽ tới đúng giờ."
Nói xong kéo Hoa Chiêu muốn đi.
Một người trẻ Miêu gia kích động: "Không cho phép đi! Các người hại c.h.ế.t ông nội còn muốn đi như vậy? Không có cửa đâu!"
Miêu Lan Chi nhìn sang, phát hiện mình không biết người thanh niên hơn 20 tuổi này, không biết là cháu trai hay con rể Miêu gia.
Người đàn ông này rất kích động, vỗ tay hô lên, nam nữ trẻ tuổi xung quanh hắn nhất thời vây quanh Hoa Chiêu cùng Miêu Lan Chi.
Hoa Chiêu nhìn về phía người này, trong hành lang tối tăm, cô vẫn có thể thấy rõ tà quang nơi đáy mắt hắn.
"Đánh cô ta! Để cho cô ta chôn cùng ông nội!" Người này hô, dẫn đầu lao về phía Hoa Chiêu.
Cái tay kia, thẳng tắp mà hướng tới n.g.ự.c Hoa Chiêu.
Miêu Lan Chi lập tức nhíu mày, buồn nôn c.h.ế.t mất, liền che chở Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu lại đẩy bà ra, nhấc chân đá một cước, đá thẳng chỗ hiểm.
Người đàn ông này hét thảm một tiếng, người liền ngã xuống đất.
Người bên cạnh vừa mới giơ tay bước chân chuẩn bị động thủ nhất thời hoảng sợ, động tác dừng lại.
Không nghĩ tới Hoa Chiêu lại có bản lĩnh này.
Hoa Chiêu nhìn nam nữ muôn hình muôn vẻ xung quanh, đều là một bộ muốn ăn các cô.
Quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng một cửa.
"Đánh bọn hắn." Hoa Chiêu nói ra.
Mấy người Lưu Minh vẫn đứng sau đám người làm bộ quần chúng ăn dưa, lập tức giống như hổ đói lao vào đám người Miêu gia, quyền đ.ấ.m cước đá.
Tập trung chăm sóc người đàn ông vừa ngã xuống đất.
"Hắn là ai? Miêu gia sao lại có người như vậy?" Miêu Lan Chi nhíu mày ghét bỏ mà nhìn Miêu Anh Hoa nói.
Sắc mặt Miêu Anh Hoa cũng rất khó coi, hắn không thể không biết xấu hổ mà nói đây là con rể hắn.
Tiểu tử này động tác cũng không chút nào che dấu, có chút bỉ ổi rồi.
Trở về lại thu thập hắn!
"Đều dừng tay!" Ông ta hô.
Nhưng hiện tại người nắm giữ quyền chủ động chính là mấy người Lưu Minh, không ai nghe hắn, ngược lại đánh càng ác liệt.
Miêu Anh Hoa tức giận đến đen mặt, cũng mặc kệ.
Thanh niên bị đánh thì bị đánh.
Ông ta nói chính sự: "Cha lúc trước cũng đã dặn dò xong, linh cữu đặt bảy ngày, đến lúc đó hy vọng em cùng người Diệp gia đều có thể tham gia.”
Hoa Chiêu lập tức ngắt lời ông ta: "Không có khả năng. Đến lúc đó mẹ chồng tôi sẽ đến, những người khác của Diệp gia sẽ không đến.”
Miêu Anh Hoa đen mặt trầm giọng nói: "Loại chuyện này cô có thể thay Diệp gia làm chủ? Tôi khuyên cô vẫn là..."
"Tôi có thể." Hoa Chiêu nói.
Miêu Anh Hoa cũng bị nghẹn chết, nhìn Miêu Lan Chi nói: "Cô nhìn con dâu tốt của mình, vậy mà lại làm chủ thay cô rồi! Cô ở Diệp gia..."
"Tôi ở Diệp gia như vậy còn không phải bởi vì các người! Các người năm đó muốn hại c.h.ế.t cha chồng tôi, hại c.h.ế.t người đàn ông của tôi! Tôi cả đời ở Diệp gia không ngẩng đầu lên được! Thế nào? Các người đã hài lòng chưa?” Miêu Lan Chi tức giận nói.
Bà cũng hy vọng mình có nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ cùng nhà chồng quan hệ hòa thuận, như vậy cuộc sống của bà có thể càng viên mãn!
Kết quả là gì?
"Tang lễ của cha tôi sẽ tới, những chuyện khác không cần nghĩ." Miêu Lan Chi nói.
Cha đã không còn, còn lại một anh trai một em gái, tình cảm của bà cùng bọn họ tất nhiên không bằng cha, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với bọn họ.
Miêu Lan Chi kéo Hoa Chiêu đi.
Miêu Anh Hoa vội vàng nói: "Cô nói tha thứ cho cha! Cái gì gọi là tha thứ? Chuyện năm đó đã vạch trần, để Diệp lão gia tử đến tiễn cha một đoạn đường, về sau chúng ta có thể đi lại như bình thường..."
Hoa Chiêu cắt ngang lời ông ta: "Thì ra là chờ ở đây, ông nội tôi xuất hiện ở tang lễ, sẽ cho người ngoài một loại ảo giác các người lại cùng Diệp gia đứng cùng một trận doanh chứ? Xin lỗi, không thể.”
Miêu Anh Hoa tức giận nhìn Hoa Chiêu: "Một đứa nhóc như cô, chỗ nào cũng có cô!”
