Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 279
Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:51:02
Lượt xem: 20
"Tôi thức dậy đi tiểu và thấy họ trong đống củi ở sân sau nhà tôi..." Một người đàn ông nói.
"Không cần dùng bọn họ." Diệp Danh lên tiếng: "Trời quá tối, tôi phỏng chừng anh cũng không thấy rõ bộ dáng của người khác, anh chỉ là thấy có người ở đó chứ?”
"Đúng đúng đúng, là như vậy." Người đàn ông ngay lập tức nói.
Ấn tượng của hắn đối với Diệp Danh cũng rất tốt, lúc trước hắn cùng Diệp Danh dập lửa, người ta thật sự xuất lực, tay đều mài mòn chảy máu, cũng liều mạng làm như không đau.
Hắn biết ơn.
Huống chi người ta cầm nhiều tiền như vậy ra xây nhà mới cho hắn.
Hơn nữa, hắn lại không nói dối, hắn quả thật không thấy rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chỉ là nghe thấy một nam một nữ ở nơi đó hừ hừ, là như vậy.
Nếu không phải có người nhảy ra thừa nhận, hắn còn tưởng rằng là tiểu quả phụ trong thôn cùng ai đây!
"Diễn trò rất hoàn mỹ, an bài rất tốt." Diệp Danh nhìn Miêu Hồng nói.
Hắn không nói chuyện với Miêu Miêu, đó chính là một kẻ bị bệnh thần kinh, chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.
"Cô làm tôi rất thất vọng." Anh nhìn Miêu Hồng.
Chân Miêu Hồng cũng run rẩy.
Cô ta đột nhiên nhớ tới năm đó, trong nhà an bài cô ta gả cho Diệp Danh, mấy chị em đều ghen tỵ với cô ta, chỉ có trong lòng cô ta khổ sở.
Cô ta vẫn cảm thấy người anh họ đeo mặt nạ này còn dọa người hơn Diệp Thâm.
Hiện tại bị hắn bắt gặp, chuyện sau tuyệt đối sẽ không phát triển giống bọn họ an bài.
Miêu Hồng há miệng, không ngờ không biết nói cái gì cho phải.
Miêu Miêu mặc kệ, nếu như không thể buộc Diệp Thâm ly hôn lấy cô ta, vậy thì cùng chết!
Ông nội nói, vô luận như thế nào cũng sẽ đem bọn họ chôn cất cùng một chỗ, cho bọn hắn kết âm hôn!
“Anh nhìn thấy chính là chúng tôi, chính là chúng tôi! Miêu Miêu đột nhiên vọt tới chỗ Diệp Thâm.
Người xung quanh chen chúc, đèn pin sáng như vậy, vòng tròn bị vây quanh đã thu nhỏ lại cực hạn.
Diệp Thâm không có chỗ trốn, bị Miêu Miêu nhào tới trước mặt.
Anh phiền chán đá vào vai cô ta, đá cô ta ra ngoài.
Nhưng Miêu Miêu tiếp tục xông lên.
Ánh sáng trong mắt rất kinh người, chỉ có Diệp Thâm.
Cô ta vừa bò sâu về phía Diệp Thâm vừa thò tay vào trong quần áo.
Mặt Miêu Hồng đột nhiên trắng bệch, quay đầu xông ra ngoài đám người.
Mấy người đàn ông và phụ nữ đi cùng cô ta di chuyển còn nhanh hơn cô ta.
Mấy người như phát điên chen chúc ra ngoài đám người.
Diệp Danh nhướng mày.
Diệp Thâm nhìn động tác của Miêu Miêu, nhìn sự điên cuồng trong mắt cô ta, đột nhiên hô to: "Tất cả đều tản ra! !”
Không có ai di chuyển, mọi người căn bản phản ứng không kịp, cũng sẽ không nghe anh.
Diệp Danh đột nhiên hô to: "Có boom!"
Ba chữ kia có tác dụng, đám người thoáng cái đã tản ra.
Diệp Danh lôi thôn trưởng đang mờ mịt, nhanh chóng lui về sau.
Anh dùng sức quay đầu lại lo lắng mà nhìn về phía Diệp Thâm.
Phát hiện Diệp Thâm đã đem Miêu Miêu đè xuống.
Anh vừa muốn thở phào, đột nhiên "Oanh" một tiếng nổ vang, trước mắt chỉ còn lại có một đống máu!
"Không! !" Diệp Danh hô to, người lại bị sóng gió cuốn ngã.
Cơ hồ là ngã xuống đất trong nháy mắt, anh lại bật lên, không quan tâm mà vọt tới.
Sau đó mò lên Diệp Thâm như ngâm mình trong máu.
Nhìn qua toàn bộ đầu đuôi, tay chân đều ở đây.
Chẳng qua người đã hôn mê.
Diệp Danh khẩn trương mà để tay trên cổ Diệp Thâm, phát hiện vậy mà còn mạch đập, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
"Đi gọi Hoa Chiêu tới! Nhanh đi!" Anh hét lên với Ngũ Lạc.
Lại hét lên với những người đi cùng: "Bắt bọn họ lại!"
Bọn họ này, đương nhiên là mấy người Miêu Hồng.
Đám đông lại rối loạn.
Diệp Danh chỉ cẩn thận canh giữ Diệp Thâm, chỉ hận lúc trước mình không nói cho Hoa Chiêu biết, để cô cùng đi.
Bất quá không nói cho Hoa Chiêu biết có lẽ đúng, hiện tại ra ngoài con bé đều mang theo Tiểu Thận, cho dù không mang theo, tự mình lại đây.
Miêu Miêu nổi điên, rất có thể mục tiêu không phải là Diệp Thâm, mà là Hoa Chiêu.
Diệp Thâm da dày thịt béo đã được huấn luyện, vừa mới rồi anh thấy được hắn kịp thời né tránh, bây giờ còn có thể nguyên vẹn.
Nếu đổi lại là Hoa Chiêu. . . Anh không có lòng tin.
Ngũ Lạc nhanh chóng tới xác nhận Diệp Thâm còn sống, sau đó không nói hai lời vọt vào trong bóng tối.
Rất nhanh, một người đi cùng cũng ném Miêu Hồng lại đây.
Cô ta bị dỡ tay chân, đều bị kéo trật khớp, cho dù trên người có b.o.m cũng vô dụng.
Bất quá để đề phòng, người kia cũng lục soát Miêu Hồng, không có vật phẩm nguy hiểm.
Quần áo bị một người đàn ông lột ra lục soát, Miêu Hồng cũng không quan tâm, ánh mắt của cô ta gắt gao nhìn chằm chằm một cái hố nhỏ trên mặt đất, nhìn m.á.u tươi bên trong.
Đều nói Miêu Miêu ngốc, Miêu Miêu là bệnh nhân tâm thần, nhưng Miêu Miêu là em gái tốt nhất của cô ta ở Miêu gia.
Chỉ có Miêu Miêu đối với cô ta là thật tâm đấy, thật sự xem cô ta là chị gái, sẽ không miệng ngọt kể khổ với cô ta.
Hiện tại, không còn cái gì nữa.
Một giọt nước mắt cũng không chảy ra được, chỉ là ánh mắt đờ đẫn.
"Bớt ở chỗ này giả bộ." Diệp Danh hung ác nói: "Đây không phải là sắp xếp trước đó của hai người sao? Bây giờ cuối cùng đã thành công, cô nên cười!”
"Sinh ở Miêu gia, có cái gì buồn cười đây." Miêu Hồng lẩm bẩm nói.
Diệp Danh dừng một chút, tiếp tục trào phúng: "Biết rõ Miêu gia không tốt, cô lại cam tâm tình nguyện vì nó mà chết! Có trách cũng trách bản thân ngu xuẩn! Hại người hại mình!"