Bọn họ luôn không thể tiếp nhận sự thật Hoa Chiêu có thể làm chủ nửa Diệp gia, đây rõ ràng là quyền lợi của Miêu Lan Chi.
Mấu chốt là, cô ta luôn đối nghịch với Miêu gia.
"Không để ý tới hắn, chúng ta đi!" Miêu Lan Chi không muốn ở lại nơi này cùng bọn họ nhao nhao nữa.
Cha vừa mới mất, đang nằm ở đó. . . .
Nơi này một khắc bà cũng không ở lại được nữa.
"Cô nói tha thứ cho ba ba đấy! Cô nói chuyện không giữ lời gì hết! Ba ba khẳng định biết rõ! Trách không được c.h.ế.t không nhắm mắt! Cô muốn phụ lòng ông ấy sao?" Miêu Anh Hoa ở sau lưng bà hét lên.
Bước chân Miêu Lan Chi dừng lại, sau đó kéo Hoa Chiêu vội vàng xuyên qua đám người.
Mấy người Lưu Minh rốt cuộc cũng thu tay lại, đi theo sau lưng các cô rời đi.
Mấy người trẻ Miêu gia kia, đã nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Cũng không hoàn toàn là người trẻ, bên trong có mấy người hơn ba mươi, nếu kết hôn sớm..., con không chừng cũng đã lên trung học, ở bên ngoài cũng là lãnh đạo nhỏ rồi, kết quả hiện tại bị người ta đánh cho nằm rạp trên mặt đất dậy không nổi.
Miêu Phương là người đầu tiên từ trên đất đứng lên.
Bà ta vừa rồi rõ ràng không có ý định đánh Hoa Chiêu, bà ta cũng đã trốn về phía sau, kết quả những người này cố ý kéo bà ta từ phía sau giường bệnh ra đánh...
"Cô ta quá kiêu ngạo rồi!" Nụ cười mỉm quanh năm trên mặt Miêu Phương biến mất, lông mày dựng thẳng lên, mí mắt nhướng lên, khóe miệng nhếch lên.
Giống như thay đổi bộ dáng, biến thành một nữ nhân âm ngoan khắc nghiệt.
Trong đôi mắt thật dài của bà ta đều là ác độc: "Xem ra cùng Diệp gia hòa hảo tuyệt đối là chuyện không có khả năng, thông tri bên kia, để cho bọn họ động thủ đi.”
Miêu Anh Hoa nhíu mày, không lên tiếng.
Miêu Phương trừng mắt nhìn ông ta: "Một đứa bệnh thần kinh, có cái gì mà luyến tiếc?”
Miêu Anh Hoa lập tức nhìn thoáng qua người xung quanh: "Câm miệng!"
Loại chuyện này sao có thể nói trước mặt nhiều người như vậy?
Miêu Phương cúi đầu, thấy rất nhiều người đều nhìn bọn hắn, ánh mắt kinh ngạc.
Ác độc trên mặt nàng nhất thời biến mất, trong nháy mắt thay đổi thành gương mặt hiền lành trước kia.
Miêu Anh Hoa quay đầu lại, nhìn cha trên giường bệnh.
Thật sự là c.h.ế.t không nhắm mắt.
Cha đến c.h.ế.t cũng nhìn con cháu Miêu gia, ông ấy không yên lòng bọn hắn, ông ấy c.h.ế.t cũng muốn trải đường cho bọn hắn.
Trở lại một căn nhà kiểu phương tây ở nội thành, hai anh em Miêu gia rốt cục cũng có thể yên tâm nói chuyện.
"Để cho bọn họ động thủ." Miêu Anh Hoa nói.
Miêu Phương lập tức thể xác và tinh thần khoan khoái dễ chịu.
"Kéo nhiều ngày như vậy, sớm nên động thủ, nếu lại kéo dài, đoán chừng cũng kéo không nổi." Bà ta nói ra.
Miêu Anh Hoa gật đầu, cầm lấy điện thoại trên bàn, nhưng lại chậm chạp không gọi.
"Anh cả, không phải chứ? Phải hy sinh chính là Miêu Miêu, cũng không phải Miêu Hồng, anh thật sự luyến tiếc đứa bệnh thần kinh kia sao?” Miêu Phương nói.
Miêu Miêu là con của anh hai đã qua đời, Miêu Hồng mới là do anh cả sinh ra.
Miêu Anh Hoa ngẩng đầu nhìn bà ta một cái, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ: "Tôi sợ Miêu Miêu ngu xuẩn, luyến tiếc Diệp Thâm.”
Cho nên ông ta muốn Miêu Hồng thay thế Miêu Miêu động thủ.
Miêu Phương lập tức run lên, anh cả chính là anh cả, quả nhiên thích hợp làm người nắm quyền Miêu gia.
"Vẫn không nên." Miêu Phương khuyên: "Miêu Hồng có chồng có con, chuyện ồn ào, nhà chồng bên kia hổ thẹn, sẽ ly tâm với chúng ta, mất quá nhiều.”
Mỗi một con rể Miêu gia đều tỉ mỉ lựa chọn, mỗi một người con Miêu gia đều được tỉ mỉ bồi dưỡng, mất đi quá đáng tiếc.
Miêu Miêu thì khác, cô ta bị bệnh thần kinh, chưa lập gia đình.
Vốn cho rằng nuôi không công rồi.
Hiện tại rốt cục cũng phát hiện một nơi để cô ta cống hiến cho Miêu gia.
"Hơn nữa lúc trước đã nói xong, nó cũng đồng ý, hiện tại đổi thành Miêu Hồng, không chừng nó sẽ phát điên." Miêu Phương nói.
Cùng Diệp Thâm "Cùng sinh cùng tử" chuyện tốt ấy tất nhiên là của cô ta đấy, làm sao cô ta có thể tặng cho Miêu Hồng?
Nếu Miêu Hồng "Đoạt" với cô ta, cô ta sẽ liều mạng với Miêu Hồng.
Đến lúc đó người một nhà náo loạn sẽ bị chê cười.
Miêu Anh Hoa gật đầu, truyền xuống một mã số.
Chỉ thị được truyền đạt xuống từng lớp từng lớp.
...
Miêu Lan Chi trở về nhà, bật khóc nức nở.
Hoa Chiêu không nói gì, chỉ ở bên cạnh yên lặng đưa giấy, đưa nước, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại.
Chờ bà ấy tự mình bình tĩnh lại thì tốt rồi.
Miêu Lan Chi bình tĩnh lại rất nhanh, khóc không đến nửa giờ bà đã không khóc được nữa rồi.
Dù sao người cha kia, trong lòng bà đã "Chết đi" rất lâu rồi.
Năm nay mới vừa vặn "Hồi sinh".
Sau khi gặp mặt cũng biết ông ta sắp không được, có chuẩn bị tâm lý từ trước.
Nỗi buồn đã được pha loãng bởi thời gian.
Đột nhiên, Miêu Lan Chi dừng khóc, lỗ tai dựng lên: "Hình như mẹ nghe thấy Điềm Điềm khóc, con mau đi xem thằng bé một chút! Ai nha đi cả buổi như vậy, đói c.h.ế.t bảo bối của mẹ rồi! Con nhanh đi cho thằng bé ăn."
Hoa Chiêu thấy trạng thái tinh thần của bà ấy kỳ thật cũng không tệ lắm.
Vốn còn chút ít bi thương cũng đã bị tính toán của người Miêu gia làm phai nhạt, biến thành phẫn nộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-278.html.]
"Con đi xem thằng bé." Hoa Chiêu đứng dậy đi ra ngoài, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, rồi ôm tiểu Thận đi tìm Miêu Lan Chi.
Tiểu Thận đã vài ngày không gặp bà nội rồi, đột nhiên trông thấy bà ấy liền sửng sốt một chút, sau đó há mồm bắt đầu khóc.
Vừa khóc vừa giơ tay về phía bà, để cho bà ôm.
Đây là nhớ bà nên khóc rồi.
Tim Miêu Lan Chi lập tức tan chảy.
"Ai ôi!!! Ai ôi!!! Tâm can bảo bối" Cũng nhanh chóng thay quần áo đem tiểu Thận ôm đến trong ngực, vừa hôn lại dỗ dành.
Tiểu gia hỏa mừng rỡ cạc cạc đấy.
Miêu Lan Chi lập tức cảm thấy phiền não gì cũng không còn.
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, ai cũng có ngày đó, chẳng qua là cha đi sớm, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gặp lại.
Hơn nữa, ba ba chưa hẳn đã muốn gặp bà.
Ông ấy đến c.h.ế.t cũng nghĩ đến người Miêu gia, mà bà chẳng qua chỉ là công cụ của người Miêu gia, mà công cụ này lại không dễ dùng.
Ông ấy nhìn thấy bà cũng sẽ mắng bà.
Cho nên hiện tại cũng không cần bi thương, bà cứ sống tốt cuộc sống của mình là được.
"Thật ngoan ngoãn, đến đây, gọi bà nội, bà nội~" Miêu Lan Chi đùa giỡn nói chuyện với Tiểu Thận.
Thằng bé gần đây luôn lẩm bẩm trong miệng, giống như là muốn nói chuyện, ai thấy cũng muốn dạy nó.
"Bà nội quá khó." Hoa Chiêu cười nói: "Gọi ba ba, ba ba đơn giản hơn."
Ba anh chị em của tiểu tử này, lần đầu tiên mở miệng đều là ba ba.
Nhớ tới chuyện này Hoa Chiêu liền chua xót.
"Ba ba!" Tiểu Thận vậy mà thật sự mở miệng, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng mà gọi một tiếng "Ba ba."
Hoa Chiêu. . . . Được, đứa thứ tư cũng vậy!
Quá chua rồi!
Mẹ thì làm sao vậy? Mẹ không dễ nói sao?
"Ba ba thối của con hiện tại còn không biết ở chỗ nào! Cũng không trở về nhà, cũng không gọi điện thoại về nhà, cũng không biết mẹ lo lắng mà!" Hoa Chiêu nói ra.
"Ba ba!" Tiểu Thận còn gọi thêm một tiếng.
Cơ bản có thể xác định thằng bé học xong từ này rồi.
"Ai ôi!!! Ai ôi!!! Bảo bối của bà nội! Bảy tháng biết gọi người! So với anh chị còn sớm hơn vài ngày, đợi ba ba của cháu trở về sẽ vui vẻ c.h.ế.t rồi!" Miêu Lan Chi cười nói.
Bà lại quay đầu nói với Hoa Chiêu: "Con lo lắng cái gì, hắn cùng người ta đi ra ngoài, lại đi trong nước chúng ta, có thể có chuyện gì? Chắc chắn là vì đông người không tiện gọi điện.”