"Không ngu thì thế nào đây này. . . Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có cô hai nhảy ra khỏi Miêu gia, chúng tôi, đều nhảy không nổi." Miêu Hồng thì thào.
Diệp Danh không nói, nhìn cô ta vừa tức vừa hận, lại không thể làm gì.
Miêu gia gia giáo rất lợi hại, mặc kệ nam nữ, cũng có thể vì gia tộc đầu rơi m.á.u chảy.
Mẹ anh, năm đó cũng bị cha con bọn họ cứng rắn kéo ra khỏi Miêu gia.
Không có nhà chồng bảo vệ mạnh mẽ như vậy, muốn thoát khỏi tẩy não của Miêu gia, quá khó khăn.
“Các người chờ xem đi ra ngoài tôi sẽ thu thập Miêu gia như thế nào!” Diệp Danh tức giận nói.
Miêu Hồng thờ ơ, chỉ nhìn chằm chằm vào hố đất trên mặt đất.
...
Lúc Hoa Chiêu nhận được tin tức ngược lại không ngã quỵ, cô ngồi trên ghế, chẳng qua chén trà trong tay rơi xuống đất.
“Đi một chút, mau mau mau, dẫn tôi đi!” Cô trở về phòng thu dọn đồ đạc nhanh như gió, đi theo Ngũ Lạc.
Miêu Lan Chi còn không thể dậy nổi trên ghế.
Cha, phái người đến g.i.ế.c con trai mình.
Thân là người nhà Miêu, bà biết vì sao hắn lại làm như vậy.
Gia huấn cuối cùng của Miêu gia, không chiếm được liền hủy diệt.
Chẳng qua mấy năm nay, Miêu gia muốn, cơ bản đều chiếm được, ngoại trừ ở chỗ Diệp gia này.
Lúc trước bọn họ khẳng định cũng muốn hủy diệt Diệp gia, chẳng qua không có cơ hội mà thôi.
Hiện tại bọn họ không có cơ hội xuống tay với Diệp lão gia tử cùng Diệp Chấn Quốc, liền xuống tay với con trai của bà!
"Ah! Tôi sẽ không để yên!" Miêu Lan Chi từ trên ghế đứng bật dậy..., đi vài bước đột nhiên nhớ tới, cha đã chết.
Không có vấn đề gì, anh trai vẫn còn!
...
Hoa Chiêu vượt qua tuyết dày, nhìn thấy Diệp Thâm hôn mê bất tỉnh.
"Sao lại đần như vậy!"
"Loại bẫy này cũng có thể nhảy vào!"
"Đồ đần!"
"Đồ ngốc!"
Hoa Chiêu vừa đút thuốc cho Diệp Thâm vừa mắng anh.
Thực sự không nỡ mắng quá ác, xem bộ dạng hiện tại của anh, khổ sở đến chảy nước mắt.
Có một số vết thương lúc ấy nhìn không ra như thế nào, qua một ngày, thoạt nhìn rất dọa người.
Trên người Diệp Thâm có nhiều vết bầm tím, lưng đầy vết thương, cũng may có vẻ cũng không nặng.
Có lẽ là thân thể Miêu Miêu lại ngăn cản uy lực của quả bom, có lẽ là Diệp Thâm né tránh kịp thời, có lẽ là da thịt của anh dày, có lẽ là b.o.m căn bản không lợi hại gì.
Mọi người đối với Diệp Thâm còn sống chỉ ngạc nhiên một chút liền khen anh mạng lớn.
Về phần anh có thể tỉnh lại hay không, bọn họ cũng không biết.
Diệp Danh liếc mắt nhìn chất lỏng màu đỏ trong tay Hoa Chiêu, nói: "Thuốc đỏ không phải để uống, là dùng bên ngoài.”
Nói xong đứng lên, đẩy thôn trưởng từ trong phòng đi ra ngoài.
Vừa rồi Hoa Chiêu xông vào đã rót thuốc cho Diệp Thâm, căn bản không chú ý trong phòng có người.
Mà thôn trưởng đến thăm Diệp Thâm, người này nếu chết, tiền này của anh có thu hay không?
Trưởng thôn rất chất phác.
Miêu Miêu nổ tung bỏ mình đã nói lên tất cả, người phụ nữ này nói dối, lửa chính là do cô ta phóng, chứ không phải là người đàn ông bất tỉnh hôn mê này.
Hơn nữa người đàn ông này trước khi nổ tung còn tốt bụng nhắc nhở thôn dân, để cho bọn họ có thời gian tránh né.
Bằng không thì lúc này cũng không phải là mấy người xui xẻo bị thương ở nhà, mà là trực tiếp ăn cỗ rồi.
Đây là ân nhân của thôn bọn họ ah!
Sao có thể thu tiền của người ta.
"Tiền này ông cứ cầm, tuy lửa không phải do hắn phóng, nhưng nhà ở trong thôn xác thực cần tu bổ." Diệp Danh nói.
"Cái này không thể!" Trưởng thôn nghiêm mặt nói: "Chuyện nào ra chuyện nấy! Không phải hắn phóng dựa vào cái gì lại để cho hắn bồi thường? Người phụ nữ đã c.h.ế.t không phải còn một chị gái và một số đồng phạm bị bắt sao? Hãy để gia đình cô ta bồi thường!”
Diệp Danh không nghĩ tới người này còn rất có đạo lý, hơn nữa nói như vậy cũng đúng.
Anh gật đầu, cầm lại tiền sau đó lấy ra một xấp tiền: "2000 này coi như cho các người mượn, mọi người nhanh chóng dựng lại nhà.”
"Chờ tôi giúp các người đòi được tiền bồi thường, các người lại trả lại cho tôi." Diệp Danh nói.
Đôi mắt của trưởng thôn sáng lên: "Thật sự có thể đòi được sao?”
Kỳ thật vừa rồi ông ta chỉ nói những lời cay nghiệt, ông ta là một lão nông dân không có quyền, dựa vào cái gì mà để cho người vừa nhìn đã biết có thân phận nhận nợ bồi thường tiền?
Trừ khi đi kiện. Kiện cáo cũng không nhất định sẽ thắng.
Mấu chốt là ông ta không dám.
"Tôi giúp các người đòi, tôi có thể đòi được." Diệp Danh nhìn trong phòng, mặt trầm xuống.
Trưởng thôn nhìn người đàn ông trước mắt, tin lời anh nói.
Người này vừa nhìn đã biết lợi hại hơn!
"Vậy tôi trước tiên gọi người dựng nhà." Trưởng thôn lấy 2.000 đồng vui vẻ rời đi.
Nghĩ đến ân nhân trong phòng còn không biết thế nào, nụ cười của ông ta lại thu lại.
Trong phòng, Hoa Chiêu được Diệp Danh nhắc nhở, đã phát hiện vấn đề.
Cũng may bình trong tay tuy rằng là thủy tinh, nhưng là bình nâu chống nắng, bên ngoài đại thể có thể nhìn ra là chất lỏng, cũng không phát hiện nó cùng thuốc đỏ khác nhau thế nào.
Hoa Chiêu rót một chai thuốc vào miệng Diệp Thâm, sau đó lại lấy ra một bình thuốc chấm bông cầm m.á.u khử trùng sau lưng cho anh.
Nghĩ đến cái gì, cô đột nhiên linh cơ vừa động, lấy ra một hạt giống đặt ở lòng bàn tay, hạt giống trong nháy mắt nảy mầm sinh trưởng, biến thành sợi tơ cực nhỏ, quấn quanh tay cô.
Sau đó phân ra từng tia, dựa theo ý nghĩ của Hoa Chiêu, từ vết thương sau lưng Diệp Thâm thâm nhập sâu vào, quấn lấy tạp chất bên trong, kéo ra.
Bùn đất, mảnh đạn và tạp chất không biết tên dắt vào cơ bắp đều bị kéo ra, Hoa Chiêu cảm thấy tay mình cũng luyện thành.
Bởi vì là tinh thần lực khống chế, cũng không phải quá khó.
Cô tiếp tục khống chế sợi tơ xâm nhập sâu vào, kéo mảnh đạn mấy năm trước còn trong thân thể Diệp Thâm không lấy ra được ra ngoài.
Những mảnh đạn này đã ở trong cơ thể trong một thời gian dài, giống như ngọc trai, được bao bọc bởi các mô, bên ngoài là một khối m.á.u và thịt.
Sợi tơ xuyên qua chúng và kéo mảnh đạn ra ngoài.
Diệp Thâm vốn đang nằm sấp hôn mê bất tỉnh khẽ hừ hai tiếng.
Hoa Chiêu lại vui vẻ, có phản ứng! Còn biết đau! Còn có thể phát ra âm thanh!
Rất tốt, rất tốt, tiếp tục cố gắng!
Diệp Danh đẩy cửa ra nhìn thoáng qua, anh đứng ở cửa, trong phòng có chút u ám, anh không nhìn thấy sợi tơ đang đi trên lưng Diệp Thâm.
Anh chỉ có thể nhìn thấy tay Hoa Chiêu lưu luyến chạm vào trên lưng Diệp Thâm.
Anh lập tức đóng cửa lại.
Người cũng đứng ở ngoài cửa, không cho người ngoài xông vào, quấy rầy bọn họ.
Hoa Chiêu xấu hổ thè lưỡi.
Xuyên qua lâu rồi, cô cũng bị thời đại đồng hóa trở nên thẹn thùng.
Nếu như trước kia, trước mặt mọi người hôn nồng nhiệt cô cũng dám, chỉ là không gặp được người đáng để cô dám.
Bây giờ, chạm vào lưng để cho mọi người nhìn thấy cũng thẹn thùng!
Bất quá, anh cả đúng là tri kỷ!
Mảnh đạn cuối cùng bị kéo ra, Diệp Thâm cũng đồng thời mở mắt ra.
"Vợ..." Anh nằm sấp trên giường gạch, nỉ non một tiếng.
Anh không nhìn thấy tình huống phía sau lưng, nhưng anh có thể cảm giác được bàn tay nhỏ bé đang đi lại kia, ấm áp, quen thuộc như vậy.
Anh còn có thể cảm giác được khí tức của cô, làm cho anh an tâm vô cùng.
Hoa Chiêu vẫn nói cô ấy cần sự bảo vệ của anh, nhưng anh cảm thấy cô ấy cũng luôn bảo vệ anh.
Chỉ cần nghĩ đến cô, anh liền không sợ hãi.
Hoa Chiêu vươn ngón trỏ khẽ điểm vào làn da không có vết thương của anh: "Hiện tại mới nhớ tới anh còn có một cô vợ? Anh đã làm gì rồi hả? Lúc ngủ cùng một phòng với Miêu Miêu làm gì rồi hả? Lúc cùng cô ta cùng sinh cùng tử thì sao hả?! ”
Hoa Chiêu tức giận, khí lực dưới tay càng lúc càng lớn, nhất thời thấy máu...
Sợ tới mức vội vàng giơ tay lên, quên mất thần lực của mình.
Nhưng nước mắt của cô lại rơi xuống.
Lúc ấy là mạo hiểm như vậy, hai người lại kề sát vào nhau, loại tình huống này xác suất sống sót kỳ thật rất nhỏ.... Cô cũng không biết cô đến đây như thế nào.
Nước mắt rơi trên lưng Diệp Thâm, anh giống như bị bỏng từ trên giường nhảy lên.
Hoa Chiêu chỉ cảm thấy hoa mắt, người liền rơi vào một cái ôm ấm áp kiên cố nhưng lại mang theo mùi m.á.u tươi.
"Này này! Anh vẫn còn bị thương đấy! Nằm xuống! "Hoa Chiêu giơ hai tay lên cao, không biết đặt ở đâu.
"Nhìn thấy em, anh liền tốt lên rồi." Diệp Thâm khàn khàn nói.
"Hừ!" Hoa Chiêu lập tức hừ hừ: "Bây giờ nói những lời này không có tác dụng! Em rất tức giận rất tức giận!"
"Thực xin lỗi, anh sai rồi, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa." Diệp Thâm nói.
"Hừ! Vẫn không được!"
"Vậy. . . ." Diệp Thâm có chút kẹt rồi.
Trước kia vợ nhỏ vẫn thỉnh thoảng giận dỗi, cố tình gây sự, kỳ thật đều là đang làm nũng.
Loại thời khắc này anh đều rất hưởng thụ, trong lòng hưởng thụ xong thân thể liền hưởng thụ.
Nhưng hiện tại một thân thương tích, tựa hồ có chút lực bất tòng tâm?
Diệp Thâm thử một lần.
Trên người vậy mà không quá đau, sau lưng chỉ có chút tê dại, lấy kinh nghiệm của anh, đó là khi vết thương sắp tốt hơn.
Mà trong cơ thể đã có loại nhẹ nhàng chưa bao giờ có, tựa như anh chưa từng chịu qua trọng thương trước đó vậy.
Xem ra cô vợ nhỏ của anh lại làm cái gì. . . .
Trên người Hoa Chiêu có bí mật, anh đã biết, không thể rõ ràng hơn.
Nhưng chỉ cần cô ấy không nói, anh sẽ không truy hỏi.
Anh thậm chí có chút không hi vọng Hoa Chiêu nói.
Có mấy lần rõ ràng phát hiện dị thường. . . Anh đều giả bộ như không phát hiện.
Cái bí mật kia to đến nỗi anh cảm thấy mình có chút không chịu nổi.
Vẫn là không biết thì tốt hơn.
Anh chỉ cần biết đây là người vợ duy nhất trong đời mình, là mẹ của con anh, là được rồi.
Diệp Danh ở bên ngoài nghe nửa ngày ở góc tường, khóe miệng mang theo nụ cười, em trai lại sống lại...
Hơn nữa hiện tại hình như bị gây khó dễ, anh phải cứu viện ah.
Anh vừa định nói chuyện, bên ngoài sân đã có vài người đi tới.
Mỗi người đều có vẻ mặt cầu xin, vội vã.
"Vị đồng chí này, nghe nói các người có người thân mang theo thuốc đến trị thương rồi hả?" Một người đàn ông hơn 40 tuổi sắp khóc cầu xin: "Có thể chia cho chúng tôi một ít hay không? Con của tôi chảy nhiều m.á.u như vậy, lại phát sốt rồi, làm sao bây giờ ah."
"Còn có chúng tôi, người đàn ông nhà tôi cũng phát sốt rồi."
"Cha tôi luôn kêu đau, một đêm không ngủ, có thuốc giảm đau không?"
"Đúng đúng đúng, thuốc giảm đau, có thể cho chúng tôi hai viên hay không, một viên cũng được." Mấy người khác nói.
Tối hôm đó, nhiều người đến quá gần, chạy không kịp nên đã bị thương bởi quả bom.
Có vết thương ở cánh tay, bị thương ở chân, còn có tổn thương ở đầu.
Lúc ấy bọn hắn trông thấy Diệp Danh cứu Diệp Thâm, có băng và thuốc nên đến mượn một ít.
Đối với những người vô tội bị vạ lây này, Diệp Danh cũng rất hào phóng, số còn lại Diệp Thâm sử dụng không hết đều cho bọn họ.
Những người này vận khí cũng không tệ, không c.h.ế.t tại chỗ, một ngày một đêm, m.á.u ngừng lại, nhưng vấn đề tiếp theo cũng đến.