Hoa Chiêu không lên tiếng, không tiện gọi cho cô, báo bình an cho Diệp Danh không được sao?
Tuy Diệp Danh đang đi công tác...
Có lẽ đã báo bình an rồi, Diệp Danh không rảnh nói cho cô biết sao?
Nhưng vừa mới rồi rõ ràng còn rảnh nói cho cô biết mà chiếu cố Miêu Lan Chi.
"Anh cả đi công tác ở đâu vậy ạ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Hắn đi công tác sao? Mẹ cũng không biết." Miêu Lan Chi kinh ngạc nói.
Được, mẹ ruột này đến con trai đi công tác ở đâu cũng không biết, vậy cô không biết ông chồng nhà mình đi công tác ở đâu cũng không có gì ngạc nhiên.
Đột nhiên thật muốn thời gian trôi thật nhanh, lập tức tiến vào thời đại có điện thoại.
Nhưng cúi đầu nhìn tiểu bảo bảo đáng yêu này, hay là thôi đi.
Để thời gian trôi chậm một chút, nhìn mấy đứa nhỏ lớn lên, đợi bọn chúng trưởng thành, không thể hôn cũng không thể ôm.
...
Diệp Danh mà các cô vừa mới thảo luận, lúc này đang đi vào trong núi sâu.
Ngũ Lạc đang ở bên cạnh hắn.
"Nếu không ta vẫn đi thôi, nói cho Hoa Chiêu một tiếng..." Chân hắn đang đi về phía trước, nhưng thân thể lại nghiêng về phía sau.
Rối rắm muốn chết.
Diệp Danh liếc hắn một cái: "Anh phản bội tôi..."
Ngũ Lạc biết hắn đang nói đùa, gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi phản bội anh, hiện tại Hoa Chiêu mới là chủ nhân mới của tôi, chủ nhân mới vừa xinh đẹp vừa dịu dàng lại hào phóng, tốt hơn đi theo anh lăn lộn nhiều.”
Diệp Danh cười cười, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Cười nhưng không đến đáy mắt.
Trong tháng giêng, tuyết trong núi sâu vẫn chưa tan, nơi nông không qua đầu gối, nơi sâu không qua thắt lưng.
Họ được cho là đang đi bộ trên một con đường nhỏ, nhưng qua đêm, tuyết đã lấp đầy con đường nên không thể nhìn thấy dấu vết và dấu chân của bất kỳ con đường nào.
Nhưng tình báo nói, Diệp Thâm quả thật đi theo hướng này.
Lãnh đạo cùng Diệp Thâm đi công tác sáng nay đã trở về thủ đô, Diệp Danh gặp được.
Anh tiến lên chào hỏi, kết quả đối phương nhất thời mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, phan nàn Diệp Thâm vô dụng.
Hắn chỉ bị cảm lạnh, yêu cầu Diệp Thâm ra ngoài mua thuốc, và sau đó con đường đột nhiên được sửa chữa nên xe lửa đã rời đi một lần nữa.
Chẳng qua chạy không bao lâu liền dừng lại, sau đó lại chạy, đi một chút lại dừng, giày vò mấy ngày.
Kết quả Diệp Thâm vẫn không đuổi theo.
Hắn cũng không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vẫn phái người đưa tin tức tới đây, hắn bị vây lại ở đâu đó, hoặc là cái gì đó, dù sao cũng không tới được.
Lãnh đạo hoài nghi Diệp Thâm biếng nhác, hoặc là bởi vì hắn sai đi mua thuốc, đối với hắn có ý kiến rồi.
Thật sự là vàng quý, người Diệp gia bọn họ hiện tại giỏi rồi, sai khiến không được đúng không?
Diệp Danh lúc ấy đã cảm thấy không đúng, đây không phải là tác phong của Diệp Thâm.
Anh cẩn thận hỏi thăm một lần, điều tra những người truyền tin tức kia.
Kết quả người bên cạnh lãnh đạo ấp úng, cũng không nói được gì.
Diệp Thâm đều nhờ một người qua đường, đuổi theo xe lửa truyền đạt tin tức.
Lãnh đạo lúc ấy chỉ cảm thấy Diệp Thâm cố ý chậm trễ, cũng không nghĩ đến chuyện khác.
Thiên hạ này đều là địa bàn của người nhà mình, mình không làm trò, có thể xảy ra chuyện gì đây?
Diệp Danh lại cảm thấy không đúng, vội vàng gọi Ngũ Lạc đến điều tra.
Đã có chút manh mối liền tự mình đuổi tới.
"Chuyện lớn như vậy, sao không nói với Hoa Chiêu?" Ngũ Lạc hỏi Diệp Danh, hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Trước kia Diệp Thâm gặp chuyện không may gần chết, anh đều nói, lần này kỳ thật hẳn là cũng không quá nghiêm trọng, Diệp Danh sao lại không nói với Hoa Chiêu?
"Anh cũng nói, chuyện lần này có lẽ không nghiêm trọng. Nếu nghiêm trọng, không cần bố trí mê trận, trực tiếp g.i.ế.c cho xong việc." Diệp Danh tỉnh táo nói.
Nếu là như vậy, bọn hắn hiện tại có lẽ đã nhìn thấy. . . Phi phi phi.
Diệp Danh phun ra tuyết, cười nhạo Ngũ Lạc: "Lão Ngũ, anh vẫn không được a, lý do không cho Hoa Chiêu biết đơn giản như vậy, đây là nơi nữ nhân có thể đến sao?”