"Có, đều có." Diệp Danh nói.
Anh gõ cửa, Diệp Thâm rốt cuộc cũng là người ở thời đại này, ngượng ngùng hơn một chút, buông Hoa Chiêu ra, khàn khàn nói: "Vào đi.”
Diệp Danh tiến vào, nhìn bộ dáng gấp gáp của thằng nhóc này, vừa tỉnh đã ôm vợ, lập tức trêu chọc mà liếc hắn một cái, sau đó cầm ba lô bên cạnh Hoa Chiêu đi ra ngoài.
Đây không phải là túi tùy thân của Hoa Chiêu, là dược phẩm mấy người Lưu Minh chuẩn bị lúc đến.
Băng gạc, thuốc giảm đau, thuốc hạ sốt, thuốc tiêu viêm.
"Tôi cùng các người đi xem một chút, tôi đã học qua y thuật vài ngày." Diệp Danh nói.
Anh cũng từng làm lính, biết cấp cứu, biết cứu chữa loại tổn thương này nhất.
Mọi người nhất thời mừng rỡ, vây quanh mời anh đến nhà mình.
Mọi người đi rồi, Hoa Chiêu nhìn về phía trước n.g.ự.c của Diệp Thâm, chỗ đó vậy mà không bị thương, không có vết thương nào.
"Không phải nói anh ấn Miêu Miêu trên mặt đất sao?" Hoa Chiêu bĩu môi: "Em còn tưởng rằng phía trước của anh sẽ bị thương nặng, về sau cũng không nhìn thấy cơ bụng nữa!”
Diệp Thâm cúi đầu, thật ra chính anh cũng cho rằng như vậy.... Trong nháy mắt bị thương, anh quả thật cảm giác được trước n.g.ự.c đau nhất.
Nhưng khi cúi đầu, anh phát hiện chiếc chai chất lỏng màu đỏ trên cổ Hoa Chiêu đưa cho anh đã không còn, chỉ còn lại cái nắp cùng dây thừng.
Hoa Chiêu cũng đoán được, có lẽ là tinh hoa màu đỏ đã lập tức giúp anh chữa trị rồi.
Tinh hoa màu đỏ này công hiệu không chỉ mạnh bình thường.
"Về sau sau lưng cũng treo một cái a!" Hoa Chiêu lập tức nói.
Diệp Thâm. . . . .
"Lúc này sẽ chế tạo thành một cái thẻ, cũng không sợ cấn." Hoa Chiêu nói.
Diệp Thâm không nói chuyện, chỉ mỉm cười.
Bởi vì anh biết rằng từ chối là vô ích.
"Hừ!" Hoa Chiêu thấy anh phía trước không có tổn thương, tổn thương đằng sau cũng sẽ nhanh khỏi thôi, lập tức vươn đầu ngón tay nhỏ ra, dùng sức chọc một chút.
"Nói đi! Tại sao anh lại ở cùng một chỗ với mấy người Miêu Miêu, anh không biết bọn họ có ý đồ bất chính sao? Lại còn muốn tiến lại gần hơn!” Hoa Chiêu hỏi.
Cô cũng không hỏi Diệp Thâm cuối cùng tại sao phải bổ nhào vào trên người Miêu Miêu, muốn cùng cô ta "Đồng quy vu tận".
Đó là chuyện không có khả năng.
Anh ấy chẳng qua là làm theo bản năng, bởi vì chỉ có đem Miêu Miêu đè trên mặt đất, lại có anh ngăn cách, mới có thể cứu càng nhiều người.
Vấn đề này không cần hỏi, hỏi chình là không hiểu anh ấy.
Cô chỉ kỳ quái vì sao ngay từ đầu đã cùng đi với bọn họ.
"Cũng bởi vì có âm mưu bất chính mới phải cùng đi, xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì." Diệp Thâm nói: "Để cho bọn họ đem tinh lực dùng ở trên người anh, sẽ tốt hơn nhiều so với dùng trên người các em.”
Cho nên mặc dù đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn nhìn như tinh vi, thực tế rất thô ráp, anh vẫn ngoan ngoãn mắc câu.
Diệp Thâm đột nhiên nghiêng người ôm lấy Hoa Chiêu.
Anh cảm thấy thật may mắn chính mình mắc câu, một chút cũng không hối hận!
Miêu Miêu dùng b.o.m trên người anh, anh rất cao hứng!
Bằng không thì dùng ở trên người ai?
Dùng ở trên người Hoa Chiêu?
Dùng ở trên người bốn đứa bé nhà anh?
Bọn họ làm sao chịu được đây?
Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh kia, toàn thân anh liền run rẩy, ôm Hoa Chiêu thật chặt.
May mắn thay, quá may mắn!
Hoa Chiêu ngay lập tức đoán được tâm tư của anh, mắt lại ướt rồi.
Người đàn ông này. . . . Sao luôn làm cho cô khóc!
Nước mắt của cô rơi xuống n.g.ự.c anh, làm cho cô ngượng ngùng.
Luôn chỉ biết khóc, sao trở thành mẹ của bốn đứa bé lại trở nên thích khóc vậy!
"Run cái gì mà run, lạnh sao? Em lấy quần áo cho anh." Hoa Chiêu trừng mắt nói.
Trong tay sờ soạng, lại không sờ được quần áo của anh.
Đã sớm nát.
Chỉ có thể đem chăn che ở trên người.
Nhưng đột nhiên lại nghĩ đến chăn này không biết là của nhà ai, bao lâu không giặt, lưng anh lại có vết thương.
Hoa Chiêu lập tức bắt đầu cởi áo của mình. . . . .
Cô tới vội vàng, không mang theo quần áo, muốn cho Diệp Thâm một cái áo hơi sạch sẽ, chỉ có thể lột từ trên người mình.
Kích thước không phù hợp, nhưng có thể khoác lên mình!
"Đừng nhúc nhích!" Diệp Thâm im lặng mà đè lại tay của cô, mặc lại áo cho cô.
Cũng không biết tại sao, vợ anh không sợ lạnh không sợ nóng, một năm bốn mùa mặc quần áo đều rất ít.
Mùa này bên trong là một chiếc áo lót, bên ngoài là một chiếc áo khoác dày.
Vừa rồi anh liếc mắt một cái, áo lót kia lại bó sát người! Phác họa thân hình nhấp nhô của cô ấy.
Anh không chịu được.
Lúc nào cũng chịu không được!
"Ngoan, anh không lạnh." Anh ôm Hoa Chiêu buồn bực nói: "Anh rất nóng, em đừng châm thêm lửa."
"Hừ hừ hừ!" Tâm tình Hoa Chiêu rốt cục cũng tốt rồi.
Nhưng vẫn cố gắng tìm tìm trong phòng, sau đó phát hiện góc giường có một bộ quần áo nhìn rất quen mắt, là của Diệp Danh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-279.html.]
Cô nhanh chóng lấy tới đắp lên cho Diệp Thâm.
"Vẫn là anh cả tri kỷ, đã chuẩn bị xong cho anh." Hoa Chiêu dừng một chút, kéo dây thừng trên cổ anh nói: "Anh nói cái này cũng chuẩn bị cho anh cả một cái, thế nào?”
"Ừm." Diệp Thâm gật đầu, trong mắt mỉm cười.
Cô ấy ngày càng tin tưởng anh.
...
Diệp Thâm lại ở trong thôn dưỡng thương một ngày, sau đó được người tiếp ứng đưa về thủ đô.
Tuy anh đã rất tốt rồi, nhưng vẫn nên giả bộ đấy.
Cùng bọn họ trở về còn có Miêu Hồng và hai người khác.
Ngày đó Diệp Danh mang quá ít người, trước đó lại bị anh phân ra ngoài, nhân thủ thiếu, không bắt được toàn bộ.