Trời lạnh, người đi trên núi một ngày, nửa người đều ngâm mình trong tuyết, mặc dù dày đến đâu cũng lạnh.
Phụ nữ không thể đóng băng, ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.
"Điềm Điềm còn như vậy nhỏ, b.ú sữa mẹ đây này." Diệp Danh nói: "Hơn nữa càng lớn càng yếu ớt, trước kia còn b.ú sữa mẹ bằng bình, hiện tại bình sữa cũng không ăn, chỉ tìm mẹ."
Anh nhớ tới tiểu tử kia, trên mặt không tự giác mà bật cười.
Cho nên, chỉ cần không phải sắp chết, anh đến là được rồi, không cần nói cho Hoa Chiêu.
Ngũ Lạc lắc đầu, đột nhiên nói: "Anh hãy tìm vợ đi a, tự mình sinh đứa bé, không, sinh một ổ."
Nụ cười trên mặt Diệp Danh lập tức không còn, nhớ tới những nữ nhân trước sau xuất hiện bên người, nhất thời cảm thấy xung quanh càng lạnh.
"Đi mau, tôi có dự cảm, Diệp Thâm ở cái thôn phía trước kia!" Diệp Danh nói.
"Anh dự cảm bảy lần rồi!" Ngũ Lạc phá đám.
Bọn hắn đã đi trên núi hai ngày rồi, mỗi đến trước một cái thôn, hắn đều nói như vậy!
"Lần này là thật sự! Hãy ẩn nấp cẩn thận!" Diệp Danh nói ra.
"Cút." Ngũ Lạc cười nói.
Hai người tuổi xấp xỉ nhau, vẫn luôn là bạn tốt.
Hơn nữa bọn họ thật sự không cảm thấy Diệp Thâm gặp phải vấn đề nan giải muốn c.h.ế.t gì.
Trước kia nhiều chuyện c.h.ế.t người như vậy hắn đều không có việc gì, hiện tại ở trước cửa nhà mình, còn có thể xảy ra chuyện?
Hơn nữa lấy thân thủ của hắn sẽ không.
Nhiều lắm thì bởi vì thời tiết ác liệt, hắn lại trúng kế điệu hổ ly sơn, bị nhốt ở nơi nào.
Hai người cười cười nói nói, sau lưng có bốn người yên tĩnh theo sát.
Đột nhiên, bước chân Diệp Danh dừng lại: "Các ngươi nghe, có âm thanh gì?"
Mấy người lập tức ngừng chân lắng nghe, trong không khí truyền đến loáng thoáng tiếng kêu to.
Trong gió cũng có một chút hương vị không giống.
Mắt Diệp Danh đột nhiên trừng lớn: "Cháy rồi sao!"
Đó là mùi cháy.
Mấy người cũng phản ứng lại, quả thật là như thế, nhất thời đại loạn.
Trời rét đậm, rét hại, đồng thời cũng khô ráp.
Sau đầu mùa xuân, tuyết chỉ ở trên mặt đất, cây cối khô cằn một mùa. Nếu có lửa bùng phát, sẽ thành cháy rừng.
Họ đi bộ trên núi, không nhất thiết phải chạy.
Huống chi tình hình giao thông khó khăn như vậy.
Mấy người lại không lập tức xoay người chạy trốn, hơn nữa cước bộ tăng nhanh xông vào trong.
Có âm thanh trong đó!
Và không ít.
Ngôi làng đang ở ngay trước mắt.
Đi xem chỗ nào bốc cháy, nhiều người lực lượng lớn, chạy trốn không bằng kịp thời dập lửa.
Mấy người tăng nhanh động tác, rất nhanh liền di chuyển qua một ngọn núi, bọn họ nhìn thấy thôn trang mục tiêu.
Thôn ẩn nấp trong núi lớn không lớn, liếc mắt một cái chỉ có hơn mười hộ gia đình, xa hơn một chút, lại thêm một nhóm, hơn mười hộ gia đình.
Và sau đó không có gì.
Nhưng là hiện tại, thôn nhỏ vốn nên yên lặng đang một mảnh bừa bộn, ánh lửa ngập trời.
Hầu như tất cả các ngôi nhà đang cháy.
Diệp Danh quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện ngọn lửa hiện tại chỉ giới hạn ở trong nhà dân, trên núi cũng không có.
"Nhanh lên nhanh! Dập lửa!”
Bọn hắn lập tức lao xuống núi, xông vào thôn.
Sau đó Diệp Danh liền nhìn thấy Diệp Thâm đang ở trong đám người cùng nhau dập lửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn quả nhiên ở đây!
Diệp Danh chỉ liếc nhau với anh, không kịp nói nhiều, liền tìm được người chỉ huy hiện trường, nghe xong vài câu liền biết người này là người có tính toán, biết dập lửa như thế nào, không phải chỉ huy mù quáng.
Sau đó, anh nghe ông ta sắp xếp để tham gia.
Bọn họ đều chưa từng dập tắt cháy rừng, không hiểu lắm, lúc này phải nghe người có kinh nghiệm.
Cả thôn có hơn một trăm người, bận rộn đến khi trời tối, ngọn lửa cuối cùng cũng dập tắt.
Trưởng thôn là một người đàn ông cường tráng, mạnh mẽ hơn 40 tuổi, hắn đen mặt an bài hơn hai mươi người đàn ông đáng tin cậy vào núi kiểm tra, xem còn có điểm cháy ẩn giấu hay không.