Diệp Thâm là bệnh nhân, về nhà dưỡng bệnh, chuyện này liền giao cho Diệp Danh.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên Hoa Chiêu làm là tìm tiểu Thận.
Cô đi lần này lại là ba ngày, hơn nữa lúc đi căn bản ngay cả chào hỏi cũng không có, tiểu Thận không được chuẩn bị, ngày đầu tiên khóc đến cổ họng đều khàn khàn, hai ngày sau cũng đặc biệt nóng nảy, động một chút liền khóc, rất khó trông.
Làm mấy người lớn trong nhà sầu chết.
Hiện tại nhìn thấy mẹ, tiểu Thận sửng sốt một chút, sau đó há mồm liền khóc.
"Oa ~~~ "
Vừa khóc vừa vươn tay cánh nhỏ bé về phía cô để cho cô ôm.
Làm Hoa Chiêu đau lòng muốn chết.
Diệp Thâm nằm ở trên cáng cứu thương bên cạnh cũng nhịn không được muốn đứng lên.
"Ba ba!"
"Ba ba ba ba!"
Ba đứa nhỏ vừa tan học ở hậu viện nghe thấy tiếng khóc của em trai, vừa định tới dỗ dành, liền nhìn thấy Diệp Thâm.
Mấy người chạy về phía anh như một cơn gió.
Vốn đang vẻ mặt kinh ngạc cùng vui vẻ đấy, nhưng chạy đến trước mặt mới kịp phản ứng trạng thái của ba ba không đúng, lập tức sợ hãi.
"Ba ba bị thương sao?" Vân Phi khẩn trương mà hỏi thăm.
Thúy Vi đã bổ nhào qua, úp sấp trước mặt Diệp Thâm, đau lòng mà hỏi anh: "Ba ba có đau không?"
Cẩm Văn cũng chạy tới, muốn chạm vào ba ba, lại không dám, cuối cùng nhẹ nhàng đem bàn tay nhỏ bé đặt trên chăn, trông mong mà nhìn Diệp Thâm.
Thấy vậy tim Diệp Thâm cũng muốn tan chảy rồi.
Mấy bảo bối lớn này!
Mấy người khiêng anh vào phòng rất biết nhìn tình hình, một nhà người ta đoàn tụ, bọn họ cũng không ở đây cản trở nữa, đã đi ra ngoài.
Diệp Thâm lập tức ngồi dậy, sờ lên đầu Vân Phi, lại ôm Cẩm Văn và Thúy Vi lên giường ôm vào trong ngực, cười nói: "Ba ba không có việc gì, tốt lắm."
"Ba ba gạt người, trên người có mùi thuốc." Thúy Vi lập tức nói.
Diệp Thâm: ". . . Một chút tổn thương nhỏ, rất nhanh sẽ khỏi."
"Nha."
Anh nói như vậy, ba đứa bé đều yên tâm.
Hoa Chiêu rốt cục cũng dỗ được tiểu Thận nằm sấp trong n.g.ự.c cô khóc lớn, tiểu tử kia ủy khuất khuất uốn éo trong lòng cô, nhìn Diệp Thâm.
Đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc.
Người đàn ông có thể nằm trên giường của mình này là ai? Có chút quen mắt?
Tuy rằng kỳ thật chỉ là mười mấy ngày không gặp, nhưng tiểu tử kia đã sắp quên anh rồi.
Diệp Thâm nhất thời lộ ra biểu tình thương tâm: “Là ba ba ah, lại đây, lại để cho ba ba ôm một cái."
Không nghĩ tới tiểu Thận liền nói: "Ba ba?"
Rất rõ ràng, dọa Diệp Thâm giật nảy mình, sau đó chính là kinh ngạc và vui mừng!
"Tiểu gia hỏa biết gọi cha? Thực nghe lời!" Anh vươn tay về phía tiểu Thận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Chiêu lại không đưa thằng nhóc cho anh.
Anh vẫn còn bị thương đấy, chưa hoạt động bình thường được.
Thúy Vi và Cẩm Văn đều hiểu chuyện, hiện tại chỉ dựa vào bên cạnh Diệp Thâm, cũng không dám đè lên người anh, biết ba bị thương không thể đụng vào.
Tiểu gia hỏa trong n.g.ự.c này cái gì cũng không biết.
Miêu Lan Chi từ bên ngoài trở về nhanh như gió, nhìn thấy Diệp Thâm, nhìn thấy ánh mắt tỉnh táo rất có tinh thần của anh, trái tim bà liền thả lỏng hơn phân nửa.
"Thế nào rồi? Vết thương ở đâu? Nghiêm trọng không?” Bà lo lắng hỏi.
"Không có việc gì." Diệp Thâm nói ra.
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Miêu Lan Chi triệt để yên tâm, chỉ là biểu lộ vẫn có chút không tốt.
"Mẹ đi đâu về vậy?" Hoa Chiêu hỏi bà.
Miêu Lan Chi hầm hừ nói: "Còn có thể đi chỗ nào, mẹ đi tìm Miêu Anh Hoa! Hắn nuôi con gái thật tốt!"
"Đây đâu phải là vấn đề của con gái ông ta, đây nhất định là ông ta... cùng những người khác trong nhà bàn bạc trước rồi.” Hoa Chiêu nói.
Miêu Lan Chi đen mặt nói: "Con nói đúng, cho nên một người mẹ cũng sẽ không bỏ qua!”
Con cái mới là cái vảy ngược của một người phụ nữ.
Lúc trước Miêu gia động thủ với Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu, bà chỉ tới cửa khóc cầu xin.
Nhưng hiện tại bọn hắn lại ra tay với Diệp Thâm, dây thần kinh của Miêu Lan Chi lập tức bị chặt đứt, liền phản kích.
Bà cũng có nhân mạch, bà đường đường là vợ của Diệp Mậu, con dâu Của Diệp Chấn Quốc, bản thân bà cũng không phải là người nội trợ, nhân mạch của bà kỳ thật cũng phi thường khổng lồ.
Một khi đã bắt đầu vận dụng, giày vò mấy người Miêu gia hiện tại còn chưa kịp ổn định hoàn toàn không thành vấn đề.
Đặc biệt là thế hệ trẻ của Miêu gia vừa mới làm việc chưa được mấy năm, còn có con rể Miêu gia kia, mấy ngày nay đều gặp xui xẻo.
Miêu Lan Chi công khai lên tiếng, muốn bọn hắn đẹp mắt!
Tự nhiên có người muốn nịnh bợ Diệp gia sẽ khó xử bọn hắn.
Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu đều mở một mắt nhắm một mắt không quan tâm, cũng không không quản.
Họ đang tìm kiếm bằng chứng để Miêu Anh Hoa và Miêu Phương phải trả giá.
Miêu lão gia tử c.h.ế.t rồi, coi như xong.
Bất quá Miêu Lan Chi quyết định, tang lễ mấy ngày tới, bà sẽ không tham gia!
Còn gặp lại nhau sau khi chết? Quên đi, bà không muốn gặp!
Nhìn thấy mẹ chồng hùng hổ, ngay cả bi thương mất cha cũng không còn, Hoa Chiêu cũng không biết nói cái gì cho phải, đây là gặp họa được phúc?
Hiện tại trong lòng mẹ chồng hoàn toàn không có người Miêu gia, cũng tốt.
"Mẹ, mẹ nhìn đứa nhỏ, con đi nấu cơm cho anh Thâm." Hoa Chiêu nhét tiểu Thận vào lòng Miêu Lan Chi.
Tiểu Thận lập tức quay đầu nhìn cô, lại nhìn Diệp Thâm, bộ dáng khó có thể lựa chọn.