Những người còn lại, tất cả đều tụ tập lại với nhau, bao quanh một vài người.
Diệp Danh đứng trong đám người nhìn Diệp Thâm cùng Miêu Hồng, Miêu Miêu bị vây quanh, còn có mấy người khác không quen biết.
Hắn nhỏ giọng hỏi Ngũ Lạc: "Hai người bọn họ sao lại ở đây?”
Bọn họ hiện tại không phải nên ở thủ đô chuẩn bị tang lễ cho Miêu lão gia tử sao?
"Lúc trước đơn vị bọn họ đi công tác, hai người theo lý nên đi Kim Lăng." Ngũ Lạc nói.
Hắn biết tin tức này, hắn cũng biết bọn họ mua phiếu lên xe.
Chỉ như vậy!
Hắn nào có nhân thủ đủ nhiều mà a miêu a cẩu nào cũng nhìn chằm chằm vào!
Ánh mắt Diệp Danh lóe lên: "Xem ra chuyện lần này, Miêu gia không thoát khỏi liên quan."
Trưởng thôn cầm đèn pin, trực tiếp chiếu lên mặt mấy người bị vây quanh, lớn tiếng quát: "Là ai đốt lửa?! Nhanh chóng thừa nhận! Nếu không sẽ g.i.ế.c tất cả các người! ”
Hầu như tất cả các ngôi nhà trong thôn đều bốc cháy vào lúc rạng sáng.
Lúc bọn họ phát hiện, không phải ngoài ý muốn, là có người cố ý phóng hỏa! Đốt củi phía trước và phía sau ngôi nhà và ném lửa lên mái nhà của họ.
Lên núi kiếm ăn, bọn hắn dựa vào núi lớn, nhà đều là nhà đất và gỗ dựng lên, không có nhà gạch.
Nếu không phải phát hiện kịp thời, bọn hắn sớm đã bị thiêu c.h.ế.t rồi.
Hơn nữa sẽ dẫn lửa thành cháy rừng, mấy thôn xung quanh này, phỏng chừng cũng chạy không thoát.
Mặc dù vậy cũng rất tức giận, ngọn lửa mặc dù đã được dập tắt, nhưng ngôi nhà cũng bị đốt cháy gần như chỉ còn lại nền móng.
Chắc chắn là những người ngoài này phóng hỏa!
Làm sao người dân của họ có thể làm điều này?
Nhớ tới căn nhà bị thiêu rụi của mình, dân làng nhất thời kích động, cũng không nghe bọn họ nói cái gì, nhất thời hô to:
"Đánh c.h.ế.t bọn hắn!"
"Đánh c.h.ế.t bọn hắn!"
"Bồi thường nhà cho tôi!"
"Bọn họ làm sao có thể bồi thường được?"
Nhiều hộ gia đình như vậy, một ngôi nhà đáng giá cả gia tài, cộng lại bao nhiêu tiền? Họ không tin rằng có trên thế giới này có người đủ khả năng đó.
Vì vậy, vẫn phải "Đánh c.h.ế.t bọn hắn!"
Dân phong bưu hãn.
Đánh c.h.ế.t cũng là g.i.ế.c chết... Mấy người ngoài này, c.h.ế.t thì chết, đến lúc đó nếu có người tìm tới cũng không sợ, liền nói bị lửa thiêu chết!
Bầu không khí đáng sợ, xung quanh đã có người muốn động thủ.
Những người bị bao vây cuối cùng đã không thể chịu đựng được, hét lên: "Không phải tôi!" “Nó không liên quan gì đến tôi! Tôi đã ngủ! ”
"Tôi cũng đang ngủ!"
"Tất cả chúng tôi đều có nhân chứng!"
Mấy người giúp nhau làm chứng, sau đó rất nhanh liền phát hiện có hai người vậy mà không ở đó.
Mấy người ở trọ này có nam có nữ, mượn một nhà không có người ở, nam nhân một phòng, nữ nhân một phòng.
Sau đó phòng nữ nhân thiếu đi Miêu Miêu, phòng nam nhân thiếu đi Diệp Thâm.
"Đêm hôm khuya khoắt các người không ngủ mà làm cái gì rồi hả?" Có người hô.
"Đúng vậy, cô nam quả nữ, câu kết làm bậy sao?"
"Thông đồng coi như xong, các người còn phóng hỏa! Các người có bệnh sao?"
Tình cảm quần chúng xúc động.
Miêu Miêu bị mấy người phụ nữ đẩy ra, mà mấy người đàn ông hai bên Diệp Thâm cũng lui ra phía sau vài bước, cách anh rất xa.
Thôn trưởng đứng ra, xông vào hét với hai người: "Nói! Các người vì sao lại phóng hỏa? !"
Diệp Thâm nhìn mấy nam nữ xung quanh anh, mấy ngày nay bọn họ vẫn đi cùng.
Mà đêm qua, anh căn bản cũng không rời khỏi gian phòng kia, anh cũng biết Miêu Miêu chưa từng rời đi.
Hắn đã sớm nhìn ra những người này trong lòng không có ý tốt, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ động thủ với anh, nhà anh cũng không trở về, vẫn luôn chờ.
Không nghĩ tới những người này vẽ một vòng tròn lớn, thì ra là mượn đao g.i.ế.c người?!