Bộ dạng nhỏ bé đó lập tức chọc cho Miêu Lan Chi vui vẻ.
"Mẹ không đi, mẹ đi nấu cơm, nấu ăn cho con và ba." Hoa Chiêu nói.
Thúy Vi lập tức nói: "Còn con thì sao? Còn con thì sao?”
"Cũng làm cho con, bảo bảo của mẹ muốn ăn cái gì?" Hoa Chiêu hỏi.
Không quên cô bé, Thúy Vi vui vẻ: "Con muốn ăn cánh gà!”
Hoa Chiêu lại nhìn về phía Vân Phi cùng Cẩm Văn.
Vân Phi lắc đầu: "Con cái gì cũng được.”
Cẩm Văn lập tức nói: "Cái gì cũng được.”
Hoa Chiêu bật cười.
Nói đến cũng kỳ quái, Cẩm Văn so với Thúy Vi càng giống là song sinh với Vân Phi hơn, cái gì cũng đồng bộ, mỗi ngày đều dán ở phía sau anh trai.
Có thể là vì con bé cũng biết anh trai đáng tin cậy hơn chị gái, anh trai sẽ không đột nhiên từ phía sau cửa nhảy ra hù dọa con bé.
Thúy Vi quá hoạt bát, hơn nữa mắt thấy sắp đến tuổi trêu chó chọc mèo...
Đi tới cửa, Hoa Chiêu quay đầu lại nhìn mấy người trên giường, vô thức mỉm cười, nơi đó chính là thế giới nhỏ của cô.
...
Chuyện của Miêu gia, tiến triển cũng không thuận lợi lắm.
Miêu Hồng một mực khẳng định Miêu Miêu và Diệp Thâm có tư tình, ngọn lửa kia chính là do hai người bọn họ phóng.
Về phần người ta vì sao phóng hỏa, cô ta không biết, chuyện này phải hỏi Diệp Thâm cùng Miêu Miêu đã chết.
Hiện tại Miêu Miêu c.h.ế.t rồi, Diệp Thâm trở mặt, cắn ngược lại cô ta một ngụm, không có cửa đâu!
Những lời này căn bản rất khó tin, nhưng cô ta mặc kệ, cô ta mở miệng chỉ nói những lời này.
Muốn từ trong miệng cô ta hỏi ra cái gì, không có cửa đâu.
Kế hoạch không thuận lợi như tưởng tượng, Diệp Thâm chưa chết, cô ta bị kéo vào, cô ta cái gì cũng không thể thừa nhận.
Bằng không thì con của cô ta làm sao bây giờ? Về sau sao có thể làm người?
Vì vậy chuyện này không thể có liên quan gì đến cô ta, cho dù có, cũng là do bệnh tâm thần Miêu Miêu.
Miêu gia lấy ra một tờ báo cáo tinh thần của Miêu Miêu, nó nói rằng cô ta bị bệnh tâm thần nghiêm trọng.
Cho nên Miêu Miêu đã làm nên trò gì, đừng nói cô ta c.h.ế.t rồi, dù là không chết, cô ta cũng vô tội!
Người nhà của cô ta càng không phạm pháp.
"Các người đã giam tôi mấy ngày, chuyện này không hợp pháp, thả tôi ra ngoài!" Miêu Hồng nói ra.
Diệp Danh mở cửa đi tới, cùng người thẩm vấn thì thầm vài câu, đối phương lập tức đi ra.
Diệp Danh nói khẽ vào tai Miêu Hồng: "Cô chẳng những có thể đi ra ngoài, còn có thể thăng tiến nhanh chóng, có muốn không?”
Miêu Hồng cảnh giác nhìn anh.
"Anh muốn tôi làm gì?" Miêu Hồng nói ra: "Muốn tôi thừa nhận những chuyện kia là tuyệt đối không thể!"
Diệp Danh lập tức cười nhạo, trào phúng mà nhìn cô ta: "Tôi chưa từng biết cô cũng sẽ không biết xấu hổ như vậy."
Ấn tượng của anh đối với cô em họ này kỳ thật cũng không tệ, từ nhỏ đến lớn mấy cô em họ khác đều rất thích dán vào chỗ anh, nhưng Miêu Hồng lại không, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần với anh.
"Tôi còn tưởng rằng cô là thông minh, thì ra cũng là nhìn lầm." Diệp Danh nói.
Miêu Hồng nghiêm mặt, không lên tiếng.
Diệp Danh đột nhiên thay đổi biểu lộ: "Kỳ thật tôi rất bội phục cô đấy, hết thảy đều lấy lợi ích gia tộc làm trọng. Chỉ là hiện tại có một vấn đề, gia tộc mà cô muốn bảo vệ đã không còn.
"Những người Miêu gia khác hiện tại cũng đã bị bắt lại, nếu như trên người bọn họ có vấn đề, bọn hắn sẽ không được thả nữa." Diệp Danh cười nói.
Biểu cảm của Miêu Hồng biến đổi.
Người trong nhà có vấn đề hay không? Hoặc nhiều hoặc ít đều có ah!
Bọn hắn nếu là người trong sạch, cũng sẽ không làm ra loại chuyện này.
"Còn hai đứa con của cô nữa, tôi cũng sẽ quan tâm chiếu cố một chút." Diệp Danh nói.
"Cái gì?" Miêu Hồng lập tức nhảy dựng lên.
Đáng tiếc cô ta bị còng tay trên ghế, căn bản không dậy nổi.
Cô ta giãy dụa, tay cũng bị cọ xát đến chảy máu.
"Bọn chúng vẫn là đứa nhỏ! Bọn chúng mới lên tiểu học! Sao anh có thể ra tay với trẻ con? ! Anh không phải người như vậy! Anh lừa gạt tôi đúng không?" Miêu Hồng hét lên với Diệp Danh.
Diệp Danh nhíu mày: "Hai đứa con của cô quá đáng ghét, bọn hắn thường xuyên bắt nạt bạn học, vậy mà ỷ vào mình là lớp trưởng, tống tiền bạn học, không đưa sẽ đánh người, còn kích động những người khác cô lập bạn học.”
"Không những bọn hắn bị bắt lại, thầy giáo dung túng cho bọn hắn cũng bị bắt lại, về sau sợ là bọn hắn sẽ phải học ở trường học đặc biệt." Diệp Danh nói.
Miêu Hồng kịch liệt nói: "Anh nói bậy! Bọn hắn không phải là người như thế! Bọn hắn là lớp trưởng, học giỏi biểu hiện tốt! Đều là những đứa trẻ ngoan! Anh vậy mà vì trả thù tôi lại làm ra chuyện vô sỉ như vậy! Anh mới thật sự là người không biết xấu hổ!"
Diệp Danh cười lạnh: "Xem ra cô căn bản không hiểu con mình, nếu như cô có thể đi ra ngoài, cô nên đến trường học của bọn chúng hỏi một chút, hỏi những đứa nhỏ khác trong lớp bọn hắn xem rốt cuộc đã có chuyện gì."
Miêu Hồng ngây dại.
Diệp Danh nói như vậy, sợ là thật. . . .
Tại sao có thể như vậy. . . .
"Sự khống chế của Miêu gia đối với cô thật sự rất lợi hại." Diệp Danh nói: "Cô mấy năm này đều cố gắng vực dậy gia tộc? Có phải đã không chú ý đến bọn hắn? Có vẻ như hoàn toàn không a?"
Miêu Hồng cứng đờ, nghĩ lại thật đúng là có chuyện như vậy.
Mấy tháng cô trở về làm việc, không làm việc không cố gắng, làm sao có thể leo lên cao hơn, làm sao quen biết được người lợi hại, làm sao giúp được nhà mẹ đẻ?
Đứa nhỏ đều ném cho mẹ chồng, mỗi tháng cô ta đưa tiền sinh hoạt trong nhà, những thứ khác, cơm áo gạo tiền của đứa nhỏ, cô ta cũng mặc kệ, đứa nhỏ bị bệnh cũng là ông bà nội đưa đến bệnh viện, cô ta không rảnh.
Cô ta không thể chăm sóc bọn trẻ.
Nhưng cô ta yêu bọn hắn a! Đó là con của cô ta!
Cô ta khổ cực như vậy, chẳng phải cũng là vì đề cao địa vị gia tộc, để cho bọn nhỏ tương lai có cây lớn dựa vào hưởng bóng mát sao?
"Hiện tại đại thụ đã đổ." Diệp Danh đoán được tâm tư của cô ta, điệu bộ này của Miêu gia, năm đó cũng từng dùng qua trên người anh, anh đều hiểu.
"Người có thể bảo vệ con trai của cô chỉ có chính cô." Diệp Danh nói: "Cũng may bọn chũng bây giờ còn đang học tiểu học, còn có cơ hội sửa chữa sai lầm, chậm hơn nữa, cũng không kịp rồi.”
"Mà nếu cô còn vịt c.h.ế.t mạnh miệng, tôi cũng có biện pháp cho cô đi tù 10 năm, đến lúc đó chờ cô đi ra ngoài ah." Anh chỉ cười lạnh một tiếng.
Miêu Hồng run lên.
Ngồi tù 10 năm?
Vậy thì cô ta thực sự bị hủy.
Các con trai của cô ta cũng bị hủy.
"Anh mới vừa nói, có thể cho tôi thăng chức rất nhanh?" Cô ta nghe thấy mình nhẹ nhàng hỏi.
Khóe miệng Diệp Danh cong lên: "Đúng vậy, cô với tư cách bỏ tà theo chính điển hình. . ."
Hai người ở trong phòng nói chuyện thật lâu.
Trở ra, Miêu gia thật sự đã xong.
Miêu Anh Hoa lớn tuổi rồi cũng bị bắt lại.
Kỳ thật Diệp Danh có mấy câu lừa gạt Miêu Hồng đấy, người nhà họ Miêu lúc trước không nói là tốt nhưng cũng không bị bắt lên hỏi tội.
Chuyện của Miêu Miêu kéo đến trên người bọn họ còn có chút xa, không có chứng cớ, hỏi một chút thì phải thả người ra.
Không giống Miêu Hồng, lúc ấy ở hiện trường, xem như người tham gia, có thể giam thêm vài ngày.
Nhưng hiện tại đã có Miêu Hồng chỉ ra và xác nhận, không chỉ là một chuyện này, là tất cả những chuyện bất hợp pháp của Miêu gia những năm gần đây cô ta biết.
Hơn nữa bị Diệp Danh lừa dối, cho là có một số chuyện anh cũng biết rồi, đối phương cũng đã bị bắt, cô ta liền thuận miệng nói.
Sau đó đối phương liền thực sự bị bắt. . . . .
Đợi Miêu Hồng từ trong đi ra biết được, quả thực muốn chửi ầm lên.
Nhưng cô ta không làm vậy.
Cô ta mang theo hai đứa con trai, rời nhà chồng, đến một huyện nhỏ ở Tây Nam phát triển.
Diệp Danh nói thăng chức rất nhanh, cũng là lừa dối cô ta đấy. . . .
Bất quá đem cô ta từ rất nhiều chuyện đi ra, để cho cô ta mang con trai rời đi, coi như đã mở một mắt lưới đối với cô ta rồi.
Mà chồng cô ta đã ly dị với cô ta trước khi cô ta ra ngoài.
Con trai người ta cũng không muốn.
...
"Nếu em tức giận, qua một thời gian nữa hãy đi tìm cô ta." Diệp Danh nói với Hoa Chiêu: "Ít nhiều để cho anh chút mặt mũi.”
Không có chuyện thăng chức rất nhanh anh cũng có chút ngượng ngùng.
Loại nói dối này anh cũng rất ít nói đấy.
Mấu chốt là trước kia cũng không có cơ hội gì.
"Được rồi, nói sau." Hoa Chiêu nói: "Hiện tại em không rảnh."
Kỳ thật người tham dự chuyện này rất nhiều, cô không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cả đám.
Vậy cả đời này cô không cần phải làm cái gì khác, chỉ xé người.
Bây giờ cô đang bận... Làm trà chiều.
"Đúng rồi anh cả, sinh nhật của anh sắp tới, có một lễ vật tặng cho anh." Hoa Chiêu lấy một cái hộp đưa cho anh.
"Cái gì?" Diệp Danh vui vẻ nhận lấy.
Bất quá lúc trước cũng không để ý, lễ vật cô tặng đều là t.h.u.ố.c lá rượu đường trà...
Nhưng kể từ khi anh... Sau khi ly hôn, những món quà ngày lễ và tết đã thay đổi.
Lúc trước Hoa Chiêu tất nhiên không dám tặng cái gì tỉ mỉ chuẩn bị, tròng mắt Văn Tĩnh đều giống như đèn pha.
Diệp Danh mở hộp ra, nhìn thấy sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là chai nhỏ, trong chai nhỏ hình như chứa chất lỏng gì đó.
Rất giống trên cổ Diệp Thâm.
Anh nhất thời kinh ngạc nhìn Hoa Chiêu.
"Nơi này là miệng bình, có thể mở ra." Hoa Chiêu nói cho Diệp Danh biết chốt miệng bình ở đâu.
"Thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng, trong uống ngoài thoa cũng có thể." Hoa Chiêu nói: "Anh cả hiểu chứ?"
Diệp Danh nhìn cô hai giây, cúi đầu xuống nhìn cái chai trong tay, gật gật đầu: "Anh hiểu rồi."
Hoa Chiêu nhanh chóng nói ra một vấn đề khác: "Đào Lam này, anh cả nói xem phải làm sao bây giờ? Hắn muốn em giúp hắn tìm đối tượng."
Lúc trước giúp Diệp Lỵ cầu hôn Đào Lam, chuyện Đào Lam cự tuyệt Hoa Chiêu còn chưa kịp nói cho anh biết, hiện tại một hơi nói ra.
"Còn có chuyện Diệp Lị xuất ngoại, đáp ứng cô ta chứ? Đi ra ngoài học thêm kiến thức cũng tốt.” Hoa Chiêu nói.
Diệp Danh gật đầu, khóe miệng mang theo nụ cười.
Đứa nhỏ Diệp Lỵ này khi còn bé khiến người ta chán ghét một hồi, cũng may sau đó không giống như chị mình, đi sai đường, con bé đã kịp thời sửa lại được phương hướng.
Bây giờ hòa hợp với gia đình, anh tất nhiên hạnh phúc.
"Vậy để cho nó đi ra ngoài, học phí trong nhà ra." Diệp Danh nói.
Hoa Chiêu cười nói: "Đương nhiên là trong nhà ra, em cũng không ra, Diệp gia đông con cháu như vậy, tương lai sẽ sinh càng nhiều con cháu, em cũng không nuôi nổi. Đào Lam kia..."
Cô lo lắng nhất vẫn là Đào Lam.
Người cậu này. . . . Thật là làm cho người ta phỏng tay.
Ném hắn sang một bên coi như không tồn tại, lại sợ lòng hắn hoài tính toán ngáng chân cô.
Đề bạt hắn a, có chút không được tự nhiên.
Làm sao bây giờ?
"Anh chiếu cố hắn." Diệp Danh nói.
Đào Lam vậy mà cự tuyệt Diệp Lị, thẳng thắn lộ ra tâm tư, cũng làm cho anh ngạc nhiên.