Nhìn những dân làng kích động xung quanh, nếu là người khác, thật sự có thể bị đánh chết.
Là anh thì thế nào?
Vạn bất đắc dĩ anh cũng sẽ đánh lại, đến lúc đó đả thương hay đánh c.h.ế.t thôn dân. . . Anh cũng xong rồi.
Thủ đoạn thật sự rất tốt!
"Tôi không muốn đấy, tôi không muốn đấy, là hắn nói tôi phóng đấy!" Miêu Miêu tựa hồ sụp đổ, vừa khóc to vừa chỉ vào Diệp Thâm nói.
Chuyện này trực tiếp làm chuyện bọn hắn phóng hỏa là sự thật.
Xung quanh yên tĩnh, sau đó bùng nổ.
"Đánh c.h.ế.t hắn! Đánh c.h.ế.t hắn!"
Đám đông lao vào trong.
Diệp Thâm nhìn lướt qua Miêu Miêu đang si ngốc nhìn anh, lạnh lùng quay đi cao giọng nói: "Tôi bồi thường tiền! 2.000 đồng một hộ!”
Người xông vào trong chợt dừng lại.
Diệp Thâm không giải thích lửa không phải do anh thả, vô dụng, nhiều người chứng minh anh như vậy, anh có miệng cũng không nói rõ.
Vậy thì không nói nữa.
"Anh bồi thường tiền?" Thôn trưởng hỏi.
"Đúng, một hộ 2000 đồng." Diệp Thâm nói.
Những người ở vùng núi này thực sự nghèo, và ông ước tính rằng các gia đình giàu có nhất cũng không gửi nhiều hơn 500 đồng.
2.000 đồng, đủ cho mỗi hộ gia đình xây dựng một ngôi nhà gạch, và vẫn còn dư thừa.
Quá khiến người ta động tâm rồi.
"Hắn gạt người, hắn không có tiền, nhà hắn rất nghèo!" Miêu Miêu lập tức hô.
"Đúng vậy, hắn lừa các ngươi đấy, nhà hắn không có tiền."
Những người xung quanh Diệp Thâm lập tức nói.
Bọn hắn nhao nhao mở miệng nói nhà Diệp Thâm nghèo cỡ nào, giống như bọn hắn cùng Diệp Thâm rất quen thuộc.
Các thôn dân lại bắt đầu rục rịch.
Diệp Thâm cởi bỏ quần áo, từ trong túi áo trong móc ra một xấp tiền.
Đáng tiếc hiện tại tiền mệnh giá lớn nhất là mười tệ, lần này cũng không có bao nhiêu tiền.
Diệp Danh biết đây là 500.
Anh lấy thêm một số tiền từ các túi khác, cuối cùng cộng lại gần 2000 đồng.
Nếu như là anh trước kia, đi ra ngoài trên người tối đa chỉ mang 200 đồng.
Mấy năm trước khi gặp Hoa Chiêu, cho cô 200 đồng lộ phí vẫn phải mượn từ đồng nghiệp đấy.
Nhưng hiện tại mỗi lần đi ra ngoài, Hoa Chiêu đều dốc sức liều mạng mà nhét tiền vào trong túi quần anh.
"Ra ngoài, tôi không mang theo nhiều tiền như vậy, ông trước tiên đem những số này chia cho dân làng, còn lại, tôi sẽ để cho người nhà đưa tới." Diệp Thâm nói với thôn trưởng.
Thôn trưởng nhận lấy tiền, vừa vào tay đã biết là thật, ánh mắt nhìn Diệp Thâm đã không giống với lúc trước.
"Đi ra ngoài tại bên ngoài, ta không mang nhiều như vậy, ngươi trước đem những này cho các thôn dân phân ra, còn lại đấy, ta lại để cho người nhà đưa tới." Diệp Thâm đối với thôn trưởng nói.
Thôn trưởng đem tiền nhận lấy, vừa vào tay cũng biết là thật sự, nhìn xem Diệp Thâm ánh mắt lập tức không giống với lúc trước.
Hung hãn không còn nữa, trở nên cười tủm tỉm.
Số tiền này, đủ cho một nhà chia làm một trăm tám mươi.
Trăm tám mươi đồng, cũng đủ bù đắp tổn thất của bọn họ rồi.
Lên núi kiếm ăn, dựng một căn nhà đất chi tiêu lớn nhất là vật liệu gỗ, để làm xà nhà cùng cửa sổ.
Đất không cần tiền.
Mà gỗ ở bọn họ cũng không cần tiền, cho nên ở bọn họ xây nhà chi phí cực kỳ ít.
Về phần gia sản trong nhà, một trăm tám mươi, có người đủ rồi, có người còn thiếu chút nữa.
"Anh ta không có tiền! Anh ta đã nói dối ông! Anh ta chỉ muốn ông thả anh ta đi! Gia đình anh ta sẽ không gửi tiền! Đừng nghe anh ta! Anh ta đã nói dối ông!” Miêu Miêu hô.
Diệp Thâm thở dài, nói với thôn trưởng: "Đầu óc cô ta có chút vấn đề.”
Trưởng thôn đồng ý gật đầu.
Người có thể tiện tay lấy ra 2000 đồng còn không gọi là có tiền, vậy cái gì gọi là có tiền?
Hắn cũng không thể đem tiền của cả nhà đều mang theo trên người, hắn có tiền, trong nhà hắn ít nhiều khẳng định còn có chút.