Hơn nữa đây là một người có thể dùng mạng đổi tiền đồ, loại người này làm sao có thể đặt ở bên ngoài, để cho địch nhân tranh thủ được?
Đương nhiên là nắm trong tay, làm người của mình.
“Vậy giao cho anh, em mặc kệ!” Hoa Chiêu ném củ khoai lang nóng tay ra ngoài, vội vàng bỏ chạy.
...
"Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Diệp Thâm thấy cô vui vẻ mà trở về, tâm tình cũng vui theo.
"Ai nha, anh còn không biết. Em nói với anh, lúc anh không có ở đây đã xảy ra chuyện lớn, mẹ em hóa ra không phải là con ruột của bà Trương!”
Hoa Chiêu nói với anh những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian anh mất tích.
Hiện tại từ đầu tới đuôi nói lại một lần, cô cảm thấy có chút hoang đường.
Đột nhiên, cô nhớ tới hỏi: "Anh nói xem em có nên nói cho mẹ biết không?"
"Em còn chưa nói?" Diệp Thâm hỏi.
"Chưa nói." Hoa Chiêu lắc đầu.
Cô không biết loại chuyện này thông qua điện thoại chất lượng không tốt nói như thế nào, nói cho Trương Quế Lan biết, bà là đứa con sinh ngoài giá thú.
Con riêng, đừng nói vào lúc này, chính là mấy chục năm sau, cũng không phải là thân phận làm cho người ta có thể quang minh chính đại nói ra, tất nhiên mang theo cảm giác xấu hổ.
Diệp Thâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Nói cho bà ấy biết đi, bà ấy nên biết thân phận thật sự của mình, gặp mẹ ruột.”
Rốt cuộc cũng là người đã cho bà ấy mạng sống.
Hoa Chiêu gật đầu: "Hơn nữa như vậy lại càng dễ cho bà ấy buông bà Trương."
Có mấy lần cô nghe thấy Trương Quế Lan thăm dò cô, hóa ra là có ý muốn gửi cho bà Trương chút đồ qua bưu điện.
Rốt cuộc cũng là đứa con hiếu thuận, hai chữ này đã khắc ở trong xương cốt.
Hơn nữa xa thơm gần thối, bà Trương đã một thời gian dài không làm phiền bà ấy, bà ấy lại muốn làm tròn trách nhiệm của con gái.
"Em vẫn nên gọi điện thoại trở về hỏi một chút, bà Trương đã về nhà chưa." Diệp Thâm nói: "Nếu bà ta lạc mất giữa đường, c.h.ế.t rồi.... Mẹ sẽ cắn rứt cả đời.”
"À." Kỳ thật sau đó Hoa Chiêu cũng có chút hối hận vì ném bà Trương một mình lên xe lửa, thật sự có việc giống như Diệp Thâm nói.
Kết quả điện thoại đến thôn, cách nửa giờ bên kia hồi âm nói, bà Trương hôm qua mới về nhà.
Tiền của bà ta đã bị đánh cắp trên tàu, bà ta xuống tàu ở tỉnh và đi bộ nhiều ngày trên đường.
Cũng may dưới mũi có miệng, rốt cuộc cũng không lạc mất.
"Chuẩn bị một chút, qua vài ngày chúng ta sẽ đi Bằng thành." Diệp Thâm nói ra.
Vết thương của anh đã ổn và phải tiếp tục làm việc.
Không nghĩ tới Hoa Chiêu lại tiếc nuối lắc đầu: "Mùa xuân đã đến, nông trại của em đúng vào thời điểm bận rộn, năm nay đã đáp ứng đại ca giao hạt giống, phải khẩn trương bồi dưỡng, bằng không thì không hoàn thành nhiệm vụ.”
Cô phải tranh thủ thời gian lấy ra một cái gì đó mới, chẳng những muốn mang cho Diệp Danh kiếm ngoại tệ, bên nhà máy Diêu gia bên kia cũng phải xuất ra sức cạnh tranh mới.
Mấy trang trại mua được ở Mỹ phải tận dụng thật tốt, gieo trồng rau quả của cô.
Khối lương thực này, quá mức quan trọng, là vật tư chiến lược, cô còn chưa xuống tay, cô cũng không có ý định ra mặt.
Tương lai nếu cô đào tạo ra giống lương thực gì đó, vậy khẳng định cũng là hương vị tốt sản lượng thấp, công lao cùng thanh danh vẫn là để lại cho vị xứng đáng kia.
Cô không đoạt, cô hiện tại chủ yếu nghiên cứu chút ít cây công nghiệp.
Nghe nói cô không đi cùng mình, Diệp Thâm có chút thất vọng, còn tưởng rằng qua bên kia cũng không cần giả bệnh, có thể muốn làm gì thì làm.
Tay anh nhất thời dừng trên thắt lưng Hoa Chiêu vuốt ve.
"Làm gì!" Hoa Chiêu lập tức vỗ anh: "Thương thế của anh còn chưa khỏi mà!"
"Anh cảm thấy anh tốt rồi, không tin em thử xem." Cánh tay Diệp Thâm ôm lấy cô, kéo cô vào lòng, thuận tiện buông màn giường xuống.
"Này! Ban ngày đấy!” Hoa Chiêu nhỏ giọng giãy dụa.
"Bọn nhỏ đứa đến trường, đứa đang ngủ, không có ai đi qua. . ."
Cho dù tới, hiện tại ngay cả Cẩm Văn cũng học được phải gõ cửa, không sợ.
Hoa Chiêu nghĩ cũng đúng, thân thể nhất thời mềm nhũn xuống.
Thử thì thử ~
. . . . .
Vài ngày sau, Diệp Thâm một mình lẻ loi trơ trọi mà đi Bằng thành, Hoa Chiêu đáp ứng rất nhanh sẽ đi tìm anh.
Sau đó nhanh chóng bận rộn.
Cô đi tìm Lý Nguyên, hiện tại là người quản lý đất trồng rau.
Lý Nguyên nhìn thấy Hoa Chiêu rất kích động, bà chủ này quá tín nhiệm hắn rồi, một hai tháng không gặp hắn một lần, cày bừa vụ xuân quan trọng như vậy chỉ gọi điện thoại an bài liền yên tâm.
Bây giờ bên ngoài đã đến thời kì giáp hạt (*cây trái còn non xanh), nhưng trong nhà kho rau của hắn đã có nhiều thành quả, chính là thời điểm thu hoạch.
"Bà chủ, tôi cảm thấy chúng ta còn có thể mở rộng quy mô sản xuất, mấy chục lều lớn này, quá ít." Lý Nguyên nhìn thấy Hoa Chiêu, liền nói.
Hoa Chiêu đứng trên tòa nhà văn phòng hai tầng mới xây dựng, nhìn nhà kho trước mắt.
Lúc đầu cô cảm thấy 40 nhà kho không ít, kiếp trước cô chưa từng trồng qua, hiện tại 40 cái lều chiếm diện tích 40 mẫu, có thể xem như một ngành công nghiệp nhỏ.
Nhưng bây giờ có vẻ như nó thực sự nhỏ.
"Thị trường ở thủ đô thật sự là quá lớn." Lý Nguyên tiếp tục nói: "Bên ngoài, còn có thị trường rộng lớn hơn!"
Hắn trực tiếp chỉ ra vấn đề: "Thời kì giáp hạt (*cây trái còn non xanh), thật sự quá dễ kiếm tiền!"
Chẳng những kiếm tiền, còn giải quyết vấn đề dân sinh, cớ sao lại không làm?
"Anh bây giờ có đủ nhân lực rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi hắn.
Trước kia để cho hắn mở rộng nhân lực, hắn còn rất buồn, nhưng bây giờ lại có bộ dạng một ngụm ăn toàn bộ thiên hạ, đây cũng là luyện được, không tệ không tệ.