Yêu cầu của ông ta không cao, không cần mỗi nhà 2000 đồng, lại thêm mấy ngàn đồng, đủ bù đắp tổn thất của bọn họ là được.
"Các người đừng nghe hắn! Lửa đều là hắn phóng, hắn làm sao có thể bồi thường tiền cho các người?”
“Hắn chính là muốn thoát thân!
Người bên cạnh Miêu Miêu bảy miệng tám lưỡi nói.
Diệp Thâm lúc này nói với thôn trưởng: "Lửa không phải do tôi phóng, buổi tối tôi cũng chưa từng đi ra ngoài, ông nhìn bộ dáng của bọn họ, hẳn là có thể đoán được chuyện gì xảy ra chứ?”
Thôn trưởng cầm tiền, lại nhìn mấy người trẻ tuổi này, cảm giác xác thực không giống với lúc trước.
Cả đám vẻ mặt tức giận, so với những người trong thôn bọn họ bị đốt nhà còn tức giận hơn, bộ dáng hận không thể hiện tại đánh c.h.ế.t người trẻ tuổi này.
Người ở bên ngoài, lòng quả là quá xấu rồi!
"Anh cả, anh mang theo tiền không?" Diệp Thâm đột nhiên nhìn về phía sau thôn trưởng gọi.
Diệp Danh chen tới, trong tay cầm tiền cướp đoạt được từ trên người Ngũ Lạc.
Ngũ Lạc bình thường làm nhiệm vụ, trên người mang theo mấy ngàn đồng cũng không sai biệt lắm.
Nhưng Diệp Danh vừa mới nhận được một khoản phí nhuận bút không nhỏ, anh liền mang theo thêm một chút, trong ba lô chứa một vạn.
Một bó tiền đã được giao cho trưởng thôn.
"Đây là em trai tôi, rời nhà mấy ngày không về, tôi không yên lòng đi tìm, không nghĩ tới là bị người ta lừa đến trong rừng sâu núi thẳm này, còn muốn phóng hỏa thiêu chết.”
Diệp Danh nói: "Thêm phiền toái cho các người, số tiền này ông cầm trước, ngọn lửa này tuy rằng không phải hắn phóng, nhưng cũng bởi vì hắn mà lên, hắn nói mỗi nhà 2000 thì mỗi nhà 2000, số còn lại tôi sẽ cho người về nhà lấy.”
Anh nháy mắt với người phía sau.
Ngay lập tức có hai người đàn ông rời khỏi đám đông và lao vào ngọn núi tối tăm.
Thôn trưởng không nhìn thấy cái gì khác, chỉ nhìn thấy Diệp Danh cùng bó tiền trong tay.
Lúc trước ông ta còn đang buồn bực, trong vùng núi nghèo của bọn họ, sao đột nhiên lại xuất hiện mấy người có năng lực như vậy, chặt cây đến dập lửa, rất nhanh nhẹn.
Hôm nay ngọn lửa này có thể dập tắt nhanh như vậy, mấy người gia nhập này xuất lực không nhỏ.
Chỉ là lúc trước quá tức giận, còn chưa kịp tìm hắn cảm tạ.
Thì ra người ta đến tìm em trai.
Trưởng thôn vừa nói cảm ơn vừa bắt đầu đếm tiền.... Tiền thật, tất cả đều là thật!
Ông ta chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy trong đời.
Những thôn dân khác cũng không khá hơn bao nhiêu, đêm tối đen, tầm mắt của bọn họ đều ở trong ánh đèn pin kia.
Miêu Hồng cùng những người khác liếc nhau, cũng không nghĩ tới cục diện hoàn mỹ này lại bị phá như vậy.
Vốn dĩ, bọn họ cho rằng ngọn lửa này có thể thiêu c.h.ế.t Diệp Thâm.
Rõ ràng cũng đã bỏ thuốc trong bữa cơm tối, vì sao hắn không hôn mê bất tỉnh!
Cho dù không chết, cáo buộc hắn phóng hỏa đốt nhà nhiều người như vậy, vì sao hắn không bị đánh chết!
Ngay cả khi hắn nói đền bù tiền thì sao? Không thể lấy nó ra là nói dối! Càng đáng hận hơn, đánh c.h.ế.t tại chỗ!
Ai biết được hắn mang theo rất nhiều tiền!
Ai biết Diệp Danh còn mang theo nhiều tiền hơn!
Diệp gia sao lại như vậy.... Có tiền thì giỏi sao!
Miêu Hồng lại nhìn về phía em gái.
Miêu Miêu lập tức hô to: "Rõ ràng là chúng ta đang làm cái gì kia bị thôn dân phát hiện, sau đó anh cùng tôi phóng hỏa! Nói muốn thiêu c.h.ế.t bọn hắn diệt khẩu! Anh bây giờ giả bộ làm người tốt làm gì!"
Những lời này quá kích thích.
Nhưng thôn trưởng nể tình nhiều tiền như vậy trong tay, không lên tiếng.
Ông không lên tiếng, và ngay lập tức có người tò mò hỏi: "Ai đã phát hiện ra?" Ai phát hiện ra cặp này..."
Diệp Thâm là thần tài đưa tiền, không thể mắng.
"Ai phát hiện ra họ có gì?"
Nể mặt tiền bạc, thế nhưng không ai níu kéo phóng hỏa nữa, mà chú ý chuyện kia.
Một giọng nói yếu đuối vang lên trong đám đông: "Tôi thấy rồi."